Ưu Ái

Chương 8

Con người Nghê Tinh Kiều là vậy đó, tính trẻ con, không thù dai.

Hệt như hồi nhỏ cậu bị Diêu Tự trêu, tức đến độ rượt theo đánh người ta, tuyên bố sẽ không bao giờ làm hòa nữa. Nhưng hôm sau vẫn xách một bọc đồ ăn vặt tới rủ Diêu Tự ăn cùng.

– Vợ yêu ơi, mình phát hiện cậu đáng yêu thật đấy. – Diêu Tự tay xoay bút, miệng cười tí toét nhìn Nghê Tinh Kiều cắm mặt ăn sữa hai lớp.

Nghê Tinh Kiều lại hờn:

– Cậu gọi ai là vợ? Ai là vợ của cậu hả!

– Vậy cậu gọi mình là vợ cũng được, mình không kén chọn đâu.

– Hâm! – Nghê Tinh Kiều lườm anh một cái rồi nghía xuống, thốt lên kinh ngạc – Cậu làm tới đó rồi hả?

Trong lúc tán dóc, Diêu Tự người ta đã làm được một phần ba bài tập toán rồi, mà Nghê Tinh Kiều vẫn còn đang nhóp nhép sữa hai lớp.

– Cậu ăn mau lên đi, ăn xong còn làm bài tập nữa chứ.

– Mình không làm. – Nghê Tinh Kiều tuyên bố – Mình đến tuổi nổi loạn rồi, mình muốn chép bài của cậu.

Diêu Tự dở cười dở mếu:

– Cậu nổi loạn vụ gì?

– Nổi loạn với Diệt Tuyệt. – Nghê Tinh Kiều bảo – Ổng tịch thu truyện của mình, còn bắt mình làm bài tập muốn gãy tay. Giờ cứ nghĩ tới “toán” là mình lại buồn nôn.

Cũng phải, hôm nay Nghê Tinh Kiều đã bơi trong biển toán học mém nữa chết đuối, tối về vẫn phải làm tiếp bài tập toán, cậu bùng nổ mất rồi.

– Hôm nay mình muốn làm một kẻ hư hỏng tự sa vào hố suy đồi. – Nghê Tinh Kiều nói – Cậu làm bài đàng hoàng đi rồi mau chóng giao nộp cho tổ chức.

– Cậu là tổ chức của mình hả?

– Mình là lãnh đạo của cậu. – Nghê Tinh Kiều ra vẻ.

Diêu Tự cười dỗ dành:

– Được. Cậu là lãnh đạo của mình. Nhưng chỉ hôm nay thôi đấy. Hôm nay cho cậu xả hơi, ngủ một giấc dậy ngày mai không được làm như thế nữa.

– Đã rõ. – Nghê Tinh Kiều cũng không phải đứa không hiểu chuyện – Mình không có suy đồi thật đâu mà lo, thi tháng mình còn phải thắng cậu nữa mà.

Trước khi về, Nghê Tinh Kiều nhét cuốn vở đã viết kín lời giải của Diêu Tự vào cặp mình, khoái chí định về nhà chép.

Nhưng với tính cách con người cậu, ngoài lén đọc truyện trong giờ truy bài ra thì cũng chẳng thể làm được chuyện gì hư hỏng hơn nữa cả. Chép chưa hết một bài cậu đã ray rứt lắm rồi, cuối cùng cắn răng tự làm hết.

Làm người mà ý thức đạo đức lớn quá cũng mệt.

Nguyên ngày hôm nay Nghê Tinh Kiều đã làm quá nhiều bài tập toán, dẫn đến tối cậu mơ thấy mình đang làm bài thi toán. Cả trường thi chỉ có duy nhất một thí sinh là cậu, nhưng lại có tới mười mấy Tào Quân canh xung quanh. Nghê Tinh Kiều hoảng đến độ sáng dậy cậu có cảm giác như vừa tai qua nạn khỏi.

Đúng là không thể đυ.ng vào Diệt Tuyệt, nếu không sẽ bị truy sát tới tận trong mơ.

Đàn ông mà đã nổi cơn hung tàn thì có thể gϊếŧ người không thấy máu.

Vì cơn ác mộng mà Nghê Tinh Kiều chỏi dậy từ sáng sớm tinh mơ, không dám ngủ tiếp nữa, sợ gặp lại Tào Quân.

Chẳng dậy sớm được bao lần, thế mà thời tiết còn âm u.

Nghê Tinh Kiều vừa ăn sáng vừa di tầm mắt ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, hỏi mẹ:

– Thời tiết này không nên đi học phải không mẹ?

– Phải. – Quý cô Hoàng cũng ăn sáng trong nỗi niềm ủ rũ – Thời tiết này cũng không nên đi làm.

Nghê Hải Minh bưng sữa, đưa cho hai mẹ con mỗi người một ly:

– Thời tiết này nên ở nhà đánh một giấc mới sướиɠ.

Đúng là cha mẹ nào con nấy.

Nếu là ngày thường thì Nghê Tinh Kiều đã giơ một trăm ngón cái cho câu nói của bố rồi, nhưng hôm nay cậu không muốn ngủ nữa.

– Ngủ gì mà ngủ! – Nghê Tinh Kiều nghiêm khắc phê bình người bố vẫn còn ngáp dài ngáp ngắn của mình – Làm người phải sống tích cực lên chứ!

Nghê Hải Minh giật mình, quay sang hỏi vợ:

– Con trai em phát rồ rồi hả?

Hoàng Tây cũng có biểu cảm ngạc nhiên y hệt:

– Uống nhầm thuốc gì à? Bậc thầy say ke mà cũng có thể phát ngôn được câu này sao?

Nghê Tinh Kiều là ai? Là người mà hồi tiểu học được giáo viên hỏi muốn làm gì nhất đã xung phong giơ tay trả lời muốn đi ngủ!

– Con trai, con bị cái gì vậy? – Nghê Hải Minh duỗi tay ra định sờ trán con mình coi có ấm đầu không.

Nghê Tinh Kiều:

– Trời ơi! Con không sao hết á! Con đã tỉnh ngộ rồi, cảm thấy ổ chăn là nấm mồ tuổi trẻ, con đang mơn mởn xuân xanh không thể tự chôn thây mình như vậy được!

Cậu nói xong, tu ừng ực hết ly sữa rồi xách cặp đi xộc ra ngoài.

– Hôm nay dự báo có mưa to, con với Diêu Tự đừng đạp xe, bắt taxi mà đi! – Hoàng Tây gọi với ra – Đem dù theo!

– Con biết rồi!

Nghê Tinh Kiều nói biết rồi chứ thật ra không muốn đem dù, cuối cùng bố phải đuổi theo dúi cho cậu.

Vì hôm nay dậy sớm hơn bình thường nên cậu xuống lầu trước cả khi Diêu Tự tới chờ.

Cậu chạy sang nhà Diêu Tự, đúng lúc nhìn thấy anh đang đi ra khỏi tòa chung cư.

– Cái mặt kiểu gì thế hả?

Trời âm u làm con người ta bức bối, nhưng nét mặt Diêu Tự khi nhìn thấy Nghê Tinh Kiều thì lại vô cùng đặc sắc.

– Mới sáng sớm đã gặp ma à?

Diêu Tự đi tới nhéo mặt cậu, nhéo tới khi cậu la oai oái mới thôi.

– Muốn ăn đập hả! – Nghê Tinh Kiều nói xong, nhớ tới cảnh tượng hôm qua Diêu Tự đánh nhau thì lập tức ngậm tăm. Cậu nghĩ mình sẽ đánh không lại tên này.

Diêu Tự không thể tin nổi vào mắt mình:

– Không phải ảo giác ư?

– Ảo giác gì giờ này? – Nghê Tinh Kiều nói – Chưa tỉnh ngủ hả?

– Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy? – Diêu Tự hỏi – Chắc không phải cậu có anh em sinh đôi đấy chứ?

– Thần kinh! – Nghê Tinh Kiều nhún vai – Mình mơ thấy Tào Quân, sợ quá choàng tỉnh rồi không dám ngủ lại nữa.

Môn toán và giáo viên toán chính là ác mộng của rất nhiều thế hệ học sinh.

Dù là một học sinh có thành tích tốt như Nghê Tinh Kiều thì cũng không thể thoát khỏi lời nguyền này.

Diêu Tự nghe thấy, khoác vai cậu cười ngặt nghẽo.

– Đừng có cười nữa, mau đi thôi. – Nghê Tinh Kiều nói – Mẹ mình nói hôm nay sẽ có mưa to, bảo tụi mình bắt taxi mà đi.

Hai người cười đùa đi ra khỏi khu chung cư, Thích Mỹ Linh hôm nay làm ca đêm đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống.

Cô hiếm khi được nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của con trai mình.

Ở nhà, hoặc là nói ở trước mặt cô, Diêu Tự lúc nào cũng chững chạc, hiểu chuyện, và kiệm lời.

Cô nhìn Diêu Tự bá vai Nghê Tinh Kiều đi, lòng như mớ bòng bong. Cô chà xát thật mạnh những ngón tay mình, cho rằng con trai cách mình ngày một xa.

*

Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều vẫn chưa kịp tới trường thì trời đã đổ mưa.

Ngồi trên xe taxi, Nghê Tinh Kiều cảm thán:

– Cũng may hôm nay đi sớm, chứ kẹt xe thế này kiểu gì cũng đến muộn cho coi.

Bỗng nhiên Nghê Tinh Kiều nghĩ, có lẽ mình thật sự không hợp mạng với Tào Quân. Cậu vốn cũng là một học sinh được nhiều người quý mến, ấy thế mà vào tay Tào Quân, mới hai ba ngày đầu đã bị phạt, sắp thành học sinh cá biệt thật rồi.

Thình lình cậu bóp đùi Diêu Tự:

– Này, có phải Tào Quân khắc mình không nhỉ?

Tào Quân có khắc Nghê Tinh Kiều hay không thì Diêu Tự không biết.

Nhưng có một chuyện anh biết, đó là Nghê Tinh Kiều khắc anh.

Tuổi dậy thì anh còn đang là một chàng thiếu niên còn mơ mơ hồ hồ giữa cánh cổng tình yêu, lại còn giấu ý đồ không đơn thuần với người bên cạnh đây, tự dưng bị tay đối phương bóp một phát ngay đùi, cơ thể anh căng cứng.

Đương giữa hè, trời vừa mưa mà trong xe taxi cũng mở máy lạnh. Trong bầu không khí mát mẻ này, lòng bàn tay nóng ấm của Nghê Tinh Kiều dán vào đùi anh qua lớp quần đồng phục mỏng.

Đầu tiên Diêu Tự hít vào một hơi, sau đó tiếp tục hít thở sâu thêm cái nữa. Anh luống cuống dời bàn tay Nghê Tinh Kiều đi:

– Hay là tối nay cậu thử mơ thấy mình đi?

– Cũng được đó. – Nghê Tinh Kiều hoàn toàn chả biết mô tê gì tâm tư của Diêu Tự, ngây thơ y như một đứa đầu đất – Tối nay cậu phải cố gắng lên nhé, đừng cho Tào Quân cơ hội.

Diêu Tự nhìn cậu bằng ánh mắt hết nói nổi, chỉ thấy Nghê Tinh Kiều nói với mình bằng tia nhìn đầy kiên định:

– Cố lên!

Cố cái con khỉ.

Diêu Tự thở đánh thượt, quay đầu ngó ra cửa sổ.

Ức chế thật. Chừng nào cậu ấy mới chịu thông suốt đây?

*

Vì đột nhiên trời xối mưa to nên cổng trường số Một kẹt như một bãi đỗ ô tô. Các xe đỗ sát rạt, học sinh thì len qua luồn lại giữa những khe hở.

Khi Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều xuống xe, cửa xe chỉ mở đủ cho một người nghiêng người chen qua.

Diêu Tự xuống trước, đội mưa bung dù, sau đó mới che cho Nghê Tinh Kiều xuống.

– Mình y như thiếu gia nhà quyền quý ấy nhở.

Diêu Tự phì cười:

– Chứ còn gì nữa, thiếu gia đi chậm thôi ạ, mặt đất toàn là vũng nước đấy.

Anh vừa dứt tiếng thì Nghê Tinh Kiều đạp cái bẹp vào một vũng nước.

Đôi giày vải màu trắng ướt mem, cậu đau khổ:

– Mình là thằng khờ hả ta? Trời mưa thế này còn mang giày vải!

Nghê Tinh Kiều suýt nổ phổi vì tự tức bản thân, rúc vào dưới tán dù của Diêu Tự cùng anh đi vào cổng trường. Cậu cảm thấy hôm nay chắc hẳn mình sẽ thê thảm lắm đây.

– Cứu với cứu với!

Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều vừa tới cổng trường thì nghe thấy Lộ Lý kêu la chạy tới. Tên này không đem dù, ướt như chuột lột.

Lộ Lý uốn éo né người như một con rắn nước, nhè tán dù của Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều mà đâm đầu.

Ba thằng nhóc, có hai tên hơn một mét tám.

Ba người chen chúc chung một cái dù bé xíu, cây dù rõ là đáng thương.

– Dù cậu đâu? – Nghê Tinh Kiều hỏi.

– Quên đem rồi! – Mặt Lộ Lý ướt chèm nhẹp – Bố mẹ mình đi công tác cả đôi, buổi sáng đi học mình quên béng luôn.

Nghê Tinh Kiều thấy Diêu Tự bị đẩy hết nửa người ra ngoài, vội vàng lấy dù của mình ra đưa cho Lộ Lý:

– Cầm lấy đi này.

Lộ Lý mừng như bắt được vàng, vừa bung dù vừa nói:

– Cậu có dù sao còn đi ké anh Tự làm gì? Đây là thú vui của các cặp tình nhân à?

– Tình nhân cái đầu cậu! – Nghê Tinh Kiều tự ái, nếu không phải trời đang mưa thì chắc chắn cậu sẽ nhào vô đánh Lộ Lý no đòn.

Ba đứa vào tới phòng học thì ướt như tắm, dù là trong thời tiết oái oăm này thì Tào Quân cũng vẫn “hoan nghênh chào đón” trước cửa lớp.

Lộ Lý nói:

– Thầy Tào ơi! Hôm nay em không tới muộn!

Tào Quân:

– Tự hào quá nhỉ.

Lộ Lý cười khúc khích treo dù ngoài hành lang, trên song cửa đã có một hàng dù đủ loại màu sắc.

Vào lớp, giày Nghê Tinh Kiều ướt sũng, cậu nằm buồn bực trên bàn oán than:

– Chết mất thôi.

Bên ngoài ông trời vẫn đang tưới trần gian bằng màn mưa lào rào, vào giờ học sấm chớp đì đùng, Nghê Tinh Kiều hướng mắt ra cửa sổ, tưởng trời như bị thủng mất rồi.

Tuy là buổi sáng nhưng phòng học vẫn mở đèn. Tòa nhà dạy và học này tuổi đã chồng đống, không có điều hòa, mùa hè chỉ có thể cậy nhờ những cánh quạt quay phần phật trên đỉnh đầu.

Lớp học ngộp dữ dội, hầu như tâm hồn bạn nào cũng treo ngược cành cây. Thế mà người bạn cùng bàn hiếu thắng của Diêu Tự vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.

Đến giờ giải lao có người mở cửa sổ ra, gió mát thổi không khí ẩm ướt len lỏi vào trong lớp, đám học sinh trong “lò bát quái” ai cũng gào sảng khoái quá.

Diêu Tự tới hỏi Nghê Tinh Kiều cảm thấy sao rồi, Nghê Tinh Kiều đã thích ứng được chỉ nhún vai bảo:

– Cũng bình thường, đang nuôi cá vàng trong giày đây.

– Úi trời! Tởm quá! – Lộ Lý giả vờ run run hai vai.

Ba người đang cười cười nói nói thì Tề Vi Ninh đeo balo bước vào lớp.

Lộ Lý nói khẽ vào tai Nghê Tinh Kiều:

– Sau này nếu chúng ta bị muộn thì cứ bắt chước nó cúp quách tiết đầu, như vậy sẽ không bị phạt nữa.

Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều biết chuyện hôm qua Tề Vi Ninh bị bắt nạt sau giờ học nên bây giờ để ý đến nó lắm, phát hiện mặt nó lồ lộ vết bầm.

Tề Vi Ninh cũng liếc họ một cái chứ không phản ứng gì nhiều.

Nhưng đến khi vào tiết, Diêu Tự về vị trí, bỗng dưng Tề Vi Ninh nói:

– Hôm qua cảm ơn cậu.

Diêu Tự hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ đáp:

– Không có chi.

Thật ra điều Diêu Tự đang nghĩ là: Cậu nên cảm ơn Nghê Tinh Kiều mới phải, nếu không nhờ tên nhóc đó xông vào trước thì chưa chắc tôi đã ra tay đâu.

Anh đang hồi tưởng lại dáng vẻ xông xáo và nhiệt huyết của Nghê Tinh Kiều hôm qua. Nghê Tinh Kiều ngồi bên kia lớp “hắt xì” một tiếng rõ to, hút hết mọi cái nhìn của các bạn.