Tư Văn là khách hàng đầu tiên của Chu Yên. Khi một vài đồng nghiệp nói về lần đầu tiên bán hoa, một lần với Tư Văn kia, giống như bị ai đó dội một xô nước đá vào đầu, cảm giác đó, cô còn tưởng nó mới chỉ xảy ra vào ngày hôm qua.
Khi đó, dịch vụ bán hoa ở Kỳ Châu vẫn chưa hình thành dây chuyền như bây giờ, còn tương đối hỗn loạn. Chủ yếu phân bố trong KTV, tiệm làm tóc, hộp đêm, trung tâm mát-xa. Cậu chủ nhỏ của Candy đã nhận thấy cơ hội kinh doanh trong đám hỗn tạp này, cảm thấy hợp nhất tất cả các loại hình này sẽ cho ra đời một cách kiếm tiền mới, vì vậy họ đã tìm đến tiệm làm tóc Dương Hồng, người được mệnh danh là tú bà môi giới cho các khách làng chơi ở Đông Thành.
Sau khi được Candy tuyển dụng, chị ta đã dụ dỗ, lừa gạt một nhóm thiếu nữ, thiếu phụ dưới đáy xã hội. Chu Yên là một trong số đó.
Sau khi Candy đưa vào dịch vụ mại da^ʍ, nhiều chiêu trò mới được tạo ra để thu hút khách hàng, lúc đó có một cách chơi khá “tây”.
Thứ bảy hàng tuần, chị Hồng sẽ lựa chọn cẩn thận 20 ứng viên, nếu không phải là người trẻ tuổi thì là hoa khôi, hoặc là có “chuyên môn tốt”, rồi trộn lẫn các trinh nữ vào trong đó.
Khách mời tối hôm đó sẽ tiến hành đấu giá, ai trả nhiều tiền hơn sẽ chọn trước, tiếp rượu hay hầu ngủ thì tùy. Nếu ai may mắn, chọn được trinh nữ, ngày hôm sau sẽ phải tặng một bao lì xì cho người môi giới, người môi giới và gái bán hoa sẽ chia đôi. Nói chung, con số khởi điểm là 8000 tệ, người có tiền thì có thể chi đến 1 vạn, 2 vạn.
Chu Yên được chị Hồng chỉ định tiếp đãi một vị khách vừa từ nước ngoài trở về, còn đặc biệt mở căn phòng đẹp nhất trong khách sạn dưới lòng đất, trị giá 680 tệ một đêm, nhưng anh ta không chịu, đưa cô ra khỏi Candy rồi lái xe dọc đường núi đến một khách sạn nhỏ ở nơi hẻo lánh.
Chuyện cũ như điếu thuốc, chỉ cần hút một cái là có thể nhớ lại. Chu Yên đang đứng ở sảnh bida đối diện Candy, gió đêm khẽ thổi, người phụ nữ nhắm mắt đê mê với điều thuốc lá.
* Bốn năm trước, khách sạn Lâm Sơn.
Thanh toán tiền xong, anh lấy chìa khóa và quay lại tìm người.
Chu Yên nhìn điếu thuốc trong túi anh, nói: “Hút một điếu rồi hãy vào.”
Anh lấy hộp thuốc ra, nâng mắt nhìn cô: “Cô có hút không?”
Chu Yên lắc đầu: “Không. Nhưng tôi có thể châm một điếu với anh.”
Anh đưa cho cô một điếu.
Ông chủ mất kiên nhẫn đuổi họ đi “Hút thuốc bên ngoài, thảm cửa bẩn muốn chết.”
Hai người bước hẳn ra ngoài cửa. Anh bóp đầu lọc, hít một hơi, làn khói trắng phả ra từ mũi: “Thử xem.”
Chu Yên cũng rít một hơi, khói trắng từ miệng bay ra, cô như trẻ con vươn tay muốn bắt lấy.
Anh hỏi cô: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Chu Yên: “Mười tám.”
Anh không nói nữa, hút thuốc xong thì lẳng lặng ấn tàn thuốc lên chiếc Hyundai màu xám.
Thấy Chu Yên mới hút được một nửa, anh lại lấy một điếu khác ra hút cùng cô.
Đến lượt Chu Yên hỏi anh: “Anh tên gì?"
Anh nói: “Tư Văn.”
Chu Yên không tin, chị Hồng nói với cô là cô có thể làʍ t̠ìиɦ với đàn ông, nhưng nên không tin lời bọn họ nói: “Cho tôi xem chứng minh thư của anh.”
Anh ta thờ ơ bảo: “Cũng chẳng phải muốn yêu đương nghiêm túc, thuê gái bán hoa mà còn cần chứng minh thư à?"
“Vậy nếu có quan hệ yêu đương với anh thì được xem sao?”
“Gần như là vậy.”
Chu Yên cười: “Vậy thì yêu luôn.”
Tư Văn thậm chí còn không thèm nhìn cô: “Cô không xứng.”
Chu Yên “Vừa rồi có nhiều người như vậy, nhưng anh lại chọn trúng tôi.”
Tư Văn: “Tôi đã đưa tiền trước cho bà mối rồi, chị ta bảo cô còn trinh.”
“Hèn chi. Anh đẹp trai, giàu có, nhìn cũng không ngốc, vậy mà lại chọn tôi.” Chu Yên lẩm bẩm một hồi lâu, cuối cùng thì đứng lên, nhỏ giọng nói: “Chị Hồng quá xảo quyệt, tiền anh đưa cho chị ta mà tôi còn chẳng được lấy một nửa.”
Tư Văn từ trong xe lấy ra chiếc túi da màu đen, đếm hai xấp rồi đưa cho cô, không nói một lời. Chu Yên không dám nhận, cô chưa từng thấy 2 vạn tệ tiền mặt, sợ tới mức run chân, không dám hỏi cũng chẳng dám nhận.
“Anh không phải là tội phạm đang bị truy nã đấy chứ? Định bảo tôi đi thủ tiêu vật chứng à? Chuyện này tôi không làm được đâu.”
Tư Văn không trả lời cô.
Căn phòng bên trái trên tầng 2, vừa nhỏ vừa nát, không khí nồng nặc mùi hôi thối tích tụ lâu ngày. Tư Văn ném Chu Yên xuống giường, đè lên trên, dùng một tay cởi bỏ áo ngực cô.
Chu Yên không có kinh nghiệm gì, nên cũng không ngại để Tư Văn chủ động.
Rèm cửa bị gió thổi bay bay, ánh trăng rằm chiếu vào hai thân thể đang điên cuồng.
Xong việc, Tư Văn để người trần rồi hút thuốc. Trải nghiệm mây mưa với trinh nữ chẳng ra sao cả, chặt muốn chết, vừa vào đã cắn chặt anh.
Bản thân cô còn không biết rằng, khi cô ngẩng đầu lên, cặp mắt kia giống như nai con vậy, anh đành phải nhịn xuống.
Là anh ra giá gấp năm lần, muốn làʍ t̠ìиɦ với trinh nữ, nhưng lại vì không đành lòng mà rút lui? Chu Yên chịu đựng đau đớn mà lục tung chăn trên giường, sắc mặt càng ngày càng xấu.
Tư Văn quay đầu lại khi nghe thấy động tĩnh: “Cô đang tìm cái gì?”
Chu Yên hoảng sợ: “Sao lại không có máu?”
Tư Văn cúi đầu nhìn vết máu dính trên cự vật của mình, còn cố ý không nói cho cô biết: “Vậy thì cô không đáng 2 vạn tệ.”
Chu Yên giơ hai tay lên, giọng nói hơi run run: “Tôi thật sự, tôi, tôi chưa bao giờ làm với người khác.”
Cô tìm cẩn thận cực kì. Mái tóc dài và hơi xoăn ướt đẫm mồ hôi được vén sang một bên, đôi môi bị cắn vẫn còn đỏ hồng. Đôi vai gầy rũ xuống, hai cánh tay chẳng có tí thịt thừa. Ngực rất đẹp, liếc mắt là đã bị hấp dẫn.
Tư Văn cũng thực sự thích vẻ ngoài của cô, anh bế cô lên, xoay người và dập mạnh vào huyệt nhỏ của cô.
Sau đó, Chu Yên ngủ thϊếp đi, hết đau, hết sướиɠ, hết lo lắng. Trong cơn mê, cô chỉ nhớ Tư Văn ở bên cạnh đã nghe vài cuộc gọi, hút vài điếu thuốc, làm cô ho khan vì sặc.
Khi tỉnh dậy đã là nửa đêm, căn phòng tối đen như mực, ngoài cửa sổ im lặng đến đáng sợ. Tư Văn không có ở đó. Trên bàn là 3 vạn tệ, bên cạnh là một tờ giấy, chữ không đẹp nhưng ý vẫn đủ rõ ràng----- “Trả trước 1 vạn tệ, lần sau gọi là đến.”
*
Lúc đó, Chu Yên không biết rằng người đàn ông tên Tư Văn này bắt đầu trở thành mạng sống của cô. Cô hút nốt điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc, nhìn vào cái gạt tàn bằng đá cẩm thạch trong thùng rác, đầy tàn thuốc.
Chuông điện thoại vang lên, cô liếc nhìn đồng hồ trước khi bắt máy: “Không phải là tám giờ sao?”
Giọng nói ở đầu bên kia như vừa mới ngủ dậy: “Tám giờ.”
Chu Yên cau mày xác nhận lại lần nữa, rõ ràng là sáu giờ rưỡi: "Được rồi, tôi sẽ đi qua ngay."