- ông ngoại .
Ông lão trong nhà kính kia chính là lão gia tử vũ gia lão tướng quân ủy đánh của nước A , nhiều năm qua đi sâu khi chuyện năm đó đó xảy ra ông đã lùi về ở ẩn .
Vũ gia và thẩm gia là kẻ thù không đội trời chung thù hận của vũ gia chẳng thể nào giảm đi , nếu như năm đó vũ gia đến muộn một chút thôi e kà tịch ngạn đã không còn trên đời .
- A ngạn về rồi sao .
- Dạ .
Vũ lão gia tử vẫn bình thản như vậy , chưa có chuyện gì khiến ông mất bình tĩnh cả nhưng đó chỉ là người ngoài biết thôi , cả đời của ông mất bình tĩnh cả 3 lần lần đầu là khi Vũ lão phu nhân khó sinh qua đời , lần thứ 2 con gái út của ông chết đi , lần cuối cùng là cháu gái ông bị bắt cóc .
Nhìn thấy cô cháu gái mình đang khoẻ mạnh đang tươi cười với ông đột nhiên ông có chút sợ hãi năm đó a nguyệt cũng như thế cũng tươi cười với ông như vậy nhưng cuối cùng bà ấy cũng rời bỏ ông , cũng như vậy còn gái ông cũng từng vui vẻ tươi cười với ông như vậy nhưng rồi nó lại ra đi giống như mẹ nó rời bỏ ông đáng hận nhất là tên đó , người họ thẩm đó đã hại chết con bé ông tuyệt đối không tha cho nó cho thẩm gia và vợ của nó.
Nếu không phải tại bọn chúng con gái ông đâu phải chết , cháu gái ông đâu phải mồ côi mẹ , bị đuổi khỏi gia tộc , hủy hoại ước mơ là nhẹ lắm rồi tên khốn đó không xứng .
- A ngạn , diệp gia sắp tới tổ chức tiệc mừng thọ của lão diệp cháu và tiểu nguyên thấy ta tới đó được không ?
- Được ạ.
- Ừm .
" Ông ngoại vẫn như cũ , bình tĩnh đến kì lạ , kích động vừa nãy chắc là mình nhìn lầm ".
Cô rời khỏi nhà kính đẹp đẽ , từ nhỏ cô thường xuyên tới đây chơi , cô rất thích nơi này , không hiểu tại sao có lẽ nơi đây là nơi mẹ cô khi còn sống thích nhất , nên cô cũng vậy , cô rất giống mẹ , điều này cô nghe rất nhiều rồi từ người thân của cô .
Diệp gia
- Quản gia , đồ ăn tôi kêu ông chuẩn bị đâu ?
Cô gái trẻ tuổi hỏi người đàn ông trung niên khuôn mặt có vẻ không vui , khí chất của cô ấy cao quý lãnh đạm giống nàng tiên bước ra từ tranh vẽ , một cái nhíu mày cũng chẳng giảm đi nét đẹp của cô ấy đó là Diệp Linh tiểu thư độc nhất của Diệp gia .
Diệp Linh hướng mắt về cô gái đang thoải mái tự coi mình chủ nhân nơi này , tự ý sai người hầu của Diệp gia thật khiến Diệp Linh cô chướng mắt , có vẻ như cô ta được hư quá cần được dạy dỗ đàng hoàng .
Diệp Linh vẫn kiên nhẫn hỏi quản gia :
- Quản gia , đồ ăn tôi kêu ông chuẩn bị đâu rồi ?
- Cái đó , thưa tiểu thư ....