[Tiên Minh Đại Hội sắp đến, Thẩm Thanh Thu muốn bẹp dí ở nhà.
Ai lại muốn đi cùng mấy tên rác rưởi giao thiệp, ngồi trên khán đài nhìn lũ gà mờ dùng danh nghĩa thi đấu để tìm đối tượng kết hôn cơ chứ.
Đúng vậy, chỉ có người ngây thơ như Nhạc Thanh Nguyên mới tin Tiên Minh Đại Hội là để các hậu bối có cơ hội tranh đua, sự thật là ngoài một đồ đệ ưu tú duy nhất được mang đến giữ thể diện thì mấy nhân viên còn lại đều là trai gái trẻ chưa gả cưới.
Tất nhiên còn có tán tu nhân cơ hội này để thu hút sự chú ý, hi vọng có môn phái nào đem mình nhận vào.
Thẩm Thanh Thu đang suy xét danh sách, tuy nói đây là lễ xem mắt nhưng người vẫn cần đi và nguy hiểm vẫn là thật.
Mấy đứa còn nhỏ, ngu người dễ bị lừa – để lần sau.
Ninh Anh Anh… để lần sao, mà “lần sau” này có nghĩa là “không bao giờ”.
Không cần nghĩ nhiều, nàng vừa yếu vừa ngây thơ, đi không có lợi. Còn rất nhiều sư huynh của nàng còn không có cơ hội đi vì danh ngạch thiếu đây.
Người đã từng đi – bỏ qua.
Suy sét xong cái danh sách, bỗng nhiên thấy “Lạc Băng Hà”, thằng này mới, tuy lần trước thật sự cân được trưởng lão Kim Đan nhưng có vẻ nóng tính không dùng não – cần đào tạo thêm trước khi thả. Thanh Tĩnh Phong là đỉnh núi của học giả, không phải chiến đấu cuồng như Bách Chiến Phong, thả thằng này ra cho mất mặt sao.
Với lại thằng này mặt đẹp mà thiếu trải đời, lỡ bị gái (trai) lừa đảo chạy thì sao.
Nó ngu như vậy, lại cư xử như người hầu, chắc chắn sẽ bị bắt nạt.
Thẩm Thanh Thu quyết đinh cho thằng này danh ngạch vào đại hội của ba năm sau, lúc đó 20 tuổi chắc sẽ đỡ ngu, bây giờ mới 17 tuổi chưa đủ trầm ổn nên vẫn là ở nhà chờ đi.]
Lạc-sư phụ ta vì ghen tị nên không cho ta lộ diện-Băng Hà: “…”
[Thẩm Thanh Thu ngồi xe ngựa.
Cái gì? Hắn hẳn nên cưỡi ngựa bên ngoài cà khựa tỏ vẻ nam tính cường tráng gì gì đó?
Xe ngựa được người chế tạo tất nhiên là có lý do, lũ đồ đệ (và mấy thằng trưởng bối cà kịa cùng thời kì với hắn) chỉ do tất cả mọi người ngồi xe sẽ tắc đường nên mới cưỡi ngựa thôi.
Với lại giấu người trong xe làm sao có thể lộ mặt tán gái được, cưỡi ngựa không chỉ lộ mặt, khoe kĩ, còn vi diệu tăng chiều cao đâu. Mọi người đi Tiên Minh Đại Hội đa phần là hướng đến xem mắt, nào có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Ví dụ như Lạc Băng Hà đang cùng em gái của Liễu Thanh Ca tán gẫu.
Thẩm Thanh Thu mắt sắc phát hiện hai người dùng tình nhân kiếm tuệ.
Tốc độ nhanh thật, Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ này không sao nhưng tiểu súc sinh quả nhiên súc sinh, ở nhà câu dẫn sư tỷ, ra ngoài còn câu dẫn đồng môn khác phong.
Đó là chưa kể lúc nghỉ ngơi tại quán trà Lạc Băng Hà còn liếc mắt đưa tình với bé gái con ông chủ quán trà. Có vẻ lúc ra ngoài làm nhiệm vụ quen biết.
A, nam nhân.
Tề Thanh Thê thấy Thẩm Thanh Thu cùng chui vào xe ngựa liền không mừng, đồ đệ nữ của nàng đều cưỡi ngựa ngoài kia đâu: “Một đại nam nhân cũng muốn giành chỗ với ta!”
Tất cả nam nhân đều là cặn bã, trong đó cũng bao gồm Thẩm Thanh Thu – Thẩm Thanh Thu chính mình đều chấp nhận này là sự thật.]
Lạc Băng Hà vốn không để ý việc sư phụ trực tiếp gọi tên mình trong nội tâm cho đến khi chữ “tiểu súc sinh” xuất hiện.
Tuy bị nhắc nhở khiến người bực tức nhưng nhìn lý do, lại xét thấy đa số thời gian vẫn là dùng “Lạc Băng Hà” nên sư phụ hẳn không thật sự coi thường hắn?
[Huyễn Hoa Cung thật mất mặt, ngoại trừ Công Nghi Tiêu thật sự ưu tú ra thì khác đều là bình hoa, chỉ có đẹp chứ không có dùng.
Tuy nói người xem có thể thông qua linh ưng nhìn chuyện gì xảy ra nhưng cứu cũng tốn thời gian nha, tùy tiện cũng không phải là trực tiếp đi tìm chết như thế này a.
Lạc Băng Hà đều đi ngang qua cứu một đám lại một đám, này không có gì. Nhưng…
Tiểu súc sinh, ngươi tính làm gì! Bên ngoài có người đang nhìn đó, đừng cởϊ áσ!
Vì thế Thẩm Thanh thu cùng chúng tu sĩ bị ép nhìn sống đông cung, không thể tùy tiện không nhìn, lỡ có tình hình nguy hiểm sao, Lạc Băng Hà lại cực kì hùng vĩ và kéo dài…
Liền lõa thể của cô nương đều bị mấy thằng xấu số không kịp che mắt nhìn thấy. Tất nhiên mất tên mất dạy súc sinh liền giả vờ che cũng không làm, cực kì hào hứng vây xem.
Thẩm Thanh Thu thậm chí có loại vi diệu biết ơn khi ma tộc đột kích.]
Lạc Băng Hà đọc đến đây liền xanh mặt, đúng lúc đó thuận nước dong thuyền, mỹ nữ lại sắp chết nên hắn ỡm ờ đồng ý xxoo.
Mỗi lần nhớ về Tiện Minh Đại Hội thì chỉ có hình ảnh khuôn mặt ghét bỏ khi Thẩm Thanh Thu đẩy mình xuống Vực Thảm Vô Gian, xem nhẹ vụ này.
Á á á á á á á á á á á á!!!
[Thẩm Thanh Thu nhìn ấn kí màu máu rực rỡ trên trán thằng đồ đệ không nên thân: “…” Nha.
Một cách nào đó hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Tình cảm của nó quá mức phóng đại, nhân loại sẽ không như thế, nhất là tu vi cao rồi thì sẽ càng ngày càng nội liễm. Nhưng ma tộc thì trái ngược, càng mạnh thì càng tình cảm hóa, cũng càng tàn bạo.
Tất nhiên Thẩm Thanh Thu không biết tình hình khi lai tiên ma như thế nào, phải biết thế giới này rộng lắm, cũng không thiếu tiên ma cặp bồ nhưng do lực lượng vốn trái nghịch nên thai nhi đa phần là tử thai hoặc trực tiếp không có thai.
Cái gì? Thuần ma tộc? Thằng nhãi này có thể tu luyện linh khí, còn không bị người phát hiện thì tất nhiên không thể là ma tộc được. Ma khí đối nhân loại là độc tố thì linh khí đối ma tộc cũng độc tố.
Khoan đã, có lẽ đây là lý do thằng nhãi này lúc đầu tu luyện thong thả chứ không phải do lười?
Mặc kệ trong đầu rối như tơ vò thì Thẩm Thanh Thu đã cảm nhận được các tu sĩ khác đang tiếp cận.
Nhìn thằng đồ đệ ma khí quấn thân, lại nhớ khung cảnh máu me trên đường đuổi tới đây…
Lạc Băng Hà sẽ chết, chết rất khó chịu, trước khi chết còn sẽ bị tra tấn đào móc thông tin chủ mưu gì đó. Ai quản người này đã cứu đồ đệ của họ đâu, nhìn tình huống xung quanh đi.
Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ lựa chọn chết trên tay mình hay chết trên tay người khác thì quả nhiên chết trên tay mình mới là đúng.
Tuy tiểu súc sinh là một cái súc sinh nhưng vẫn là súc sinh của hắn, nào có chỗ có các ngươi quản.
Thẩm Thanh Thu một chưởng đem người đập rớt xuống Vực Thẳm Vô Gian, có chút ảo não sao mình như thế vô dụng, ra đòn quá nhẹ. Hi vọng tiểu súc sinh sẽ té chết, đôi khi sống tiếp không phải là một việc tốt.
Hắn là do không muốn Thương Khung Tông mang tiếng chứa chấp tà ma, mới không phải quan tâm đâu đó.]
Lạc-xem nhẹ hậu quả nếu mình không bị đẩy xuống-Băng Hà: “…”
Cảm thấy có chút kì quái.
Hình như mình đã quên thứ gì đó.
[Hôm nay Thẩm Thanh Thu xuống núi đơn độc làm nhiệm vụ, loại quá nguy hiểm không thể cho đồ đệ đi theo học hỏi kinh nghiệm.
Thực chất loại nhiệm vụ này tối thiểu hai Phong Chủ sẽ đảm bảo hơn nhưng ai biểu hắn gϊếŧ Liễu Thanh Ca đâu, tất nhiên sẽ không ai muốn mình không chết trên tay quái mà lại bị đồng đội đâm sau lưng.
Nói chung Thẩm Thanh Thu ra nhiệm vụ một mình, nếu chết thì mọi người sẽ vui mừng. Tề Thanh Thê còn một bên mỉa mai người túng dục như hắn sẽ không tránh khỏi bị mị ma hút khô, một bên bẹp dí cũng không có ý định tham gia nhiệm vụ.
Thái độ đều rõ như ban ngày đây.
Thẩm Thanh Thu đối này không ý kiến. Tuy nhiên vẫn không hiểu được vì sao mình lại bị đồn ra như thế, hắn lại không phải người duy nhất đi thanh lâu, này có gì đặc biệt đáng khinh sao. Đều là ngươi tình ta nguyện giao dịch.
Nhiệm vụ này thật ra đối với Thẩm Thanh Thu không quá nguy hiểm, chỉ cần cứu thằng Hoàng công tử nào đó ra khỏi ổ mị ma là được. Mị ma chiến đấu cùi ghẻ, ngoại trừ mị thuật còn có dùng thì không có gì đặc sắc.
Và tuy Thẩm Thanh Thu vì lý do nên dị ứng nam nhưng hắn lại không bị hấp dẫn bởi nữ nên…
Này là thỏa thỏa vô địch trạng thái nha!]
Sư tôn là đoạn tụ?
Nhưng này không thể giải thích vì sao sư tôn lại bất công tốt với Ninh Anh Anh.
Với lại không thích nữ thì đi thanh lâu làm gì.
Lạc Băng Hà tỏ vẻ không phục.