[Hôm nay trời thật đẹp, Thẩm Thanh Thu chắc mẩm mình sẽ không còn cơ hội ngắm nhìn bầu trời nữa.
Nhưng này cũng không quan trọng lắm.
Người nhốt tại thủy lao, ẩm ướt, lạnh lẽo, trên người trói khốn tiên tác, bị quất,…
Thẩm Thanh Thu liền di động ngón tay hay mở miệng rêи ɾỉ cũng không thèm.
Có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không khiến tình cảnh thay đổi, hét hò coi chừng còn sẽ làm cổ họng đổ máu, lại không có tác dụng giảm đau. Nếu vậy còn không bằng câm mỏ.
Thẩm Thanh Thu đều sớm quen thuộc, này không vấn đề gì.
Với lại tuy một số tội trạng kia là phịa nhưng Thẩn Thanh Thu quả thật không là người tốt, trừng phat hắn hẳn gánh chịu bị Nhạc Thanh Nguyên chắn cũng chỉ là tạm hoãn, đến lúc cần trả thì phải trả.]
Thể loại bi quan suy nghĩ này là cái quỷ gì?
So với lúc đọc lại tuổi thơ bạch liên hoa của mình càng cảm thấy ngu người.
Dù cho khó có thể đánh giá giữa lừa mình dối người và nhận rõ hiện thực thì cái nào thảm hơn.
[Thẩm Thanh Thu đối với lao ngục sinh hoạt thích nghi không tồi, có lẽ do người vẫn luôn sinh hoạt tại lao ngục.
Thẩm Thanh Thu vẫn luôn là một cái vật phẩm liền sinh mạng của chính mình không thuộc về mình, huống chi là thứ vớ vẩn như tự do.
Ấu niên từ khi bắt đầu có kí ức đã là nô ɭệ của bọn buôn người.
Thiếu niên kì bị bán cho Thu gia, một bên trở thành ngoạn vật của Thu Tiễn La, một bên “được” Thu Hải Đường yêu quý như thú cưng.
Rời khỏi Thu gia với cai ngục mới là Vô Yếm Tử.
Đến cả Thanh Tĩnh Phong của Thương Khung Tông cũng chỉ là một loại nhà giam khác với Nhạc Thanh Nguyên làm xiềng xích đem Thẩm Thanh Thu trói chặt không thể thoát đi.
Đừng nhìn lần này người trong tù thật với cai ngục là Lạc Băng Hà, trên thực tế Thẩm Thanh Thu vẫn bị xiềng xích Nhạc Thanh Nguyên trói lấy.
Nói chung hư hư thực thực thuộc sở hữu của Lạc Băng Hà cũng không tệ lắm.
Lạc Băng Hà sẽ không nhìn Thẩm Thanh Thu với ánh mắt nhão dính ghê tởm như Thu Tiễn La.
Cũng không như Thu Hải Đường thoạt nhìn như hoài xuân thiếu nữ quan tâm tình lang nhưng rõ ràng người ngay bên cạnh, còn tay trong tay mà không phát hiện chân người đã bị đánh đến rạn nứt xương, và ẩn dưới lớp quần áo là dày đặc vết bầm tím và vết roi. Hồi đó kĩ thuật diễn của Thẩm Thanh Thu vẫn còn non lắm, muốn phát hiện rất dễ dàng, nàng chỉ là quá đơn thuần (không quan tâm) mà thôi.
Ánh mắt một lời khó nói hết của Nhạc Thanh Nguyên mỗi khi xin lỗi (lỗi gì?) là kinh tởm nhất. Càng kinh tởm hơn là mỗi lần như thế thì mọi người xung quanh lại nhìn Thẩm Thanh Thu như là một tên cặn bã vì không tha thứ.
(Tác giả nhìn lại cảm thấy hành vi của chưởng môn nào đó có cùng công hiệu như Bạch Liên Hoa)
Chắc trong đầu tụi nó đều nghĩ Nhạc Thanh Nguyên ba trăm sáu mươi độ hoàn mĩ không góc chết nào có thể sai được nên dù cho hắn có nói lời xin lỗi thì người sai tất nhiên là Thẩm Thanh Thu rồi.
Nhưng thì sao nào, nói xin lỗi là có thể coi như không có gì từng xảy ra sao. Đó là chưa kể Nhạc Thanh Nguyên chưa từng nói mình xin lỗi về vấn đề gì. Ai biết được hắn xin lỗi vì ăn vụng đường hồ lô, hay thọc chết đồ đệ đâu. Vừa nghe liền biết một chút thành ý đều không có.
Tất nhiên nói thế thôi chứ ánh mắt của Lạc Băng Hà cũng không phải tốt đẹp gì, nhìn cứ như muốn nói rằng Thẩm Thanh Thu mắc nợ hắn vậy. Ngươi còn muốn gì nữa? Thẩm Thanh Thu không biết Lạc Băng Hà muốn từ trên thân hắn đạt được thứ gì nhưng còn biết là mình không có thứ mà Lạc Băng Hà yêu cầu.
Một cách nào đó so lên tên ma tu vô lại như Vô Yếm Tử lại là ít tệ nhất. Hắn chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu như một cái công cụ người, loại công cụ có thể hỗ trợ gϊếŧ người phóng hỏa cướp của một cách chuyên nghiệp…
Nói chung vô tù cứ như là về nhà vậy. Liền cả cảm giác âm lãnh ẩm ướt này đều không sai biệt lắm.]
Đều đọc đến đầy thì Lạc Băng Hà đều hiểu rằng sư tôn thân ái ngoài trừ vụ đổ trà nóng thì chưa bao giờ hại mình.
Nhưng cảm giác tiếc nuối khi biết cầm tù không có tác dụng là như thế nào. (đừng vội, có thể cầm tù play nha)
[Dạo này đầu óc Thẩm Thanh Thu không ổn định lắm. Ngươi thử bị xé rớt chân tay, móc mắt xuống lại bỏ đói,… các kiểu, xem thử đầu óc của ngươi có suy nghĩ rõ ràng nổi không.]
Đệt, Lần này Lạc Băng Hà nhớ lại mình đã quên gì rồi.
Lúc dùng khốn tiên thằng trói người sướиɠ lắm, một không cẩn thận liền quên trói này xong thì người liền cùng phàm nhân không sai biệt lắm.
Viết thương tầm thường sẽ bị cảm nhiễm, người sẽ dễ dàng lạnh chết nhưng có lẽ trước đó sẽ đói chết đi.
Này sao được!
Lạc Băng Hà thấy thời gian không kịp liền lấy đại cháo người hầu nấu sẵn khẽ meo meo lẻn vào thủy lao.
Trên trong Thẩm Thanh Thu đang nằm bẹp dí trên sàn, rõ ràng một thân máu me chật vật mà Lạc Băng Hà do ảnh hưởng từ trời giáng sách lại cảm thấy người ta đang lười đến diễn, ngoại trừ đau thì đều thoải mái vô cùng.
Đem người lật lên, biểu tình lúc ngủ không phải giãn ra mà lại cay độc, hoàn toàn không giống phong độ lúc tỉnh. Có thể thấy lúc tỉnh đều là diễn.
Nếu đã có thể phi hoa trích diệp thì tất nhiên cũng có thể khống thủy. Lạc Băng Hà dùng linh lực cuốn lấy cháo trực tiếp bay xuống họng Thẩm Thanh Thu, sau đó hốt hoảng chuồn đi rồi.
Đây là vội đọc sách, mới không phải trốn tránh không nhìn khuôn mặt tái lợt hay thân thể lạnh lẽo yếu ớt đến chút sức lực để run rẩy đều không có.
Cái gì? Đút cháo từng muỗng một? Nếu không thể động thì môi đối môi?
Chơi bậy khiến người bị sặc, ngạt thở chết bây giờ.
[Nói chung Thẩm Thanh Thu hẳn đã cháy hỏng não rồi.
Hắn giật mình khi phát hiện thân thể mình truy đuổi lấy bàn tay đang rút về của Lạc Băng Hà…
Đúng vậy, là cháy hỏng não rồi.
Lạc Băng Hà đã rời khỏi.
Trong lúc tịch mịch mịt mờ nhớ lại một cuốn nghiên cứu tâm lý chưa hoàn tất của vị tiền bối nào đó.
Phàm nhân rất mong manh, sẽ dễ dàng vì một số hư ảo kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà điên mất. Sẽ vì kẻ cầm tù mình tỏ ra quan tâm mà rơi vào “tình yêu” cuồng nhiệt.
Tu giả không có vấn đề này, tu vi càng cao, linh khí chảy qua kinh mạch càng nhiều thì tình cảm càng nhạt, càng khó bị ảnh hưởng.
Mặc kệ tu vi của Thẩm Thanh Thu đã từng cao thế nào thì hắn đã bị hủy Kim Đan, cùng phàm nhân một dạng…
Và thế giới của hắn hiện thu nhỏ đến chỉ bằng căn phòng giam này, nơi chỉ hai người duy nhất còn sống là hắn và Lạc Băng Hà.
Thẩm Thanh Thu tinh tường hiểu được mình nguy rồi.
Nhưng biết một việc cũng không khiến kết quả thay đổi.
Ngươi sẽ không vì biết li nước đang uống có độc liền không độc phát thân vong.]
Lạc Băng Hà, Lạc Băng Hà đáng xấu hổ mà suy xét việc này.
Người không mắc nợ hắn không quan trọng.
[Lạc Băng Hà đang lải nhải thành tích của mình, các loại mình thành công trả đũa kẻ thù như thế nào, có vẻ muốn dọa dọa Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu đối với hành vi này tỏ vẻ không có gì ấn tượng.
Tất cả đều là trong nháy mắt thống khổ sau đó chết khá triệt để.
Nói chung đẳng cấp trả thù này kém chuyên nghiệp cực kì.
Liền tên tính lên có khúc mắc với Lạc Băng Hà cao cấp hơn Thẩm Thanh Thu đều chết trong vòng một ngày.
Tiêu chuẩn đánh giá mức độ trả thù của tiểu súc sinh là thứ mà chúng phàm nhân như Thẩm Thanh Thu không thể hiểu được.
Nói chung nhìn tình huống thì Lạc Băng Hà đều trả thù không sai biệt lắm. Một đám kẻ thù cũng chỉ còn sót lại Thẩm Thanh Thu là còn sống.]
Lạc Băng Hà có chút ngứa tay, phân vân không biết nên tổ chức lại phiên xét xử tẩy trắng cho sư tôn và tiện tay để lộ tội trạng của Lão Cung Chủ.
Nhưng nếu thế thì hắn sẽ mất đi quyền lợi giam cầm sư tôn nha.
Hôm nay Lạc Băng Hà lại chìm trong phiền não đâu.