Thập Niên 70 Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo

Chương 1: 1: Không Làm Mẹ Kế 1

Chương 1.

Không làm mẹ kế 1Editor: HannahĐầu tháng 5 năm 1968Chạng vạng, nơi giao nhau giữa các dãy núi và bầu trời được bao phủ bởi một tầng mây cam tía.Cuối xuân đầu hạ gió mang theo chút hơi ấm, ở bên kia bờ sông những bông hoa của cây đào trăm năm bị gió thổi bay, màu hồng nhạt của cánh hoa rào rào rơi xuống.Lâm Đào vắt khô chiếc áσ ɭóŧ mới giặt sạch trên tay, sau đó đem cánh hoa vừa rơi xuống ống tay áo trượt xuống khuỷu tay, lại duỗi tay đem từng cánh hoa rơi trên đỉnh đầu lấy xuống thả vào dòng sông.Nước sông trong veo có thể thấy đáy, chỉ trong chốc lát cánh hoa đào đã theo dòng nước trôi xa.Thu hồi ánh mắt, Lâm Đào tiếp tục giặt quần áo.Mùa hè quần áo mỏng, cô lại yêu sạch sẽ, quần áo lại không bẩn nhiều, cho nên giặt rất nhanh.

Chỉ còn lại một cái quần là sẽ xong.Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng hai phụ nữ.Hai người thấy cô đang giặt quần áo, thoáng nhìn nhau, một người trong đó liền nói: “Lâm Đào tới giặt quần áo à?”Lâm Đào nghe được giọng nói này, mày nhíu lại.Cô đã cố ý chọn lúc không có nhiều người mới đến giặt quần áo, không ngờ vẫn đυ.ng phải.

Hơn nữa người tới lại là thím Chu, người nổi tiếng hay thêu dệt chuyện trong thôn Đào Hoa.“Đúng vậy, nhưng con giặt xong rồi, đang chuẩn bị trở về đây, hai người cứ giặt từ từ.” Động tác của Lâm Đào nhanh hơn, rất nhanh đã giặt xong, ôm bồn gỗ chuẩn bị rời đi.Thím Chu cười cười, đánh giá Lâm Đào từ trên xuống dưới.Nha đầu Lâm Đào này đúng là người cũng như tên, lớn lên cùng hoa đào giống nhau kiều diễm, làn da cũng trắng nõn, cặp mắt không thể nói đặc biệt to nhưng sáng lấp lánh, giống như biết nói làm người khác muốn nhìn thêm vài lần.“Nghe bà nội con nói là đã tìm được một mối hôn sự rất tốt cho con? Nghe đâu đối phương là một quân nhân, hơn nữa còn là doanh trưởng thuộc hạ mấy trăm người rất khí phách, lễ hỏi đã cho hơn hai trăm.

Số A Đào cũng thật tốt, có ba thương, bà nội cũng thương con không kém, tìm cho con mối hôn sự tốt như vậy.

Con không được vong ân phụ nghĩa.”Lâm Đào đưa lưng về phía hai người cau mày khi nghe được lời thím Chu nói.Mối hôn sự tốt gì chứ, đối phương đúng là một doanh trưởng, nhưng hắn đã kết hôn một lần, còn có ba đứa con.Còn nói bà nội thương cô, càng là nói hươu nói vượn.

Hai trăm đồng tiền lễ hỏi, cô cũng chưa được thấy.Bà nội không coi cô như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đã phải thắp nhang cảm ơn rồi.Nhưng những người này còn lạ gì thái độ của bà nội với cô, chỉ là cố ý chế giễu thôi.Lâm Đào không muốn giải thích, trên mặt vẫn mang nụ cười, giả vờ ngây thơ mà nói: “Thím Chu là hỏi thăm được tin tức từ chỗ nào? Sao con còn không biết? Không phải là thím nghe nhầm chứ? Đúng rồi, anh Hổ Tử năm nay cũng có 23, 24 tuổi nhỉ? Còn có anh Cẩu Tử cũng 21-22 rồi, cũng đã đến lúc kết hôn.

Thím coi trọng con gái nhà ai vậy? Con còn chờ ăn kẹo mừng đây.”Nói mấy câu đã khiến nụ cười trên mặt thím Chu tắt luôn, hậm hực mà bĩu môi, lẩm bẩm câu “Còn sớm”, xoay người đi giặt quần áo.Còn ai không biết chuyện hôn nhân của hai con trai làm bà ta phiền lòng, hai thằng con trai bây giờ đều đã đến tuổi kết hôn, nhưng bà ta lại tiếc tiền cho nhà gái, nhà bà ta còn hay gây sự về việc này.Lâm Đào thấy bà ta bỏ đi, mím môi cười cười, không nói gì thêm nữa, xoay người đi về nhà.Đừng nhìn Lâm Đào giả vờ không biết gì trước mặt thím Chu, trên thực tế trong lòng cô rất phiền muộn.Mấy ngày trước, bà nội tự quyết ném một bức ảnh cho cô, nói là đã định hôn sự của cô rồi.Còn khen đối phương là một quân nhân có bản lĩnh, sau lại nói đối phương hào phóng đưa hai trăm đồng lễ hỏi, nói đến mức đầu cô bắt đầu choáng váng, còn cho rằng bà nội thay đổi.Trước kia không phải ghét cô nhất à? Sao bây giờ lại đồng ý để mối hôn sự tốt như vậy cho cô?Sau khi tìm dì Phương nghe ngóng mới biết được, hóa ra người này là kết hôn lần hai, sắp ba mươi tuổi, vợ mới mất không đến một năm, phía dưới còn có ba đứa con riêng.Dì Phương được gả đến thôn Đào Hoa của bọn họ, nhà mẹ đẻ trùng hợp ở thôn kia, cho nên biết rõ hơn so với người khác..