Phiền Não Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 46

Xích Mân sửng sốt, suýt nữa thì quên cả vỗ cánh, chuẩn bị rớt xuống từ không trung. Mắt thấy Phong Bạch lại muốn bấm tay niệm thần chú, nó đành chim khôn không chấp cái thiệt trước mắt, nhanh như chớp trốn vào trong ống tay áo của Phong Thiệu.

Phong Thiệu bật cười, liếc mắt nhìn Phong Bạch khen ngợi: “Không tồi, tùy tiện dạy cho con một vài pháp quyết Luyện Khí, con đã có thể vận dụng thuần thục như vậy. Cứ theo như tư chất này của con, về sau nhất định sẽ rất mạnh.”

“Thúc thích con mạnh hơn à?” Phong Bạch ngẩng đầu lên.

“Đương nhiên là thích.” Phong Thiệu nhéo nhéo mặt hắn. Như vậy về sau cũng không còn sợ không chạy thoát được Lữ Minh Tịnh, thêm một sự giúp đỡ cũng càng thêm tốt.

Phong Bạch yên lặng nhớ kỹ.

Sau khi Xích Mân khôi phục, Phong Thiệu không lại không vội vã đi bí cảnh ở Tàng Phong sơn nữa, bởi vì Tiểu Bạch vô cùng thông minh nhà y đã bỏ Kim Đan của Tôn đạo nhân vào trong túi gấm, mang cả về đây rồi.

Cho dù màu sắc của Kim Đan không được tốt lắm, vừa nhìn đã biết là do linh căn không thuần, tu vi kém nhưng lại dựa vào việc ăn nhiều thứ bàng môn tà đạo mà tích lũy nên. Nhưng dù sao đây cũng là trung kỳ Kim Đan, nếu Phong Thiệu mà không thôn phệ nó thì quả thực quá có lỗi với pháp hạt Phụ Hồn của mình. ( Pháp hạt có thể hiểu là cấp độ của Ma tu, như của Phong Thiệu là tứ hạt thì mình đã để luôn là cấp 4).

Trước khi đi vào bí cảnh có thể tăng chút thực lực cũng là việc tốt.

Có điều Phong Thiệu cũng không gấp đến độ cắn nuốt viên kim đan này ở một ngôi miếu đổ nát, cho dù y có đặt cấm chế thì vẫn không an toàn. Hơn nữa để tiêu hóa toàn bộ một viên Kim Đan cũng phải mất đến một hai tháng, nếu không chọn nơi có linh khí dồi dào thì sẽ không có lợi cho tu hành.

Dù sao hiện giờ trong tay Phong Thiệu đã có một con Lục Dực Xích Mân, còn sợ không tìm được nơi có linh khí sung túc sao? Vì vậy y liền mang theo Phong Bạch và Tiểu Mân phi hành hơn nửa ngày, sau đó đã tìm thấy nơi có linh khí dồi dào trong một sơn cốc hoang vu của Tàng Phong sơn .

Suy cho cùng đây cũng là thế tục, cho nên linh khí ở đây vô cùng ít ỏi. Dưới tình trạng sư nhiều thịt ít như thế này, tuy Xích Mân đã rất vất vả mới tìm thấy nơi có linh khí nhưng chỗ này thực sự quá nhỏ, cơ hồ chỉ đặt được hai ba cái đệm hương bồ, là một khe núi với hai bên vách đá.

Tuy rằng chỗ này nghèo túng, trên không miếng ngói dưới chẳng tất đất, nhưng Phong Thiệu cũng không ghét bỏ nó. Vào ban đêm chỗ này có thể lấy được ánh trăng hắt vào, rất thích hợp cho Phong Bạch tu luyện. Hơn nữa mặt dù nơi dồi dào linh khí không thể so với nơi dồi dào a khí giúp Phong Thiệu làm chơi ăn thật, nhưng ít nhất cũng có ích cho tu hành .

Sau khi lấy ra Bát Quái trận thượng phẩm, Phong Thiệu liền dùng pháp khí đặt lên trận pháp để thiết lập cấm chế cho nơi này, ít nhất thần thức của những người có tu vi từ Kim Đan trở xuống sẽ không thể phát hiện được, ngoài ra còn đem hơi thở và dao động linh khí hạ xuống mức thấp nhất.

Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả những thứ này, Tiểu Mân nói sao cũng không chịu đi vào túi ngự thú, Phong Thiệu và Tiểu Bạch, Tiểu Mân liền cùng bế quan nhập định.

Phía Tàng Phong sơn ở Tây Hòa châu bên này, Phong Thiệu thuận buồm xuôi gió, mà phúc địa Lữ thị ở Đại Hoang châu bên kia, Thái Huyền trưởng lão lại chẳng được thuận buồm xuôi gió như vậy.

Gió trên đỉnh núi chưa lúc nào ngưng, đạo bào bạch nguyệt của Thái Huyền cùng mái tóc đen cũng tung bay theo, tựa như muốn mượn những cơn gió này mà đi, nhưng thân hình của lão lại vững chãi đứng yên như một bức tượng hàn băng. Trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, hai thứ đó phối hợp với nhau trên người lão tạo thành một cảnh tưởng kỳ dị.

“Vẫn không được?” Thái Huyền quay đầu, nhìn về phía Trừ Hoa.

Trừ Hoa lắc đầu, tuy không muốn nhưng vẫn đưa bàn bát quái Cấn Thổ cấp hoàng đang cầm trong tay cho Bích Lạc, nói: “Đạo cấm chế cuối cùng này vãn bối đã xác nhận, đúng là phải có tộc nhân đặc biệt của Lữ thị mới có thể phá giải được. Tuy bàn bát quái Cấn Thổ do tiên tử chế tạo tinh diệu vô cùng, nhưng cũng không có tác dụng gì đối với cấm chế.”

Thái Huyền nhăn mi, Bích Lạc lại cười nói: “Cũng hết cách, đến cả trận sư Trừ Hoa còn không thể phá giải, có lẽ cả Cửu Châu này chắc chỉ có tộc nhân kia của Lữ thị mới có thể đi vào bí cảnh Lữ tổ.” Nói xong nàng lại đem bàn bát quái trong tay đưa cho Trừ Hoa: “Trận sư đã vất vả hơn nửa tháng nay, bàn bát quái này chính là lòng biết ơn của Côn Luân ta.”

Trừ Hoa xuất thân từ thế gia tu chân, thân là trận tu số một số hai của Cửu Châu, ông ta cũng từng giao thiệp với Côn Luân. Tuy ít hơn so với tam tông còn lại, nhưng cũng biết nhóm kiếm tu của Côn Luân lãnh ngạo thế nào. Hiện giờ lại được nói chuyện một cách mềm mỏng như vậy, còn được tặng một bàn bát quái cấp Hoàng do Bích Lạc tiên tử xuất thân từ Phiêu Miểu chế tạo…… Thật sự đã khiến Trừ Hoa được sủng mà kinh, trong lúc nhất thời có hơi không đoán được dụng ý của đối phương.

Bích Lạc cũng nhận ra được ông ta đang do dự, nên không che giấu ý đồ của mình nữa mà nói thẳng:“ Nghe nói tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã xuất hiện, vậy nên có lẽ mấy năm gần đây Trừ Hoa đại sư cũng đã đến không ít nơi đúng không?”

Tuy Trừ Hoa chỉ si mê trận đạo nhưng cũng không phải hạng người ngu dốt, vừa nghe thấy những lời này liền yên tâm nhận lấy bàn bát quái Cấn Thổ. Sau đó ông ta truyền âm kể hết tất cả những chuyện mình đã biết, những người mình đã gặp có liên quan cho Bích Lạc, lúc này mới cáo từ.

Tuy là truyền âm cho một mình Bích Lạc, nhưng Thái Huyền với tu vi Phản Hư kỳ lại hoàn toàn có thể nghe được rõ ràng. Lão liếc mắt nhìn về hướng tây xa xôi, trầm giọng nói: “Việc này còn cần hồi tông bẩm báo lại Chưởng Môn sư đệ mới được.”

Sau đó lại nhíu mày nói: “Nếu đã không thể thuộc về Côn Luân ta, vậy chỉ có thể hủy nó.”

Chỉ cần hủy mảnh tàn quyển này, vậy thì Sơn Hà Xã Tắc Đồ sẽ vĩnh viễn không thể hợp nhất. Không còn thần vật thượng cổ với sức mạnh nghịch thiên như vậy, cũng không cần lo lắng tới tương lai của tứ tông nữa, thậm chí không còn phải bất an vì chuyện toàn bộ tu chân giới sẽ bị rung chuyển, biến thành cảnh gió tanh mưa máu.

Bích Lạc gật đầu, chân mày cũng khôi khỏi buồn bã. Những chỗ Trừ Hoa vừa đề cập không chỉ ở trong nội hạt của Bão Phác, Bồ Đề mà ngay cả Lương Ung châu cũng có một nơi, đồng nghĩa với việc Phiêu Miểu cũng sẽ rất quan tâm tới thứ này.

“Nói đi cũng phải nói lại, tam đại tông môn cũng không hẳn là có ý muốn mạo phạm Côn Luân ta……” Bích Lạc không nhịn được mà biện giải, nhưng khi mở miệng xong liền hối hận. Người thận trọng như nàng cũng cảm thấy lời này nói ra có rất nhiều ý tứ trong đó.

“Không phải thϊếp……” Bích Lạc đang muốn giải thích, Thái Huyền lại không để nàng nói hết. Ông cầm tay đạo lữ, giọng điệu không cho phép nghi ngờ: “Giữa nàng và ta, không cần nhiều lời.”

Trong lòng Bích Lạc cảm thấy ấm áp, cũng không nghĩ nhiều về việc này nữa.

Tuy rằng nơi này đã có kết ấn của Côn Luân, lại thêm linh trụ nàng tự tay chế tạo trấn giữ cùng, nhưng dù sao bên trong bí cảnh là cũng Sơn Hà Xã Tắc Đồ cấp thần vật, vẫn nên cẩn thận mới được. Vì thế nàng lại bố trí một phần đệ tử ngoại môn đi cùng ở lại phúc địa của Lữ thị.

“Sư mẫu, sau khi rời khỏi nơi này con có thể đi tìm Phong sư huynh không?” Phương Trường Tín nắm tay Hà Loan đi tới. A Loan lúc lắc hai búi tóc nhỏ, khi thấy Bích Lạc liền xông đến, mềm mại gọi một tiếng “Sư tổ”.

Tuy nói mấy năm nay Hà Loan được Phương Trường Tín nuôi dưỡng, nhưng dáng vẻ của Phương Trường Tín nhìn qua cũng mới hơn mười ba mười bốn tuổi, không phải thứ gì cậu cũng biết. Ngược lại người thực sự mang theo Hà Loan bên cạnh lại là Bích Lạc sư mẫu.

Nàng cực thích nha đầu khả ái này, sau khi cúi người ôm lấy Hà Loan, liền hỏi một câu: “Muốn tìm Phong sư huynh của ngươi làm gì?”

Phương Trường Tín lo lắng nói: “Tu giả trong thế tục đều thật ngoan độc, tuy rằng đã chạy thoát được nhưng Phong Thiệu sư huynh trời sinh là người thiện lương. Nhỡ như bị kẻ có tâm ác độc theo dõi, lại bị thương thì phải làm thế nào/ La sư huynh cũng không ở bên cạnh huynh ấy, con phải đi giúp huynh ấy.”

Bích Lạc bật cười, không nghĩ tới đệ tử nhà mình vẫn cứ đơn thuần thiện tâm như vậy, nói: “Phong sư huynh của ngươi lại chẳng phải là ngươi. Cậu ta lương thiện nhưng tâm tư cũng tinh mẫn. Huống hồ y hành tẩu trong thế tục đã hơn mười năm, có thứ gì chưa từng gặp qua? Ngược lại là ngươi, đơn thuần ngây thơ như vậy. Để cho ngươi đi tìm y không biết chừng người còn chưa tìm thấy mà ngươi đã tự đem bản thân đi bán mất rồi..”

Phương Trường Tín muốn nói lại thôi, vẫn còn lo lắng không ngừng.

Hà Loan tuy tuổi nhỏ còn nhỏ nhưng cũng ôm lấy cổ Bích Lạc:“Sư tổ, A Loan nhớ sư tôn .”

Bích Lạc nhéo nhéo nàng, nói:“Sư tổ nuôi dưỡng con cũng đã hơn ba năm, vậy mà lại lưu luyến sư tôn mới nuôi con chưa đến nửa năm hơn?”

Hà Loan thè lưỡi, dán lên mặt nàng làm nũng: “A Loan cũng muốn sư tổ, nhưng Phương sư thúc nói sư tôn gặp nguy hiểm. A Loan muốn giúp sư tôn đánh đuổi người xấu !”

“Một tiểu nha đầu mới Luyện Khí như con thì có thể giúp đỡ được gì?” Bích Lạc nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng. Có điều cũng thả lỏng ngữ điệu: “Như vậy đi, nếu hai năm nữa Thiệu Nhi còn chưa về tông, ta sẽ đưa pháp khí truy tung cho các ngươi đi tìm. Trong hai năm này, có lẽ chuyện Phong sư huynh của các ngươi muốn làm còn chưa xong đâu.”

Nói đến đây, lại nghe thấy sư mẫu khẳng định sẽ cho mượn pháp khí truy tung, Phương Trường Tín mới miễn cưỡng ngừng suy nghĩ.

“Sư tổ là tốt nhất .” A Loan thơm lên má của Bích Lạc hai cái.

Sau khi an bài xong mọi chuyện ở phúc địa của Lữ thị cũng đã là ba tháng sau.

Sau khi trở về Côn Luân, Bích Lạc vẫn còn nhớ tới một chuyện khác.

“Sư mẫu, người lặng lẽ tới nơi này làm gì ạ? Phục thi cốc của Bão Phác tông chuyên dùng để xử phạt những tu sĩ không theo khuôn phép trong nội hạt. Ở dưới đáy cốc toàn là xương trắng của người chết thôi.” Phương Trường Tín đi theo Bích Lạc, sau đó nhìn lướt qua tảng đá màu đen đã bị tàn phá phía trên cốc. Ba chữ “Phục thi cốc” lộ ra một cỗ khí tức âm trầm vô cùng.

“Tên đệ tử gọi là Trương Dưỡng Thanh đã bị ném xuống đây.” Bích Lạc đáp một câu. Nàng mặc một bộ hoàng y, thủy tụ phiêu phiêu, chân đạp sáo ngọc, giống như một người cá nhẹ nhàng linh hoạt bay xuyên qua rừng rậm đi tới bên vách đá.

Tuy vách núi của nơi này cao hơn đáy cốc hàng trăm ngàn trượng nhưng vẫn tản ra âm khí trầm trầm, thậm chí còn có mùi chướng khí gay mũi dâng lên. Ở đây còn như vậy, có thể tưởng tượng được tình trạng đáng sợ ở dưới đáy cốc, chỉ sợ thi thể đã chất thành rừng, mãnh thú độc trùng nhiều vô kể.

“Trương Dưỡng Thanh kia là tự làm tự chịu, sư mẫu để ý đến gã làm chi?” Phương Trường Tín căng thẳng hỏi.

Bích Lạc lấy ra một pháp khí bằng hạt táo, chính là thứ ngày đó dùng để phá hủy đan điền, gân mạch của Trương Dưỡng Thanh, pháp khí sau khi hấp thu linh khí của gã lúc này đang phát sáng dị thường.

“Thứ nhất là gã còn trẻ người non dạ, bởi vậy mới bị tông môn lợi dụng, chết cũng không sao nhưng không cần chịu tra tấn bậc này; Thứ hai diệt cỏ phải diệt tận gốc, dù sao chúng sinh có duyên pháp, khó có thể khám phá ra được.”

Nói xong, Bích Lạc liền bấm tay niệm một đoạn chú, trong miệng hô: “Đi !”

Pháp khí bằng hạt táo lơ lửng trong không khí, trong bóng tối quanh quẩn những tia sáng kim sắc, mang theo khí thế hung ác. Nó xoay vài lần, sau đó giống như đang tìm kiếm hơi thở mà chậm rãi bay về phía vách núi, rồi từ từ hạ xuống đáy cốc.

Phương Trường Tín vừa suy ngẫm lời nói của sư mẫu vừa rời khỏi.

Về phần pháp khí bằng hạt táo cấp Hoàng kia có thể lấy được tính mạng của Trương Dưỡng Thanh, cho gã một cái chết thống khoái hay không, điều này không cần hoài nghi.

Nhưng nếu Bích Lạc rời khỏi chậm một chút, hoặc cố ý dùng thần thức kiểm tra, sẽ phát hiện ra pháp khí kia sau kia xuống đáy cốc tìm kiếm kí chủ, lại gặp phải vài chuyện ngoài ý muốn.

Pháp khí lớn bằng hạt táo này sau khi bay xuống đáy cốc lại bỗng nhiên lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, bay loạn tại chỗ giống như bị mất phương hướng, sau đó bay thẳng đến một chỗ sâu dưới đáy cốc.

Pháp khí không còn một chút khí tức hung ác nào nữa, ngoan ngoãn đậu lên một cánh tay khô gầy. Chủ nhân của cánh tay là một người lưng gù, đang giặt giũ bên dòng nước. Trên thân lão là một bộ đồ vải bố màu chàm rách rưỡi đã bị phai màu thành trắng bệch do giặt quá nhiều lần, cả người tản ra một loại khí tức nghèo túng sa sút.

“Vật nhỏ này muốn đi đâu?”

Lão đạo nói một câu sau đó bắn ra một ngón tay. Pháp khí như hạt táo kia giống như được thoát khỏi cấm chế bình thường, liền thay đổi phương hướng sau đó nặng nề bay về một phía nào đó.

Lão đạo cảm thấy thú vị, đạp không mà đi, cứ nhẹ nhàng như vậy đã đuổi kịp pháp khí đang càng bay càng nhanh.

Dưới đáy cốc là chướng khí dày đặc chỉ tụ mà không tán, trong sắc đen lộ ra sắc hồng, hơn nữa còn đang cuồn cuộn không ngừng, lại thêm tầng tầng Quỷ Ảnh khiến cho sát khí dâng lên từng đợt. Nơi đây là giữa một mảnh rừng rậm, lão đạo kia lại phi hành như không, ngay cả chướng khí và Quỷ Ảnh cũng không dám tới gần, hoặc ngẫu nhiên có đánh lên cũng bị tiêu tán vô tung, hoặc bị hấp thu vào cơ thể.

Pháp khí như hạt táo kia dừng bên trong một thạch đàm khô cằn, một đống lớn toàn xương trắng xếp chồng chất lên nhau, phía trên có vài thi thể vẫn còn huyết nhục mơ hồ đang tản ra một mùi hôi thối gay mũi.

Lão đạo phát hiện phía trên cùng có một thân hình bị chướng khí ăn mòn đến mức chỉ còn lại một đống thịt vụn, vậy mà chỉ là một thiếu niên. Trên mặt gã đã không còn ngũ quan hoàn chỉnh, đôi mắt chỉ còn lại vành mắt bên trong đang gắt gao mở trừng trừng, là một đôi mắt chứa đầy hận thù. Sự oán hận phát ra từ sâu trong đáy lòng, tản ra lệ khí nồng đậm làm cho người ta kinh khϊếp, tựa như một Tu La đẫm máu.

Cũng không biết đã bị cho ăn thứ đan dược gì mà khiến cho thiếu niên này rất khó chết, phải chịu tra tấn dưới đáy cốc ngày này qua ngày khác, xá© ŧᏂịŧ cứ bị ăn mòn lại được tái sinh, tái sinh xong lại bị ăn mòn.

Lão đạo nhìn gã đầy hứng thú, sau đó bóp nát pháp khí như hạt táo kia.

Lão không định để cho thiếu niên này giải thoát như vậy