Ngoài cậu ra, người đầu tiên đến là một chàng trai hiền lành với nụ cười ôn nhu toả nắng, tên là Nhan Hồng Phi, tuy rằng thoạt nhìn thập phần ôn hoà, nhưng lại có một nỗi ám ảnh gần như cố chấp với thời gian, thói quen sinh hoạt mỗi ngày đều có quy luật đến làm người ta giận sôi.
Trong cuộc sống nhiều cú đêm như hiện nay, vậy mà người này vẫn đi ngủ vào đúng 9h30 tối, thức dậy vào 6h sáng để chạy bộ, cho nên toàn bộ đồ ăn sáng trong phòng ngủ đều do chính tay anh mỗi ngày mua lên.
Nghĩ đến đây, thái độ của Hàn Nhạc Hiền đối với người này liền hoà hoãn đi rất nhiều, dù sao cậu cũng thật lười dậy đi mua bữa sáng! ! !
Hơn nữa Hàn Nhạc Hiền nghĩ rằng nếu cậu không đi sâu vào cốt truyện, không tham gia vào bộ phim tình cảm máu chó giữa nhóm nam nữ chính, chỉ cần tìm một người không thể thích mình, giả vờ có tình cảm để ứng phó là xong.
Tóm lại, chỉ cần tránh được cốt truyện bị tính kế đưa vào viện điều dưỡng là được!!
Người khác có thể đắc tội, nhưng Nhan Hồng Phi thì không thể !! Đây chính là cha mẹ cơm áo gạo tiền đó nha!!!
Nghĩ đến đây, Hàn Nhạc Hiền liền mỉm cười với Nhan Hồng Phi:
"Xin chào, tôi tên là Hàn Nhạc Hiền.”
Lúc đầu Nhan Hồng Phi nghĩ rằng bạn cùng phòng của mình là một mỹ nhân lạnh lùng, không nghĩ tới đối phương cư nhiên sẽ mỉm cười với anh, khi cười rộ lên còn rất đẹp trai, Nhan Hồng Phi hơi ngạc nhiên, theo bản năng liền hỏi:
"Cậu có muốn một ít không?
Muốn cái gì nha ?
Hàn Nhạc Hiền cúi đầu nhìn xuống, liền thấy hộp bánh ngọt trên tay Nhan Hồng Phi, cậu chớp mắt nói:
“Không... không cần đâu."
Hàn Nhạc Hiền biết loại bánh ngọt này, đó là bánh của một cửa hàng rất nổi tiếng, ăn rất ngon, nhưng cũng rất đắt!
Nhan Hồng Phi đặc biệt chú trọng việc ăn uống, cũng khá thích ăn nên lúc nào cũng có sẵn đủ thứ đồ ăn vặt trên người, trong cốt truyện cậu cũng may mắn được ăn qua vài lần, sau này toàn bộ đồ ăn đều thuộc về nữ chính.
Dù bị Hàn Nhạc Hiền từ chối nhưng Nhan Hồng Phi vẫn có thể nhìn thấy được sự khao khát thèm ăn trong đôi mắt ẩm ướt của cậu, hệt như một chú mèo con.
"Không cần khách khí, coi như quà gặp mặt đi.”
Nghe anh nói như vậy, Hàn Nhạc Hiền có chút ngượng ngùng vươn tay nhận lấy một cái, lại nghiêm trọng quên mất thể chất đặc thù của mình mỗi lần xấu hổ.
Mỗi lần xấu hổ, mặt của cậu đều sẽ đỏ bừng! ! !
Nhìn Hàn Nhạc Hiền đang đỏ mặt có lẽ vì ngại ngùng, đưa tay cẩn thận lấy một miếng bánh rồi thì thầm nói cảm ơn, Nhan Hồng Phi đột nhiên cảm thấy bạn cùng phòng mới của mình thật sự rất... đáng yêu.
Dường như có thứ gì đó đã bị kích hoạt, Nhan Hồng Phi lập tức đưa hết hộp bánh ngọt cho Hàn Nhạc Hiền:
"Đừng khách sáo, những thứ này đều là của cậu."
Cầm hộp bánh ngọt, Hàn Nhạc Hiền có chút sững sờ, trên mặt còn có vụn bánh, cả người đều ngốc ngốc.
Làm cái gì ... mà lại đưa hết cho cậu nha?
Vừa định nói thì cánh cửa lại mở ra, tiếp đó hai nam sinh liền bước vào, hai người mặt đều lạnh lùng, thoạt nhìn thập phần không dễ chọc.
Người đứng phía trước tên Giang Bằng Vân, tính tình táo bạo, động một chút là nổ tung, bộ dạng lớn lên khá đẹp, lại nhìn có chút đặc biệt hung dữ, ghét nhất người khác ồn ào.
Người còn lại là Tưởng Lập Hiên, là một học bá có vẻ dễ gần, nhưng thực ra anh rất kỳ quặc, không thích người khác chạm vào mình, còn đặc biệt mang thù, là người có tiêu chuẩn kép, hơn nữa còn có chứng thèm khát da thịt, tuy nhiên cái này chỉ có nữ chính mới nhìn thấy.
Hai người này cũng không phải dễ chọc, Hàn Nhạc Hiền chỉ đơn giản qua loa chào hỏi bọn họ, nhưng thái độ của cậu đối với Nhan Hồng Phi thì hoàn toàn khác xa 180 độ.
Vì không muốn tiếp xúc quá nhiều với bọn họ, Hàn Nhạc Hiền đã chọn giường trên, sau đó Nhan Hồng Phi liền theo sau chọn giường ở bên dưới giường của cậu, điều này khiến cho tâm trạng của cậu vui vẻ hơn một chút.