Sau khi Tạ Kiều Ngữ nói xong thì có một bóng dáng ôm tiểu hài tử từ ngoài cửa xông vào, vội vàng hô: “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau xem con trai tôi! Hắn ra máu không ngừng…”
Ngay khi vị phụ nhân hô gọi, Tạ Kiều Ngữ đã đứng dậy chạy tới, xem xét tình hình của tiểu hài tử.
Theo Tạ Kiều Ngữ rời đi, bên bàn chỉ còn một mình Lý Vãn Vãn vốn dĩ sống lưng thẳng đứng không biết từ khi nào cong lại, tự tin trên mặt cũng vì mấy câu nói của Tạ Kiều Ngữ mà biến mất không còn chút gì.
Tiếng khóc của nam hài cùng với âm thanh nôn nóng thúc dục của phụ nhân truyền vào tai Lý Vãn Vãn, làm tâm cô loạn như ma.
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói ôn nhu của Tạ Kiều Ngữ nhẹ nhàng trấn an, chẳng những làm tiểu hài tử đang khóc lớn biến thành nhỏ giọng nức nở, vị phụ nhân kia không còn lớn giọng hô hoán, mà ngay cả Lý Vãn Vãn không cam lòng cũng hoàn toàn nhận thua.
Đúng vậy! Thẩm Miên là bạn gái của Tạ Kiều Ngữ, người nàng thích là Tạ Kiều Ngữ. Mình chẳng qua là người được Thẩm Miên khách khí gọi một tiếng ‘Lý tiểu thư’, ngay cả tư cách nói thích cũng không có.
Lý Vãn Vãn đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng khi vừa đứng dậy, trong lúc vô tình lại nhìn thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại của Tạ Kiều Ngữ.
[ lpo, đã xong, sẽ tuyên bố sau ba ngày ]
Lý Vãn Vãn chỉ thoáng nhìn trong lúc vô tình, biết rõ xem tin nhắn riêng tư của người khác là hành vi không đạo đức, Lý Vãn Vãn đem nội dung vứt ra sau đầu, rời khỏi bệnh viện.
Mấy ngày nay Lý Vãn Vãn vẫn ở khách sạn, chi phí sinh hoạt là do mẹ cô lén lút chi viện.
Sở dĩ Lý Vãn Vãn không về nhà là vì ba Lý không đồng ý cho cô hủy hôn ước với Lục Cảnh Thần, hai cha con cứ giằng co như vậy. Nhưng đến giữa trưa ngày thứ ba, Lý Vãn Vãn nhận được điện thoại của ba Lý.
Trong điện thoại ba Lý nói đã hủy bỏ hôn ước với Lục gia, kêu Lý Vãn Vãn nhanh chóng về nhà.
“Hủy bỏ?” Lý Vãn Vãn nghe ba Lý nói kinh ngạc hỏi: “Ba! Sao ba lại thông suốt như thế?”
Ba Lý trực tiếp xin lỗi: “Vãn Vãn! Lần này là ba sai.” Ba Lý nói tiếp: “Ba ba cho rằng, Lục Cảnh Thần có thể quản lý công ty tốt là vì hắn có bản lĩnh, nhưng không ngờ hắn còn làm những chuyện không đứng đắn.”
Lý Vãn Vãn bắt được trọng điểm trong lời ba Lý, hỏi: “Ba! Ba nói cái gì? Con nghe không hiểu? Ba nói Lục Cảnh Thần làm chuyện gì?”
“...Con không xem tin tức sao?”
“Con vừa ngủ dậy.” Lý Vãn Vãn click mở Weibo.
Cô còn chưa kịp tìm tên Lục Cảnh Thần thì trang đầu của Weibo cùng hot search, tất cả đều có tên Lục Cảnh Thần và tập đoàn Lục thị.
# Lục Cảnh Thần bắt bớ #
# Cổ phiếu Lục thị #
# Thư kí Lục Cảnh Thần #
Có vô số dấu chấm hỏi chạy ngang qua đầu Lý Vãn Vãn, cô tùy tiện chọn một đầu đề click vào xem mới hiểu việc gì đang xảy ra.
8 giờ sáng hôm nay, đột nhiên có người lên án tổng tài tập đoàn Lục thị - Lục Cảnh Thần. Khi hắn 20 tuổi, sau khi say rượu đã cưỡиɠ ɠiαи em gái người này… Tiêu tiêu sái sái viết mấy trăm chữ, cuối cùng vì thế lực của Lục Cảnh Thần đành phải im lặng, nhưng vẫn âm thầm thu thập chứng cứ.
Hiện tại chứng cứ đã đầy đủ nên phát lên Weibo để cảnh báo mọi người, sở dĩ người này làm như vậy là muốn tìm công bằng cho em gái.
Có người bình luận nói người đăng bài này là thư kí của Lục Cảnh Thần. Một bài đăng đã nhấc lên trận sóng gió lớn.
Lục Cảnh Thần là ai? Đó là bá đạo tổng tài mà các nữ nhân đều muốn được gả, là nam nhân có lực hấp dẫn chí mạng.
Nhưng hiện tại lại bị người ta nói hắn là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи, cũng không ít người đứng lên nói thư kí ghen ghét nên dựng chuyện bôi nhọ Lục Cảnh Thần.
Đến 9 giờ thì mọi chú ý được kéo đến đỉnh điểm, có một tài khoản Weibo mới đăng một vài bức ảnh trên đó có viết: “Lục Cảnh Thần đã vi phạm pháp luật.”
Lý Vãn Vãn phóng to bức ảnh, phát hiện trên đó là tài liệu mấy năm gần đây của tập đoàn Lục thị, có vài chỗ được đánh dấu bằng bút màu đỏ.
Lý Vãn Vãn xem không hiểu mà cũng vừa lúc ba Lý nói rõ sự việc với cô.
Lục Cảnh Thần tham ô, công ty buôn lậu súng đạn, các giao dịch đều được tâm phúc dưới trướng của lão gia tử Lục gia làm giả.
Mà chỗ được đánh dấu màu đỏ trên bức ảnh chính là những điểm không thích hợp trong báo cáo tài vụ công khai của tập đoàn Lục thị.
Trong bình luận có vài nhân sĩ chuyên nghiệp xem xét tài liệu cho rằng chứng cứ xác thực vô cùng, lúc này đây không còn ai vì Lục Cảnh Thần mà lên tiếng.
Lý Vãn Vãn đối với những việc này không có hứng thú, so với tất cả cô muốn biết tin tức đầu tiên hơn, nên lên tiếng hỏi: “Vậy Lục Cảnh Thần bắt bớ là chuyện như thế nào?”
“Thật ra tối hôm qua, cảnh sát đã nhận được chứng cứ, thời điểm phái người đi bắt Lục Cảnh Thần thì hắn đã lái xe đào tẩu. Vốn dĩ cảnh sát chuẩn bị ra lệnh bắt giữ, nhưng ai biết sáng sớm đã có người đem mọi chuyện công khai trên Weibo, cục cảnh sát lo sợ liền đem sự tình Lục Cảnh Thần chạy trốn áp xuống, nhưng giấy không gói được lửa, vẫn bị người khác biết.”
Ba Lý thở dài, nói: “Vãn Vãn! Chuyện vừa được công bố, những người mà Lục gia đắc tội trước đó đã tìm đến cửa, hiện tại bên ngoài rất loạn, con mau về nhà. Ba cho chú Lý đi đón con, hôm nay trở về ba sẽ xin lỗi con.”
Lý Vãn Vãn nói hảo rồi tắt điện thoại.
Rời giường rửa mặt, đột nhiên Lý Vãn Vãn cảm thấy hình như mình biết gì đó nhưng bất luận nàng nghĩ thế nào cũng không ra manh mối.
-
Trong tiệm trà sữa, Thẩm Miên cắn ống hút plastic xem Weibo nhìn mọi người thảo luận về Lục Cảnh Thần, nàng ngẩng đầu hỏi Dịch Niên: “Những tin tức kia thật sự không phải do cậu tung ra?”
Không sai, một trong những chứng cứ là do Thẩm Miên và Dịch Niên phát tán. Trước đó Trần Siêu đưa nàng bút ghi âm là chứng cứ Lục Cảnh Thần cưỡиɠ ɠiαи em gái của thư kí. Sau khi có bút ghi âm, Dịch Niên nhanh chóng tìm thư kí cho hắn nghe nội dung bên trong.
Lúc này Thẩm Miên mới biết được, thư kí thoạt nhìn rất trung thành và tận tâm với Lục Cảnh Thần, nhưng thật ra mục đích chân chính là ở bên cạnh hắn để tìm chứng cứ. Khi em gái mình tự sát, thư kí biết được chuyện xảy ra đêm đó liên quan đến Lục Cảnh Thần nhưng do thế lực của hắn quá lớn, đành phải nén đau thương ẩn mình bên cạnh hắn.
Thư kí nghe được bút ghi âm, thông qua Dịch Niên tìm gặp Thẩm Miên, nói với nàng muốn đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng. Bởi vì có người tung tin nói em gái thư kí là người ham giàu sang sau đó bị vứt bỏ nên tự sát. Thư kí muốn nói ra tất cả để mọi người biết em gái hắn là người bị hại đáng thương.
Thẩm Miên cẩn thận suy nghĩ sau đó đồng ý, tuy trong thế giới này dần dần không còn bị khống chế nhưng thù hận đối với Lục Cảnh Thần vẫn rất sâu, cho nên nếu đem chân tướng phơi bày, vạch trần bộ mặt của hắn cũng không phải là chuyện xấu.
Ba người thương lượng một chút, quyết định tối nay thư kí sẽ đi báo án, sáng hôm sau sự việc sẽ được xuất hiện trên mạng.
Nhưng không ngờ, cùng thời điểm với bọn họ cũng có người khác phát tán bằng chứng phạm tội của Lục Cảnh Thần trên Weibo.
Dịch Niên nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến hai người, nhỏ giọng nói: “Không phải mình, sao mình có thể có được tài liệu của tập đoàn Lục thị. Mình có hỏi qua thư kí Thành, hắn nói không phải hắn, căn bản hắn không biết Lục Cảnh Thần buôn lậu súng ống đạn dược. Mình thấy nhất định có người không vừa ý Lục thị nên làm ra chuyện này.”
Thẩm Miên hút ngụm trà sữa: “Chỉ cần một tiếng đã làm xong.” Nàng ngẫm lại cũng không có khả năng nhanh như vậy.
Dịch Niên ách một tiếng: “… Có lẽ là cao nhân, kẻ thù của hắn cùng hành động chung một ngày với chúng ta.”
“Ân, thư kí Thành không có việc gì chứ?” Thẩm Miên lên tiếng hỏi tiếp.
“Vẫn tốt, chỉ là nhớ em gái hắn.” Dịch Niên thở dài nói: “Nếu lúc này bắt được Lục Cảnh Thần chính là cho em gái hắn công đạo, tâm tình hắn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Nói xong, Dịch Niên đùa giỡn: “Mình giúp cậu việc lớn như vậy, cậu không đáp lễ gì sao?”
Thẩm Miên nghe Dịch Niên nói nhanh chóng dơ cái ly trong tay lên: “Không phải đã mời cậu uống trà sữa?”
Dịch Niên chép miệng: “Chỉ một ly trà sữa thì quá keo kiệt rồi. Nếu không mời mình thêm bữa cơm?”
Thẩm Miên cũng cảm thấy hình như có chút keo kiệt, nhanh chóng gật đầu đáp ứng: “Có thể.”
Vừa dứt lời Thẩm Miên lại bổ sung: “Nhưng hôm nay không được.”
Dịch Niên tò mò hỏi: “Hôm nay làm sao?
”
Thẩm Miên hì hì cười: “Tối nay chị Kiều Ngữ đến nhà mình.”
Chị Kiều Ngữ? Dịch Niên không nhớ người Thẩm Miên nói là ai, nghĩ là bạn bè bình thường tới nhà làm khách, lập tức nói: “Mình cũng đi.”
Thẩm Miên cúi đầu uống trà sữa.
Hôm nay Tạ Kiều Ngữ đến nhà nàng không phải làm khách mà gặp gia trưởng.
Sáng nay khi hai người nói chuyện phiếm, Tạ Kiều Ngữ hỏi Thẩm Miên hôm nay có thể dẫn cô về nhà gặp ba mẹ được hay không. Thẩm Miên lập tức đồng ý, khi ăn cơm trưa nàng đã nói với Thẩm Thiên Vinh và Lương Mẫn Trân chuyện này. Hai người đã sớm biết chuyện giữa Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ cũng không phản đối, ngược lại hứng thú bắt đầu tham khảo xem nên làm gì cho Tạ Kiều Ngữ ăn.
Cho nên bữa cơm này rất quan trọng.
Thẩm Miên nuốt trà sữa xuống, ngẩng đầu nói với Dịch Niên: “Nga, mình quên nói với cậu chị Kiều Ngữ là bạn gái mình, đêm nay tới gặp gia trưởng, cậu xác định muốn tới?”
Thiếu chút nữa Dịch Niên phun trà sữa trong miệng ra. Hắn vừa nghe cái gì đây?
“Nữ…Bạn gái?!”
Thẩm Miên gật đầu.
Dịch Niên hỏi: “Thật sự?”
Thẩm Miên vẫn cắn ống hút như cũ, nhìn Dịch Niên gật gật đầu.
“Vậy…Mình không nên đến nhà cậu tối nay.”
Dịch Niên nuốt nước miếng ha ha cười nói: “Mình sẽ giúp cậu để ý tin tức về Lục Cảnh Thần.” Hắn không muốn đi ăn cẩu lương.
Thẩm Miên và Dịch Niên ngồi ở tiệm trà sữa thêm một lúc. Tạ Kiều Ngữ đã đến đón, hai người đi thẳng đến nhà Thẩm Miên.
Vào cổng, Thẩm Miên nhìn trong cốp xe quà tặng muôn màu rực rỡ, hơn nữa nàng còn thấy tay Tạ Kiều Ngữ khẽ run, đột nhiên nàng cảm giác được tình yêu mà Tạ Kiều Ngữ dành cho mình.
Thẩm Miên nhẹ giọng an ủi Tạ Kiều Ngữ vài câu, nắm tay cô đi vào trong nhà.
Sau khi vào nhà phát hiện Lương Mẫn Trân và dì Vương đã ra ngoài mua thức ăn, Thẩm Tri Hành vẫn chưa tan làm, còn Thẩm tu thì ra ngoài đóng phim, trong nhà chỉ còn một mình Thẩm Thiên Vinh.
Tạ Kiều Ngữ đặt quà xuống bàn, chào hỏi Thẩm Thiên Vinh, liền bị Thẩm Miên kéo tay ngồi xuống sô pha.
Lúc đầu Tạ Kiều Ngữ vẫn đứng yên, chờ một lúc thấy Thẩm Thiên Vinh không để ý, cô mới yên tâm ngồi xuống.
Trước khi hai người trở về, Thẩm Thiên Vinh đang xem tin tức trên ti vi chính là những việc phạm pháp mà Lục Cảnh Thần đã làm.
Thẩm Miên nghe tin tức, liếc liếc mắt nhìn Tạ Kiều Ngữ.
Thấy Tạ Kiều Ngữ nghe được nhưng không có phản ứng gì, sợ cô cũng giống như những người khác, không biết con người thật của Lục Cảnh Thần, híp híp mắt nhẹ nhàng ho khan nói: “Chị Kiều Ngữ, thật không ngờ Lục Cảnh Thần là dạng người này, may mắn chị sớm không tiếp xúc với hắn.”
Tạ Kiều Ngữ chờ Thẩm Miên nói hết lời, giây tiếp theo mới hơi hơi nhíu mày, giống như thật sự ngoài dự kiến. Sau đó gật đầu phụ họa, nói: “Ân, đúng thật làm người khác kinh ngạc.”
“Cũng không biết do ai phát tán.” Thẩm Thiên Vinh tiếp lời hai người.
Lúc này Tạ Kiều Ngữ và cả Thẩm Miên đều trốn tránh tầm mắt theo bản năng.
Bởi vì những chứng cứ còn lại là do Tạ Kiều Ngữ công bố ra bên ngoài.
Tin nhắn mà Lý Vãn Vãn vô tình nhìn thấy chính là tin hồi âm của người mà Tạ Kiều Ngữ cho điều tra Lục Cảnh Thần.
Kì thực Tạ Kiều Ngữ không biết Lục Cảnh Thần là dạng người gì, nhưng từ giấc mộng đó, Tạ Kiều Ngữ luôn đem Lục Cảnh Thần trong mộng gán với Lục Cảnh Thần hiện tại.
Sau đó đem những chuyện Lục Cảnh Thần làm liên tưởng đến hiện thực, cũng đem những chuyện xảy ra với Thẩm Miên trong mộng xác nhập trên người Tiểu Miên của cô…
Tạ Kiều Ngữ tưởng tượng Lục Cảnh Thần đối với Tiểu Miên như vậy, cô không khống chế được cho người điều ra hắn, không ngờ vừa tra đã trực tiếp có được bằng chứng phạm tội của Lục Cảnh Thần, càng không ngờ trước khi cô vạch trần đã có người nhanh hơn một bước…
Cũng không biết người đó là ai…