Gà Gáy Canh Ba

Chương 12: Chuyện Tình Bi Trái (1)

Phong thấy cả người mình như nhẹ bẫng. Trước mắt lộ ra một một khu rừng bạt ngàn có những cây cổ thụ rợp lá, những dây leo chằng chịt đua cành lá lên cao cố hứng lấy chút ánh sáng mặt trời. Thế mà cậu nhìn thấy một đám người có nam có nữ vào rừng hái nấm, săn thú.

Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm về phía cậu, Phong giật mình hoảng hốt tưởng bọn họ chắc chắn sẽ bước lại gần người “quái dị” thì ánh mắt họ quay đi, rõ ràng cậu trong mắt họ không tồn tại.

Cũng tốt! Phong thầm nghĩ ít ra thì sẽ tránh được những sự va chạm không cần thiết. Lúc này cậu mới để ý kĩ trang phục của bọn họ, nam quấn khố choàng da, nữ lấy da thú che cơ thể, đầu búi tó, cả người đeo trang sức bằng bạc trông giống y như những hình khắc trên tảng đá trong lăng mộ của bộc lạc Chân La.

Chuyện này là thế nào? Cậu còn nhớ rõ ràng bản thân đang ở trong một căn phòng bằng đá, khắp nơi đều là vàng. Hình như là sau khi chạm vào con hạc thì cả người ngã xuống, chuyện sau đó cũng không rõ ràng, tiếng hát của ai cứ vang vọng trong đầu làm cậu ngẫm nghĩ mãi chẳng ra.

Còn Khải và Linh, bọn họ liệu có như cậu linh hồn phiêu dạt đến chỗ này không?

Chẳng còn cách nào, Phong cũng không thể đứng mãi ở khu rừng đại ngàn nên theo chân đám người kia. Bọn họ trở về những căn nhà có lầu cao, trông khá đơn sơ. Nhìn ra được kiến trúc nhà sàn đã có từ lâu đời, sống trong rừng nhiều thú dữ và sâu bọ độc đã giúp cư dân nơi này cắm cọc dựng nhà cho thật cao, thật chắc chắn.

Những ngôi nhà quây vào nhau, nhìn qua thì chừng chục căn nhà trên một khoảng đất rộng. Xa xa trong rừng cây còn thấy ngọn khói bốc lên, đoán chừng là xung quanh đây vẫn còn vô số các căn nhà khác, chỉ là nơi này là nơi đặc biệt đối với người dân.

Phong nhìn thấy một căn nhà to nhất, trông rộng và bề thế hơn cả, ắt hẳn là nơi dành cho quý nhân. Trên nóc của căn nhà có treo một bức tượng đá hình chim công, đây chắc chắn là nơi dành cho nữ vương rồi!

Nhớ đến Hải Linh cũng đã từng chạm vào con công, có lẽ nào cô ấy cũng sẽ ở trong căn nhà kia không?

Phong theo chân đám người kia bước vào, cánh cửa gỗ vừa mở ra, mùi thơm của hoa lan rừng theo gió lơ đãng trong không khí. Sau ba bốn lớp rèm kia, cậu nhìn thấy một bóng hình thiếu nữ ngồi tựa vào thành giường, cái bóng yểu điệu kia trông thật giống bóng dáng của người con gái mà sau khi ngất đi đã nhìn thấy.

Giọng hát của cô ấy y như tiếng than khóc oán hận, quả thực là sầu bi vô cùng.

Mà nay người con gái kia chỉ xua nhẹ đôi tay ra hiệu cho đám người lui ra ngoài. Phong định bước ra ngoài xem xét thì thấy từ sau mành rèm, có bóng hình quen thuộc xuất hiện.

- Hải Linh!

Hải Linh quay đầu lại, đôi mắt cô ấy cũng ánh lên nét bất ngờ, nhiều hơn chút là vui mừng.

- Cậu cũng ở đây sao?

Hóa ra sau khi Hải Linh ngất đi thì linh hồn cũng lạc tới nơi này. Đang chẳng biết tìm cách nào để thoát ra khỏi cái mộng cảnh này thì gặp được Phong, hệt như người chết đuối gặp được cọc gỗ cứu mạng.

Dĩ nhiên, những người ở đây không nhìn thấy hai người. Bọn họ cũng chỉ có thể như linh hồn chạy qua chạy lại nhưng đám người kia chẳng cảm nhận được, thành ra muốn thoát ra lại khó khăn.

- Cô có nhìn thấy mặt của người con gái kia không?

Hải Linh lắc đầu nói:

- Người con gái kia hình như là nữ vương của bộ tộc Chân La. Cô ta đeo mạng che kín mặt, tôi quả thực không nhìn rõ.

Phong nói:

- Tôi nghĩ cô ấy có một con mắt màu vàng.

Hải Linh sững sờ quay lại, hóa ra không chỉ Phong mà cả cô cũng nhìn thấy người thiếu nữ ngồi tựa vào thân cây đa, giọng hát ma mị như u buồn sầu thảm.

Lần này cánh cửa trong phòng đẩy ra, một thiếu nữ chừng mười sáu cất giọng lanh lảnh:

- Nữ vương nữ vương, Thát sắp về rồi.

Người con gái ngồi sau tấm rèm kia tỏ ra vui mừng, nàng ta cất giọng dịu dàng:

- Mau lại đây trang điểm cho ta.

Lần này tấm mạng được mở ra, Phong và Linh đứng sau nàng ấy, quả nhiên thấy người con gái trong gương có khuôn mặt kiều diễm, một bên mắt trái có đồng tử màu vàng. Dẫu thế nhưng cũng chẳng làm giảm đi được sự nét yêu kiều mà ngược lại lại mang thêm vài phần thu hút.

Người con gái theo hầu dường như đã quen tay, chỉ một loáng đã bôi son, buộc tóc cho nữ vương, trên miệng không ngớt lời:

- Người quả thật xinh đẹp tuyệt trần, lát nữa ngài Thát về chắc chắn sẽ vui mừng.

Nữ vương mỉm cười, trong đáy mắt của nàng ấy toàn là sự chờ mong và ngọt ngào như lần đầu biết yêu, nếm được vị ngọt của đường bèn chẳng nỡ buông rời.

Tấm áo choàng màu đen cởi ra thay bằng tấm áo màu hồng. Vừa mới cởi ra, hai người đều nhìn thấy phần bụng của nữ vương đã nhô lên cao, xem chừng là mang thai bảy, tám tháng rồi.

Nhớ lại bài điếu văn trên tảng đá, cũng vào lúc nữ vương sinh con thì tai họa thảm sát đến với bộ tộc Chân La. Xem chừng ngày đẹp chẳng kéo dài, hoa tàn héo úa rồi lại rụng ấy thôi.

Phong và Linh nhìn nhau thở dài, không lẽ nào bọn họ phải chờ ở đây để chứng kiến cảnh thảm sát này mới được thoát ra khỏi mộng cảnh này hay sao?

Đương nghĩ tới thì cảnh cửa mở ra, một người đàn ông bước vào. Hắn ta có dáng người đĩnh đạc cao lớn, khuôn mặt lại mang theo nét ôn hòa, mày kiếm, mũi cao. Nếu Phong chưa biết tên Thát này độc ác biết bao thì còn tưởng hắn là một tên thư sinh trói gà không chặt nữa đấy.

Nữ vương và Thát ôm nhau, thị nữ theo hầu kia lặng lẽ bước ra ngoài. Trước khi đóng lại cánh cửa gỗ kia, thế mà hai người nhìn thấy một cô thiếu nữ mười sáu vừa giây trước miệng cười tươi roi rói, lúc sau ánh mắt đã trở nên sắc lạnh y hệt như một con dao găm chừng chực đâm tới lúc nào chẳng hay.

Thì ra, nữ vương Chân La đã bị bán đứng từ lúc nào rồi!

Đêm hôm ấy, nữ vương ngủ trong phòng. Phong và Linh ngồi ở bên ghế chờ đợi. Chẳng hiểu sao đêm ở nơi này lại giá buốt đến thế, có lẽ là đang ở trên núi lên nhiệt độ hạ thấp chăng? Ấy vậy mà nữ vương kia nằm trên giường lại trằn trọc không ngủ được, hết trở ngang rồi lại trở dọc.

Hải Linh liếc nhìn sang, cau màu nói:

- Sao tên Thát kia không ở đây nhỉ?

Câu hỏi này của Hải Linh cũng y hệt như câu hỏi đang chiếm trọn lấy tâm trí của nữ vương. Nửa giờ trước Thát vẫn còn nằm bên cạnh gối thế mà nàng vừa thiêm thϊếp ngủ đã ra ngoài. Người phụ nữ mang thai dễ nóng giận lại hay suy nghĩ bâng khuâng, nữ vương tỉnh dậy chẳng thấy người nên quyết định ngồi dậy bước ra ngoài.

Đôi chân trần bước đi trên sàn gỗ, nữ vương mặc áo khoác màu đen, đầu đội mạng che mặt dò dẫm bước đi trong đêm. Cánh cửa mở ra, Phong và Linh cũng lập tức theo ra ngoài.

Tấm áo khoác màu đen bay chợp chờn trong gió, bước chân của nữ vương thận trọng như sợ đánh thức người trong tộc. Nàng thử đi qua hành lang vòng ra đằng sau căn nhà, trong đêm tối thăm thẳm chỉ nghe thấy tiếng chim cú kêu vọng lên từ rừng già.

Phong và Linh đi theo sau nữ vương, một lát sau thấy người con gái không đi thêm bước nữa mà cứ đứng ngơ ngẩn ở đấy nên lấy làm lạ. Hai người bước lên một bước thì nhìn thấy… nhìn thấy…

Sau cây già ở phía xa thấy hai bóng hình quấn quýt bám lấy nhau. Người con gái nằm ngã ra gốc cây, đôi chân trắng muốt giữ chặt lấy thắt lưng của người đàn ông. Ấy thế mà cũng chẳng để cô ta thất vọng, người đàn ông như con mãnh thú tấn công dồn dập, quyết chẳng để người dưới thân thả lỏng một chút nào.

Càng bất ngờ hơn nữa, ánh mắt của người thiếu nữ nhìn về hướng này, khi ánh mắt nàng ta chạm phải người con gái đứng trên lầu, ánh mắt như hồ ly nhếch lên, nụ cười dội lên sự thỏa mãn chiến thẳng.

Người con gái nằm dưới gốc cây kia chẳng ai khác chính là kẻ hầu của nữ vương, ngày ngày chăm sóc hầu hạ. Còn kẻ đang ở trên thân nàng ta, chẳng ai khác chính là ái nam của nữ vương, người mà nàng ta dốc sức chống lại cả tộc Chân La để bảo vệ.

Tấm mành che đi khuôn mặt nữ vương bay chờn vờn quanh da thịt. Trong khoảnh khắc đó, Hải Linh chẳng biết đằng sau lớp rèm kín kia, người con ấy sẽ sửng sốt, ngỡ ngàng, thất vọng hay là căm hận?