Gà Gáy Canh Ba

Chương 7: Mê Cung Trôn Ốc

Phong vội kể chuyện này cho ba người kia nghe, Hải Linh nói:

- Giếng kia có rắn, lẽ nào giếng này lại không có?

Trần Khải bảo:

- Người của tôi nói giếng này tuyệt đối không có rắn. Còn chuyện có một cái giếng khác thì quả thật họ chưa từng nhìn thấy.

Phong nói:

- Ông nội tôi đã viết vốn dĩ hai cái giếng này trước đây đều có rắn. Chỉ có điều cái hang này không có vì dưới đấy ắt hẳn đã trữ một lượng bột hùng hoàng đủ để chúng không đến gần.

Bốn người bắt đầu bước xuống giếng. Bên dưới ánh sáng tối dần nên họ bật hai chiếc đèn pin soi rõ. Dưới giếng quả nhiên có một con đường, xung quanh mọc cỏ dại um tùm nhưng vẫn có thể đi vào được. Càng xuống dưới sâu cỏ càng ít dần nhường chỗ cho những mảnh gạch cũ. Lối đi vào hình vòm cung, chỉ có điều hơi chật chội nên cũng chỉ đi từng người vào một cho dễ quan sát.

Cuối con đường, quả nhiên là một lớp đá dày không thể dùng búa rùa mở ra được. Lỡ có ai lạc xuống dưới đây cũng chỉ có thể vòng ra quay lại, lớp đá này vốn dĩ cũng bình thường, chỉ có điều những người hành nghề trộm mộ hoặc khai quật mới nhận ra trên đỉnh của lớp đá có khắc một hình đơn sơ như cánh của con chim hạc.

Chim hạc! Loài chim này mang vô số ý nghĩa quý giá, đều mang nghĩa tốt đẹp trường lạc. Một lớp đá bình thường sao có thể lại vô tình tạo ra được hình khắc con hạc đẹp như thế này chứ?

Nhưng bây giờ làm sao để mở được cánh cửa đá ra, đấy mới là điều quan trọng!

Trần Khải đã nghĩ tới việc dùng thuốc súng hoặc bom mìn phá tan lớp đá này. Nhưng xem chừng lớp đá này rất dày, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động không nhỏ. Mà anh ta muốn mọi việc càng ít người biết càng tốt, tốt nhất vẫn giữ được nguyên vẹn để có thể mang ra ngoài càng nhiều đồ quý.

Phát hiện ra ánh mắt trông chờ của mọi người hướng tới mình, trên tay Phong cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng. Cậu nhớ lại những gì ông nội đã viết, đối với lớp đá dày mở cửa này thì chắc chắn sẽ phải có chìa khóa thích hợp mới mở được. Nếu có hình vẽ in trên đá tảng thì cần một cái dùi đυ.c sâu vào hình cũ nhưng không thể để chệch một ly nào được.

Phong cầm chiếc dùi đυ.c đặt lên đá, cậu cắn răng thẳng tay đập vào nét hình hạc. Phần đầu hạc vừa lún sâu đã khiến những người khác cau mày.

- Này Phong, mày định làm gì thế?

Phong vẫn mải miết dời cái đυ.c xuống phần thân của con chim, tự động bỏ qua những câu hỏi nôn nóng của Đặng Trí. Cậu ta nói nhiều đến mức Hải Linh lạnh nhạt nhìn qua, cuối cùng vì không muốn để lại ấn tượng xấu trước người đẹp nên đành giữ chặt miệng lại.

Mồ hôi chảy dọc bên trán của Phong, đôi mắt cậu chăm chú nhìn về một nét cuối trên đôi cánh của con hạc. Lần này khi mũi dùi vừa chạm xuống một gõ, lớp đá bắt đầu vang lên một tiếng như là tiếng nứt rã.

“Cạch cạch.”

Hải Linh sờ tay lên mặt đá, cô thử lay động thì thấy lớp đá đã lỏng hơn trước rồi. Phong cùng giúp một phen, chẳng mấy chốc mà hang tối dần dần lộ ra trước mắt.

Trí nhìn thấy thế thì hào hứng lắm, cậu ta vỗ mạnh vào vai Phong:

- Bình thường tâm ngẩm tầm ngầm mà gϊếŧ chết voi đấy.

Cả bốn người cùng đi vào, lối đi đã tối hơn nên tất cả cùng bật đèn pin để soi rõ. Đoạn đường đi cũng không quá khó khăn, thậm chí có chút thuận lợi quá mức khiến Trần Khải suy nghĩ.

Đi được một đoạn đường dài vẫn không thấy lối ra nào khác khiến anh ta cau mày. Lần này anh ta nhìn lên đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi, vậy là từ lúc mở được tảng đá kia đến lúc đi vào đây đã gần nửa tiếng.

Chết tiệt! Là do con đường này quá dài hay tại bọn họ đã lạc đường?

Không thể! Ở đây chỉ có một lối duy nhất, sao có thể đi lạc được. Trừ phi còn một con đường khác mà bọn họ không biết.

Hải Linh đưa tay sờ lên đám đất đá bên cạnh, một vệt dài hình chữ X được đánh dấu in lằn trên vách đất. Lần này bọn họ tiếp tục đi, chỉ hi vọng không nhìn thấy kí hiệu đánh dấu ấy lần nữa.

Nào ngờ đi qua mười phút lại trở về đúng nơi đó. Một giờ chiều trong rừng bắt đầu khô ráo đón nắng thế mà sau lưng ai nấy đều toát hết mồ hôi hột.

Đặng Trí thốt lên:

- Này là ma ám rồi! Sao có thể vẫn quay lại một vòng như trước được?

Phong cầm đèn pin soi trên nóc hầm, chỉ thấy lớp đất đá tạo thành hình vòng cung không có gì đặc biệt. Hai bên tường đất sần sùi nham nhở, nhìn thế nào cũng không thấy có điểm khác thường.

Trần Khải nói:

- Cứ đi lại mấy vòng như thế này thì chúng ta cũng nản lòng thoái chí. Phải tìm cách gì đó để tìm đường đi tiếp.

Hải Linh nói:

- Con đường lặp lại một vòng như thế này theo tôi thấy đã gặp qua hai cách giải thích.

Đặng Trí mừng rỡ, hỏi phải làm cách gì. Hải Linh chau mày nói:

- Một là do ma làm thật, trước đây từng nghe nói có người đàn ông đi uống rượu say trở về nhà trong đêm khuya. Sáng hôm sau lại nằm ngay nghĩa địa đấy thôi.

Chuyện này Phong cũng đã nghe qua, chuyện là cách đây mấy năm ở thôn nọ có đám cưới. Đàn ông trong xóm rủ nhau uống rượu đến mãi tận đêm khuya, có một người đàn ông uống xong đòi về nhà, thế là anh ta cầm đèn một mình đi trên con ngõ nhỏ.

Câu chuyện càng trở nên lạ lùng hơn khi đoạn đường từ nhà làm đám cưới tới nhà của anh ta cũng rất gần, chỉ đi qua năm con ngõ là tới. Ấy thế mà cả đêm anh ta không về, sáng hôm sau có người trong làng vào trong nghĩa địa sửa mộ cho tổ tiên thì nhìn thấy anh ta nằm vất vưởng giữa đồng.

Càng kinh ngạc hơn là đoạn đường đi về nhà lại ngược lối với đường tới nghĩa địa, ai cũng thắc mắc tại sao anh ta lại tới đấy.

Hay là anh ta uống say nhớ đến ông bà đã mất nên ra nghĩa địa thăm?

Nhưng kì lạ là nơi anh ta nằm ngủ lại cách xa hẳn khu mộ của tổ tiên. Đến lúc anh ta tỉnh lại ai nấy đều hỏi thăm thì anh ta nhất mực nói rằng rõ ràng đã trở về nhà, đã nằm trên giường ngủ chứ không hề đến nghĩa địa.

Bấy giờ người ta cho rằng ấy là do ma dẫn đường!

Chuyện kể đến đây, bốn người đứng trong hang cảm nhận có một cỗ khí lạnh len lỏi vào trong, lòng bàn chân ai nấy đều đổ mồ hôi trộm nhơm nhớp khó chịu, da gà nổi lên rùng mình.

Để mọi người xua đi cảm giác hoang mang, Phong nói:

- Vậy còn trường hợp thứ hai?

Hải Linh cắn môi, ngập ngừng nói:

- Trường hợp thứ hai chưa ai kiểm chứng cũng chưa có lời đồn nào cả. Chỉ là tôi nhớ đến hồi bé có từng đi đến một công viên, trong đó có một khu vui chơi hình trôn ốc.

Nói đến đây, trong đầu mỗi người đột nhiên nảy ra một ý nghĩ mơ hồ nào đó chưa kịp nắm bắt. Phong nhìn Hải Linh, ánh mắt như cổ vũ cho cô nói tiếp.

- Lúc còn bé tôi có chơi cùng với đám trẻ, nhóm chúng tôi có sáu người đều bước vào khu chơi trôn ốc, lại còn thi xem ai sẽ đến đích đầu tiên nên chỉ lo chạy thật nhanh.

Đám trẻ chạy ùa về phía trước, thế mà lúc tới đích chỉ có năm đứa. Cuối cùng thì đứa trẻ thứ sáu cũng chạy về sau nhưng điều khiến Hải Linh nhớ mãi là bạn đó nói rằng hình như đã lạc vào đâu đó, mãi cho đến khi quay lại đường cũ thì mới đi qua.

Trần Khải bất ngờ nói:

- Vậy thì cũng có khả năng chúng ta lạc vào mê cung trôn ốc này rồi.

Mê cung trôn ốc, sau khi bước qua vòng xoáy đầu tiên phải tìm điểm mυ'ŧ thích hợp mới có thể tiếp tục đi hết con đường!

Hang sâu này, rốt cuộc là dài rộng bao nhiêu?