Hoa Vong

Chương 14: Hoán đổi

Bên trong căn phòng bẩn thỉu và đầy mùi ẩm mốc chỉ còn lại Nguyệt Hoa và Điệp. Mà lúc này Điệp mới chú ý đến Nguyệt Hoa. Cảm giác như đang bị cô nhìn chằm chằm, cậu nhóc cắn môi quay mặt đi lạnh nhạt nói:

- Tôi không bị ma nhập ma ám hay cái gì hết, tôi rất bình thường. Chị hãy kêu hai người đó về đi.

Nguyệt Hoa im lặng, rất lâu sau mới nhẹ giọng đáp:

- Ừ. Mẹ biết mà.

Một tiếng “mẹ” này làm cho Điệp giật mình sững người lại, cho rằng cô đang bày trò để thử mình. Cậu nhóc tức giận quay ngoắt lại nhìn cô như nhìn kẻ thù, gầm lên:

- Đồ mập ú xấu xí, chị đang cố làm cái quái gì thế hả? Tôi đã nói là tôi không bị làm sao hết rồi mà!

Đáp lại sự giận giữ của cậu nhóc là một nụ cười nhẹ nhàng âu yếm. Nguyệt Hoa chầm chậm bước từng bước về phía Điệp, đến khi đứng sát trước mặt nó nước mắt cô đã bất giác rơi lã chã.

Cô mỉm cười nói:

- Bé yêu của mẹ. Mẹ về với con rồi đây!

Trước sự ngỡ ngàng của Điệp, Nguyệt Hoa quỳ xuống dịu dàng ôm lấy cậu vào lòng rồi nghẹn ngào khóc. Mà cậu thì sốc tới nỗi cảm thấy nghi ngờ, thậm chí còn không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào.

Bên ngoài sân trước nhà ông bà Quát.

Ở một góc bờ ao cạnh cây vải, có một thiếu nữ thân hình đầy đặn, mái tóc đen dài hơi xoăn buông xõa xuống vai, đang ngồi bệt dưới đất vén cao quần qua đầu gối nghịch nước. Nguyệt Hoa trông thì có vẻ thảnh thơi nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm, đôi mắt liên tục hướng về phía cửa nhà như đang trông ngóng ai đó.

Cô thở dài chán nản:

- Hài, làm gì mà lâu thế nhỉ? Mấy người đó vào trong ấy từ trưa, mà giờ đã là chiều tối rồi còn chưa thấy ra nữa. Làm người ta sốt hết cả ruột…

Nghịch nước chán chê Nguyệt Hoa lại leo lên cây kiếm mấy con sâu xanh để ăn, nhưng đến khi chạm vào chúng rồi cô mới phát hiện bản thân làm cách nào cũng không thể túm lên được!!... À mà cũng đúng thôi, bây giờ cô đang là một linh hồn không có thực thể, cho nên không thể chạm vào những đồ vật thuộc về trần gian, à ngoại trừ nước ở dưới ao. Khi biết được sự thật này cô đã bị sốc nặng, tuy đang là hồn ma nhưng cô vẫn thấy đói như lúc là con người, và hơn hết cô đã ở chỗ này một ngày trời rồi. Trời đất ơi, có khi nào cô sẽ biến thành một con ma chết vì đói không?? Không không! Nếu đã là ma rồi thì làm sao mà chết được nữa!

- Ôi đói quá đi mất... Ai đó làm ơn làm phước cúng cho tôi ít đồ ăn đi. Tôi nguyện dâng hiến tấm thân béo mầm này để báo đáp...

Nguyệt Hoa nằm ngửa tơ hơ trên cây rên ư ử vì quá đói.

Chợt phía bên kia có tiêng nói chuyện, Nguyệt Hoa liền mở to hai mắt bật dậy ngay lập tức và nhảy xuống đất nhìn về hướng cửa nhà. Trông thấy cánh Lâm đang đứng ở cửa tươi cười nói chuyện với ông bà Quát, cô nàng vui sướиɠ nhảy cẫng lên. Nhìn phản ứng của mọi người thì có vẻ mọi chuyện đã được giải quyết suôn sẻ, vậy là có thể về nhà và ăn cơm rồi!

Đám người Lâm sau khi chào tạm biệt ông bà Quát xong thì chậm rãi ra về, mà “Nguyệt Hoa” đi phía sau cùng lại đang nắm tay Điệp vô cùng thân thiết, hai người chốc chốc lại quay sang nhìn nhau cười. Đám người thế mà lại như không còn vướng bận điều gì, cứ thế thẳng một mạch đi qua cái ao cá rồi hướng tới phía cổng. Lúc đi qua chỗ cái ao, “Nguyệt Hoa” không hề liếc mắt về hướng đó dù chỉ một cái, mặc cho có ai đó đang không ngừng gọi tên mình.

- Này chị Thu! Tôi ở bên này mà, chị không nghe thấy tiếng tôi gọi sao?

- Này, tôi ở đây mà, chị không nhìn thấy tôi à? Sao mà chị cứ đi thẳng thế!

Nguyệt Hoa sốt ruột chạy với theo, liên tục khua khua tay trước mặt người tên Thu, nhưng ả lại như không nghe cũng không nhìn thấy, cứ một đường đi thẳng. Mà Nguyệt Hoa vì bị một bức tường vô hình giăng phía cuối cái ao đẩy ngược trở lại, ngăn cản không cho cô đi tiếp. Cô bất lực nửa ngồi nửa qùy dưới đất nhìn đám người đi ngày một xa dần, cho tới khi khuất bóng. Cô mới gào lên:

- Phạm Thị Thu! Đồ lừa đảo chết tiệt nhà chị!

Tiếng hét giận dữ của ai đó vang vọng cả khu nhà, nhưng ngoài người hét ra thì không có một ai nghe thấy âm thanh ấy cả.

Đám Lâm về đến nhà thì Lâm kêu ba người đứng chờ ở cửa, còn anh chạy qua nhà bà Đào lấy chìa khóa nhà. Trong lúc đợi, Dũng nhàn rỗi quan sát Điệp. Cậu nhóc lúc này đã được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, mặt mày tươi phơi phới đang thì thầm to nhỏ với Nguyệt Hoa. Anh chợt nhớ lại chuyện lúc trưa và cảm thấy hơi là lạ.

Lúc ấy sau khi Nguyệt Hoa kêu muốn nói chuyện riêng với Điệp, thì khoảng một lúc sau đó cô trở ra với đôi mắt sưng vù và bảo rằng cậu nhóc không hề bị ma ám, mà là do thằng nhỏ nằm mơ thấy mẹ tìm về. Cho nên mới hành động và nói những lời kì lạ như vậy, sau đó thì lấy chìa khóa mở xích chân cho nó. Kì lạ hơn là Điệp lại muốn tới nhà ông Tòng chơi, trong khi chẳng ai trong nhà biết thằng nhỏ cả...?

- Trông nhóc có vẻ thân thiết với chị gái này nhỉ. Nhóc từng gặp qua chị ấy rồi à?

Dũng đột nhiên lên tiếng hỏi.

Điệp hơi giật mình vội nhìn Nguyệt Hoa, thấy cô mỉm cười gật đầu liền quay sang cười tươi đáp:

- Vâng, em có gặp chị ấy mấy lần ạ. Chị ấy nói, đêm qua mẹ đã tìm đến chị ấy và bảo rằng, mẹ mong em hãy chăm ngoan học giỏi, ngoan ngoãn nghe lời ông bà. Như vậy thì mẹ ở trên thiên đường sẽ rất hạnh phúc!

Dũng hơi ngạc nghiên nhìn sang Nguyệt Hoa, thấy cô gật gật đầu anh liền hiểu ý. Thì ra là cô Nguyệt Hoa nói dối vậy là để an ủi và khích lệ cậu bé. Anh cười cười rồi hùa theo:

- Ừ. Thế thì nhóc phải thật ngoan đấy nhé!

- Dạ hê hê!

Một lát sau Lâm quay lại, rồi bốn người nhanh chóng vào nhà chuẩn bị cơm nước cho bữa tối. Nhưng lại không ai hay biết, linh hồn trong người Nguyệt Hoa thực ra là một con ma nước đã nhập vào.

...

Đêm đến gió lạnh, tiếng dế mèn và tiếng cháo chuộc đua nhau kêu đinh tai nhức óc. Nguyệt Hoa hàng thật giá thật giờ này đang ngồi bó gối ở bờ ao khóc thút thít, cô vừa đói vừa lo sợ lại vừa nhớ tổ ấm của mình. Ngay vào giây phút ma nước đi thẳng không ngoái đầu lại, là cô đã biết mình lại một lần nữa bị lừa rồi. Cô... bắt đầu thấy hơi hối hận rồi.

- Cô đúng là chẳng học được gì từ những bài học quá khứ nhỉ? Ngây thơ dễ bị lừa y như lời của đám vong linh.

Đột nhiên có giọng nói vang lên đằng sau làm Nguyệt Hoa giật bắn mình, cô ngẩng đầu quay lại mà nước mắt vẫn đang rơi lã chã. Từ đằng sau gốc cây vải đi ra là một thân ảnh mặc áo Tứ Điên vừa lạ lại vừa quen mắt, ra là con ma cổ cô đã gặp mấy hôm trước. Nguyệt Hoa bặm môi quay đi, tiếp tục thút thít, hai mắt cô lúc này đã sưng vù như hai quả ổi non.

Hồi sau cô lau nước mắt, ngẩng mặt nhìn về phía ao, sụt sịt cất giọng khản đặc:

- Cụ, tới đậy làm gì?

Ma cổ không trả lời, chậm rãi bước đến gần cô, nghiêm túc hỏi ngược lại:

- Tại sao cô còn quay trở lại đây? Ngày hôm đó tôi đã cảnh cáo rõ ràng lắm rồi mà.

- ...

Nguyệt Hoa mím môi im lặng, cúi đầu cậy cậy móng tay. Ma cổ nhìn cô khẽ thở dài, đổi qua chủ đề khác:

- Tôi không biết tại sao cô lại giúp vong hồn đó, cũng như việc nó đã dụ dỗ cô bằng cách nào. Nhưng lần này cô đã bố thí lòng tốt sai chỗ rồi.

Hắn ngừng lại rồi nói tiếp:

- Không giống như những con ma đầu đường xó chợ khác, ma nước là một trong những loài ma quỷ rất khó thu phục, và một khi nó đã lên bờ thì lại càng không thể bắt được.

Nói đoạn hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống sát mặt cô và chậm rãi thốt ra những lời đáng sợ:

- Cho nên, nếu không có ai phát hiện ra và bắt ma nước đó quay trở lại đây và trả lại cơ thể chi cô, thì cô sẽ phải vĩnh viễn thay thế chỗ của nó!

Ngay lập tức hai bên vai Nguyệt Hoa hơi run lên, từ miệng cô phát ra những tiếng ưng ức nhỏ như tiếng muỗi kêu. Xem ra là bị dọa cho hoảng sợ rồi. Có vẻ hắn đã hơi nặng lời, dù sao cô nhóc cũng còn ít tuổi, sau bài học này chắc sẽ không tái phạm nữa đâu.

Ma cổ hơi thở hắt ra, định mở miệng trấn an cô một câu thì đột nhiên Nguyệt Hoa ngẩng phắt mặt dậy. Cô nhìn hắn mếu máo sụt sùi, nói:

- Cụ có gì ăn không? Tôi đói quá à!

Ma cổ phút chốc bị dừng hình, tưởng đâu mình đã nghe nhầm.

-Đói... sao?

Nguyệt Hoa ngày lập tức gật đầu như bổ củi:

- Ưm ưʍ. Từ hôm qua đến giờ tôi chưa được ăn gì cả, chỉ uống mỗi nước ao làm bụng tôi cứ sôi sùng sục mãi thôi.

Nói rồi cô tiến gần đến sát mặt ma cổ, tha thiết nói:

- Cụ có cái gì thì cho tôi cái đó. Một miếng khi đói bằng một gói khi no, sau này nếu có còn cơ hội tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi cho cụ!

Trước đôi mắt kỳ vọng sáng như sao trời, ma cổ đen mặt lạnh lùng đứng dậy và trả lời không một chút do dự:

- Không có!

- Hể! Không có ư! Vậy tôi thật sự sẽ biến thành một con ma chết vì đói sao??

Nguyệt Hoa vẻ mặt tuyệt vọng đổ người chống tay xuống đất, đau khổ rêи ɾỉ thành tiếng.

Thật là, con nhóc này bị ngố tàu hả trời? Chẳng nhẽ cô ta không ý thức được tình hình hiện tại của mình hay sao mà còn đùa giỡn nữa. Ma cổ hơi tức giận nhìn chằm chằm Nguyệt Hoa, vẻ mặt như đang muốn nói: "nếu cô đã không biết sợ như thế thì cứ tiếp tục ở lại đây làm một con ma nước xấu xí đi"!

Ma cổ dứt khoát quay đi, nhưng vừa bước được mấy bước thì nghe được tiếng của Nguyệt Hoa ở đằng sau.

- Tôi biết. Sau này trước khi làm gì tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ. Dù không biết cụ là ai và quan tâm tôi với mục đích gì, nhưng sự việc như ngày hôm nay tôi sẽ không để nó xảy ra thêm một lần nào nữa đâu. Cho nên nếu cụ muốn đồ ăn, muốn đồ chơi hay cái gì đó đại loại vậy thì tôi sẽ cúng cho cụ, nhưng chỉ vậy thôi.

Ma cổ có chút ngạc nghiên, hắn ngoái đầu lại nhìn cô lúc này đã đứng dậy và đang cười tươi với mình. Nom biểu cảm đó chắc hẳn cô nhóc đã có cách để giải quyết vấn đề rồi nhỉ. Cái này... ngoài dự kiến đó chứ.

Hắn chỉ nhìn mà không đả động gì đến câu nói của Nguyệt Hoa, lát sau thì lặng lẽ quay người đi, rồi nhanh chóng lẫn vào màn đêm đen.