Băng Ca Đọc Các Màu Thoại Bản

Chương 7:

[Khác với lũ đàn ông thối thì phụ nữ đa số đều là tiểu thiên sứ.

Này không, các mị ma tỷ tỷ vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Thu liền lịch sự mời vào uống trà bàn bạc thêm, còn ngỏ lời hỗ trợ xem bói gì đó.

Liền trà đều không bị thả bã như bình thường.

Mị ma A: trời đất quỷ thần ơi, thằng tu sĩ này không dựa linh lực mà hoàn toàn miễn nhiễm mị thuật của chụy.

Mị ma B: tao cũng bị kháng, rõ ràng hắn nhìn ngực ta chằm chằm mà sao không cảm thấy có chút du͙© vọиɠ là như thế nào.

Thẩm Thanh Thu: thật lớn, lúc ngủ gối lên chắc sẽ không gặp ác mộng.

Trong mắt của Thẩm nào đó, nam nhân (kể cả chính hắn) đều là cặn bã, nữ nhân đều là gối ôm. Chỉ có Liễu Thanh Ca là sinh vật kì quái, không thể dùng lẽ thường đánh giá.

Nội tâm của mọi người bão nổi thế nào thì bầy diễn tinh này bề ngoài vẫn bình tĩnh. Hai vị tỷ tỷ thấy bà chủ liền đi tìm thằng Hoàng công tử trong bức họa. Thẩm tiên trưởng rất thượng đạo, cũng không tỏ vẻ cần cứu tất cả, bưng cả ổ tà ma gì gì đó.

Thẩm Thanh Thu lưu lại phòng khách, nghe lời mị ma đầu lĩnh tỷ tỷ thổi một ngụm vào nụ hoa.

Nguyên bản trắng tinh nụ hoa liền tốc tốc nở rộ, đồng thời chi chít đỏ thẫm kinh lạc đan chéo trên thân hoa trông xinh đẹp dị thường.

Thẩm Thanh Thu không hiểu này có ý nghĩa gì nên một mặt bình tĩnh, mị ma đầu lĩnh tỷ tỷ liền thảm, trố mắt nhìn hoa.

Nàng không thiếu xem bói cho tu sĩ nhưng cũng chưa thấy loại trận tượng này.

Thẩm Thanh Thu nhìn phản ứng của tỷ tỷ, liền biết tình hình gay go, chẳng lẽ quá khứ bị lộ?

“Cục cưng có mệnh định chi nhân, thấy sợ tơ hồng đặc biệt đỏ đặc biệt thô này sao?” – Tỷ tỷ chỉ vào một điểm nào đó trong đống tia đỏ, nói chung Thẩm Thanh Thu tu chân mắt tinh mà vẫn không thấy người ta đang chỉ cái gì.

“Tất nhiên là cưng không thế thấy gì rồi, mệnh định chi nhân của cưng phi thường phong lưu, đống tơ hồng thon hơn này là duyên vợ chồng của hắn, đếm đếm liền có 602 nàng đâu.”

Nói chung người yêu là cái tra, hiểu rõ.

“Nói chung vì tình duyên chằng chịt nên thằng tình duyên trời định của ngươi trí tưởng tượng phong phú liền cho rằng cảm giác trái tim xao xuyến mỗi lần gặp mặt là hận… vì thế các loại tra tấn kịch bản đây.” – Tỷ tỷ một bên nhẹ giọng mỉa, một bên bĩu môi. Này Thẩm Thanh Thu có thể hiểu được.

A, nam nhân.

Thẩm Thanh Thu đối với kết quả bói toán không có thái độ gì đặc biệt, chính mình đều không có tình yêu để cho mình huống chi chia cho người khác.

Thằng trời giáng thì tình yêu chia quá nhiều, có thể nghĩ 602 gái chia được tình cảm chắc nhạt cỡ nước ốc.

Làm kẻ thù không tệ lắm, Thẩm Thanh Thu bị ghét bỏ quen rồi, kẻ thù cũng nhiều, không cần lo lắng phát hiện thằng nào trong số đó có tình duyên. Trái tim nhỏ bé không tồn tại của hắn không chịu nổi mấy thứ hoa mĩ vớ vẩn này.

Mị ma nhóm quyết định chuyển ổ, dù sao nam tử ở đây đều chơi qua vài lần đều không sai biệt lắm.

Thẩm Thanh Thu xách Hoàng công tử về nhà, còn mấy vị khác bị bỏ rơi thì mọi người đều là người trưởng thành, lại không què, tự về nhà đi.]

Lạc Băng Hà nghe miêu tả quen quen, có chút bất an.

[Thế gian nhiều thứ khiến người u buồn, Thẩm Thanh Thu gần đây xuân thu u buồn đặc biệt nhiều, vì thế tần suất đi Di Hồng Viện tăng cao.

Vì một lý do nào đó tu chân nam nhiều nữ ít, dù sao con gái là gả xong liền mất giá trị nên không ai muốn gửi đi đào tạo sâu, con trai thì ưu tú thế nào vẫn là của nhà mình nha.

Nhưng này không liên quan tới Thẩm Thanh Thu, dù cho đồng môn cháy hỏng não cho rằng Thẩm Thanh Thu ngủ giữa bầy nữ đệ tử thì hắn cũng không hiếm lạ.

Đến Di Hồng Viện ngủ khá tốt, ngươi tình ta nguyện, tiền trao cháo múc, không có dư thừa liên hệ tình cảm mới là yên tâm nhất.

Xinh đẹp thanh lâu tỷ muội mới không quản hắn là loại người gì, miễn có tiền thì mọi thứ đều tốt.

Thẩm Thanh Thu dùng tiền toàn bao một đêm, hắn đến đây để ngủ, có nam nhân xung quanh thì có thể ngủ được sao.

Tuy các tỷ tỷ ở Di Hồng Viện đều là cao cấp hoa khôi, chỉ bán nghệ còn bán thân thì nhìn trường hợp, buổi tối khả năng có ngoại nam ngủ lại khá thấp nhưng Thẩm Thanh Thu tùy hứng đó, thì sao nào.

Lại không phải việc gì thiếu đạo đức, nếu hắn cố gắng đạt đến tu vi và địa vị này mà vẫn không có tư cách làm việc nhỏ này thì quả nhiên vẫn là sớm chết sớm siêu sinh đi.

Dù cho nhìn khí vận của Thẩm Thanh Thu thì kiếp sau coi chừng càng thảm.

Nhưng kiếp sau như thế nào thì lại không có ảnh hưởng đến hắn nha…

“Lần này tiên trưởng muốn nghe bài hát nào?” – Hoa tỷ tỷ, người trên thực tế nhỏ tuổi hơn Thẩm Thanh Thu, đánh gãy suy nghĩ u ám nhưng xét lại thì rất tốt đẹp của ai đó.

Thẩm Thanh Thu nghe ca, lại nghe mọi người tán gẫu, cuối cùng mơ hồ thϊếp đi trong cái ôm ấp mềm mại.]

Lạc Băng Hà đều cùng trên tá cô nàng có quan hệ xá© ŧᏂịŧ, hẳn là cảm thấy loại này tình huống là nam nhân bình thường sinh lý nhu cầu, nhưng lúc đọc đến khúc vào thanh lâu lại cảm thấy ẩn ẩn bực bội. Đọc đến đây cảm thấy tâm thần thả lỏng.

Hình như có gì sai sai.

[Thẩm Thanh Thu vô tù.]

Này bẻ lái nhanh vãi.

[Này không có gì bất ngờ, Thẩm Thanh Thu đều không lường trước được mình đến ngày hôm nay mới chui vào lao ngục.

Dù sao nguyên một thân tội trạng đây.

Nhưng vấn đề đống tội trạng vớ vẩn này là sao?

Thẩm Thanh Thu có tự mình hiểu lấy, bản chất của mình là một cái tra nhưng việc nào ra việc đó đi, tội của hắn không thiếu, không nhấc lên mấy thứ đó mà bịa đặt mấy thứ không liên quan làm gì.

Hắn lại nghèo đến không có ăn cũng không rảnh cấu kết ma tộc, dù sao người lại không thể ăn được thực vật của ma giới.

Chừng đó năm tâm ma quấn thân nhưng không rơi vào ma đạo là có lý do nha.

Cưỡиɠ ɧϊếp gái nhà lành? Dâʍ ɭσạи nữ đồ đệ?

Thẩm Thanh Thu đều chưa gặp qua cô nương làm nhân chứng đang đứng mắng tại kia.

Khắt khe đồ đệ? Tráo công pháp cùi?

Làm ơn, đem một cái thiên phú dị bẩm người bạn nhỏ giáo thành cặn bã thì người mất mặt vẫn là hắn được chứ.

Ít ra bây giờ có thể hiểu được vì sao năm đó tiểu súc sinh tu vi cùi ghẻ, hóa ra không phải do lười.

Gϊếŧ hại Thu gia thì có thể chấp nhận, dù sao hắn là một cái nô ɭệ. Chỉ có nô ɭệ không hề phản kháng mà bị chủ nhân gϊếŧ, nào có nô ɭệ lại đem chủ nhân gϊếŧ đâu. Dù cho nếu không tẩu hỏa nhập ma thì Thẩm Thanh Thu cũng sẽ tiếp tục nhẫn, có lẽ nhẫn đến chết tại Thu gia cũng không tệ.

Hại chết Liễu Thanh Ca? Nói kiểu gì đây cũng là vấn đề nội bộ Thương Khung Tông còn chưa tính toán thì lũ người ngoài các ngươi chõ mũi vào làm cái quái gì.

Tuy trên người không hiểu thấu gánh thêm vài cái tội danh nhưng nay cũng thường thôi, đã quen. So với này càng kinh tởm là các vị ngồi xét xử kia đều tin hắn đã phạm các loại tội cực kì không hợp lí kia.

Có lẽ đó là lí do vì sao tu vi họ tăng thoải mái thế, thiểu năng trí tuệ không suy nghĩ nhiều sẽ không có phiền não, không phiền não liền không tâm ma, tu vi tất nhiên không trở ngại.

Được rồi, đa số nhân sĩ ở đây vẫn không ngu.

Ngoài Nhạc Thanh Nguyên ngốc bạch ngọt ra thì mấy vị đồng môn biết rõ hắn không phạm mấy thứ tội vớ vẩn kia nhưng vẫn a dua theo để có cơ hội trừng phạt hắn vì đã hại Liễu Thanh Ca đây.

Người khác thích vây xem hắn cao cao tại thượng bị kéo xuống thần đàn dẫm đạp.

Môn phái khác thấy cơ hội loại bỏ một trưởng lão của Thương Khung Tông là kiếm lời. Môn phái người ta đều chủ động hạ thấp chiến lực thì mình chen vào cứu làm gì.

Chỉ có Lạc Băng Hà cái này ngu xuẩn tiểu súc sinh mới tin mình thủ đoạn lão luyện lừa được mọi người, nói cho cùng vẫn là mỗi người đều được loại từ màn thẩm phán trò cười này mà thôi.]

Không hổ là sư phụ sao, người không ở đây mà vẫn thành công cắm đao nhỏ vào l*иg ngực của Lạc tiểu súc sinh.