Tạ Kiều Ngữ xuất hiện bất ngờ, làm Thẩm Miên đợi điện thoại suốt đêm cảm động không thôi, cho nên lên tiếng giữ cô ở lại hoàn toàn xuất phát từ tâm lý lo lắng cô quá mệt nhọc. Nhưng khi tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm, Thẩm Miên rất muốn thu lại lời nói vừa rồi. Mà nguyên nhân khiến nàng hối hận là vì phòng tắm khách sạn được làm bằng pha lê, loại nửa trong suốt! Nước ấm dâng lên, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người bên trong!
Mới đầu Thẩm Miên không biết, nhưng Tạ Kiều Ngữ bắt đầu tắm rửa, nghe tiếng nước, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm… Vì vậy… Thấy… Thấy được… Chỉ liếc mắt một cái cũng đủ làm Thẩm Miên phải quay đầu qua hướng khác, theo bản năng ho khan vài tiếng, cầm máy tính bảng lên, muốn dung nhập tri thức xua tan hình ảnh nóng bỏng trong đầu.
Ngay lúc đang chuyên tâm, âm thanh Tạ Kiều Ngữ vang lên: “Tiểu Miên!”
Nhìn người khác tắm rửa, Thẩm Miên chột dạ đặt máy tính bảng xuống, thời điểm muốn quay đầu hỏi chuyện gì thì hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu lần nữa, nàng trấn định cố định thân mình chuyển động cổ, nỉn thở ngưng thần: “Làm sao vậy?”
“Tắm xong mới phát hiện quên lấy khăn tắm, em có thể giúp chị không?”
Khăn tắm?
Trước khi Tạ Kiều Ngữ vào phòng tắm, Thẩm Miên đã gọi phục vụ đưa tới một bộ đồ dùng mới, quay đầu tìm kiếm nhìn thấy ngoại trừ khăn tắm những thứ khác đều bị cô đem vào phòng tắm.
Thẩm Miên không có hoài nghi, chỉ là nội tâm cằn nhằn, Tạ Kiều Ngữ quá lãng trí, cư nhiên quên thứ mấu chốt nhất.
Trả lời hảo, Thẩm Miên đứng dậy lấy khăn tắm.
Tiếng nước dần dần biến mất, Thẩm Miên càng ngày càng gần phòng tắm, hình ảnh bên trong cũng bắt đầu rõ ràng hơn. Vô thố, luống cuống tay chân, Thẩm Miên dùng khăn tắm che tầm mắt, cúi đầu bước đến trước cửa, nàng nhắm mắt, sờ soạn gõ gõ mấy tiếng: “Chị Kiều Ngữ, khăn của chị đây!”
“Lại gần hơn đi.” Âm thanh Tạ Kiều Ngữ mang theo tia mất tiếng.
Thẩm Miên hơi hơi nâng mí mắt, liếc nhìn vị trí tay nắm rồi nhanh chóng nhắm mắt lần nữa. Đẩy cửa ra, mùi sữa tắm ập vào mặt, ngửi ngửi hương khí, Thẩm Miên nghĩ thầm: Rõ ràng một tiếng trước nàng cũng dùng loại sữa tắm này, không biết tại sao bây giờ lại cảm thấy thơm hơn nhiều.
Thẩm Miên đưa tay vào trong, khăn tắm bị xả một chút, nàng lập tức thả lỏng lực tay, ngay sau đó trọng lượng cũng biến mất, cùng lúc đó tay chạm cái gì đó rất trơn mịn còn mang theo tia ấm áp.
Thẩm Miên nhanh chóng rút tay về, đóng cửa lại, mùi sữa tắm cùng nhiệt khí do tắm rửa tạo thành bị ngăn chặn. Nàng chưa kịp trở về giường lại lần nữa nghe Tạ Kiều Ngữ gọi: “Tiểu Miên?”
Thẩm Miên đứng yên ừ một tiếng.
Sau đó âm thanh Tạ Kiều Ngữ mang theo sự ngượng ngùng: “Chị quên lấy qυầи ɭóŧ… Em có thể lấy giúp chị không?”
Hơn nữa còn bổ sung: “Nằm bên trong vali.”
Qυầи ɭóŧ???
Thẩm Miên cứng đờ nhìn vali cạnh tủ, nửa ngày không có động tác. Tuy đều là nữ… Nhưng qυầи ɭóŧ là thứ riêng tư…
Tạ Kiều Ngữ ở trong phòng tắm nhìn bóng dáng Thẩm Miên không nhúc nhích, ho nhẹ một tiếng giả vờ ngượng ngùng hỏi: “Tìm được rồi sao?”
“A, em vẫn đang tìm.” Ngoài miệng đáp lời nhưng chân vẫn cương tại chỗ.
Tạ Kiều Ngữ lại nói: “Nó ở trong cái hộp nhỏ màu trắng, em đưa chị cái hộp là được.”
Nghe thấy không cần trực tiếp cầm lên, Thẩm Miên thở dài một hơi, nhanh chân bước tới mở vali tìm cái hộp trắng, dựa theo phương pháp vừa rồi đưa vào cho Tạ Kiều Ngữ, sau đó vội vàng trở lại giường cầm máy tính bảng lên.
Tuy mắt nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng lực chú ý của Thẩm Miên không đặt vào đó, đơn giản vì những gì vừa mới phát sinh không ngừng lặp lại trong đầu nàng.
Nghĩ bản thân chẳng những gián tiếp cầm qυầи ɭóŧ của Tạ Kiều Ngữ mà còn trực tiếp nhìn cô tắm rửa, cổ Thẩm Miên ngày càng nóng, khi nhiệt độ từ từ chuyển khắp người thì đột ngột nghe tiếng vang ở sau lưng, sợ Tạ Kiều Ngữ nhìn ra bản thân khác thường, nàng nhỏ giọng mở miệng: “Chị Kiều Ngữ, chị… Thật đúng không xem em là người ngoài.”
Tiếng bước chân rõ ràng ngừng một chút, sau đó Thẩm Miên nghe Tạ Kiều Ngữ sung sướиɠ trêu ghẹo: “Đã ngủ cùng một giường, còn nói gì là người nhà hay người ngoài.”
Thẩm Miên: “…” Xem đi, thật sự Tạ Kiều Ngữ không xem nàng là người ngoài! Cái gì cũng có thể nói. Xin hỏi bây giờ rút lại lời nói muốn cô ở lại còn kịp hay không?
Khoảnh khắc nội tâm Thẩm Miên thỉnh cầu trời cao quay về thời điểm một tiếng trước, nàng cảm thấy giường run lên hai lần, ngay sau đó giọng nói Tạ Kiều Ngữ ôn nhu truyền vào tai: “Em đang làm gì?”
Âm thanh Tạ Kiều Ngữ quá gần, Thẩm Miên sợ cô chú ý nàng khác thường, xê dịch cơ thể qua bên cạnh nhưng lại sợ hành động của mình khiến cô hiểu lầm nên quay đầu nhìn biểu tình người bên cạnh.
Không thấy thì thôi, vừa nhìn qua liền chứng kiến cảnh tượng muốn phun máu mũi, Tạ Kiều Ngữ mặc áo sơ mi trắng quỳ gối trên giường, tay cầm khăn lau tóc. Áo sơ mi không phải kiểu dáng rộng thùng thình, mà thân thể cùng quần áo chỉ có một khe hở nhỏ, giống như Tạ Kiều Ngữ đang mặc sườn xám phô bày dáng vẻ đầy đặn gợi cảm.
Mỗi khi tay bạn nhỏ Tạ Kiều Ngữ nâng lên hạ xuống, cổ áo cũng theo đó chuyển động, nhất cử nhất động, vừa lúc rơi vào tầm mắt đồng học Thẩm Miên.
Nuốt nước miếng, Thẩm Miên lẩm bẩm: “Xem bài tập.”
Nói xong Thẩm Miên cảm thấy cổ họng mình rất khô, đang muốn đứng lên đi uống nước, lại nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ. Tạ Kiều Ngữ: “Là do chị tốt nghiệp quá sớm chăng? Hiện tại lưu hành kiểu xem bài ngược? Như vậy trợ giúp việc học tập sao?”
“?” Thẩm Miên cúi đầu, quả nhiên nàng cầm ngược máy tính bảng. Sau khi thấy bóng dáng Tạ Kiều Ngữ tắm tới giờ, nàng phát hiện bản thân không thể tập trung làm bất cứ việc gì.
“...” Thẩm Miên yên lặng xoay máy tính bảng lại, nói: “Em rèn luyện năng lực phân biệt.” Nói xong mặt càng đỏ hơn.
Tình trạng Thẩm Miên quẫn bách đều được Tạ Kiều Ngữ thu vào mắt, động tác lau tóc ngừng lại, một tay cầm khăn lông, một tay ấn đỉnh đầu Thẩm Miên. Nhưng thời điểm cúi đầu thấy mặt tiểu bằng hữu phiếm hồng, mắt Tạ Kiều Ngữ tràn đầy ý cười, đương nhiên cô biết tại sao nàng đỏ mặt.
Vì tránh không khí ngượng ngùng, Tạ Kiều Ngữ nhẹ giọng nói: “Ngày mai thức dậy xem tiếp, bây giờ ngủ đi.”
Thẩm Miên gật đầu.
Tạ Kiều Ngữ xuống giường tắt đèn, ngoại trừ ánh đèn vàng trong phòng tắm thì toàn bộ rơi vào bóng tối. Cô vừa đi vừa nói: “Chị vào trong sấy tóc, âm thanh có chút ồn nhưng chắc không ảnh hưởng em nghỉ ngơi, em ngủ trước đi.”
Thẩm Miên muốn lên tiếng, nhưng Tạ Kiều Ngữ mới bước vào phòng tắm thì quay đầu lại nói: “Nhớ để cho chị nửa cái giường nga ~”
Âm cuối khiến Thẩm Miên vội vàng nuốt lại lời đã tới bên miệng. Nàng không hề buồn ngủ, không phải vì âm thanh máy sấy cũng không phải vì mùi sữa tắm tràn ngập trong phòng, mà bởi vì những việc này được tạo thành bởi Tạ Kiều Ngữ. Chỉ cần Thẩm Miên nhắm mắt lại, hình ảnh áo sơ mi trắng bao lấy thân hình hoàn hảo, đồi núi cao ngất hiện lên.
Mới chợp mắt mấy phút, rốt cuộc nửa bên giường còn lại cũng có động tĩnh. Ngửi ngửi mùi hương đã nhạt hơn, Thẩm Miên lên tiếng hỏi: “Chị Kiều Ngữ, sao đột nhiên chị lại tới đây?”
Trong bóng tối, Tạ Kiều Ngữ nhìn mặt Thẩm Miên, nói: “Sợ mai em thi không tốt vì quá nhớ chị.”
Mặt Thẩm Miên nóng bừng, hấp tấp giải thích: “Em… Em không có quá nhớ chị.” Không khí lập tức rơi vào trầm mặc.
Thẩm Miên âm thầm khẩn trương có phải làm Tạ Kiều Ngữ không cao hứng hay không? Lúc này Tạ Kiều Ngữ lên tiếng: “À, vậy do chị suy nghĩ nhiều.”
Thẩm Miên nhanh chóng bổ sung: “Em… Em có nhớ chị.”
Do tối quá Thẩm Miên không nhìn thấy Tạ Kiều Ngữ cong khóe môi, hưởng thụ lời nói của nàng. Vươn tay vỗ vỗ người Thẩm Miên trong chăn: “Ân, đã biết, ngủ đi!”
Cả ngày nay Tạ Kiều Ngữ mệt mỏi vô cùng, trên máy bay có ngủ một chút, nhưng chỉ đủ duy trì tới khách sạn, bây giờ đã sắp duy trì không được.
Nói tới nói lui Thẩm Miên không còn nhớ phải hỏi nguyên nhân Tạ Kiều Ngữ tới tìm mình, nhận thấy âm thanh cô nhu nhu buồn ngủ: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!” Hai người tiến vào trạng thái ngủ say.
Nửa đêm Tạ Kiều Ngữ bị ai đó làm tỉnh. Trợn mắt nhìn Thẩm Miên nằm trong ngực mình, đầu gối lên tay, một chân gác lên chân cô, tay ôm eo cô: “Không phải nói giường rất lớn, ngủ hai người vẫn rộng rãi sao?”
Tạ Kiều Ngữ nghe tiếng Thẩm Miên hít thở đều đều, không những không đẩy Thẩm Miên ra, ngược lại ôm sát hơn, theo sau ách thanh nói: “Hiện tại là do em chủ động oa vào lòng chị biết không? Ân?”
Tựa hồ đáp lại lời Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên chép chép miệng. Nhìn nàng, Tạ Kiều Ngữ phát ra tiếng cười khẽ.
Một đêm vô mộng.
Âm thanh đồng hồ báo thức vang lên, mí mắt Thẩm Miên nhúc nhích, xê dịch người tắt đồng hồ, từ từ ngồi dậy, bên cạnh trống không, ngẩng đầu liền thấy Tạ Kiều Ngữ dựa cửa phòng tắm nhìn mình: “Chị Kiều Ngữ, chị dậy sớm thật á.”
Tạ Kiều Ngữ ân rồi hỏi: “Em ngủ thế nào?”
“Phi thường tốt! Đã lâu không ngủ ngon như tối qua, trước đó luôn gặp ác mộng, nhưng hôm qua không có.” Từ sau khi trọng sinh, cứ cách mấy ngày là Thẩm Miên sẽ mơ lại chuyện kiếp trước, có đôi khi không mơ thì nửa đêm cũng giật mình tỉnh giấc. Trước khi ngủ nàng còn e ngại nửa đêm dọa Tạ Kiều Ngữ sợ, nhưng không ngờ không có gì xảy ra, hơn nửa lúc lạnh còn sờ được bảo bảo rất ấm, ôm vào lòng ngủ càng ngon hơn.
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Kiều Ngữ nói: “Em rửa mặt đi, chị đã chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Ngủ ngon, tâm tình cũng theo đó tốt hơn, Thẩm Miên ngồi quỳ trên giường, hướng Tạ Kiều Ngữ làm nũng: “Cám ơn chị Kiều Ngữ, vất vả rồi.”
Tạ Kiều Ngữ uống ngụm sữa đậu nành: “Em nói hiện tại hay đêm qua?”
“Đêm qua?” Chuyện gì xảy ra? Thẩm Miên không hiểu.
Âm thanh Tạ Kiều Ngữ bình đạm nghe không hề có sự phập phồng: “Ân, nửa đêm em làm chị tỉnh giấc, sau đó ôm chị ngủ cả đêm.”
Thẩm Miên: “!”
Chẳng lẽ ấm bảo bảo chính là Tạ Kiều Ngữ?
“Sao?… Sao chị không đẩy em ra?” Thẩm Miên nhỏ giọng hỏi.
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Kiều Ngữ: Ta luyến tiếc.