Lục Tiêu cười một tiếng trầm thấp bên tai cô, nắm ngực đầy đặn của cô, ngón tay thon dài kẹp đầṳ ѵú nhỏ xinh kéo kéo ra bên ngoài xoa nắn, ngón tay thỉnh thoảng lại quẹt qua phần đỉnh yếu ớt, chọc cho cô run lẩy bẩy.
Cơ thể cô mẫn cảm vô cùng, thân thể mềm mại run nhẹ kéo theo thịt non trong huyệt cũng run rẩy theo, hút anh thoải mái đến nỗi phải thở dài.
Anh giảm chậm tốc độ cắm rút, khoe khoang kỹ thuật chín nông một sâu, đâm tử ©υиɠ yếu ớt của cô bắt đầu nghiền ép.
Một mặt lại cúi đầu xuống hôn lên bờ vai cô, hơi thở thô nặng phả lên làn da non mềm của cô: "Siết tôi chặt như vậy, tiểu tao bức sướиɠ rồi sao?"
Tốc độ của người đàn ông không nhanh, côn ŧᏂịŧ thô lớn đang an ủi mỗi một tấc thịt mềm của cô, cô thoải mái híp mắt, lắc eo phối hợp với sự cắm rút của người đàn ông.
"Thoải mái.... A.... Ưʍ.... Sướиɠ quá... A...."
Nhìn dáng vẻ dần chìm vào du͙© vọиɠ của cô, anh giữ eo cô đột ngột va chạm mạnh một cái, côn ŧᏂịŧ hung hăng thao vào chỗ sâu của cô, nặng nề đâm vào hoa tâm.
Không đợi cô lên án, người đàn ông phía sau đã ác ý hôn lên vành tai cô: "Quay mặt qua đây, tôi muốn hôn cái miệng nhỏ của em..."
Khương Từ không suy nghĩ quá lâu, nghe theo lời anh quay đầu qua, còn chưa phản ứng lại, đã bị người đàn ông hôn lên miệng nhỏ.
Đồng thời anh giữ mông cô, bắt đầu hung hãn cắm rút, côn ŧᏂịŧ thô lớn thao vào hoa huyệt cô vừa nặng vừa hăng như đóng cọc.
Khương Từ trừng lớn mắt, còn chưa kịp kêu ra tiếng đã bị cái hôn của người đàn ông ép trở lại.
Cái hôn bá đạo làm đầu óc vốn dĩ đã không tỉnh táo của cô càng mơ hồ, xung quanh cũng tràn đầy hơi thở của đàn ông, vô cùng cường thế, cô chỉ có thể ngoan ngoãn hé miệng, để người đàn ông làm theo ý của mình.
Sự xỏ xuyên hung mãnh dưới thân cũng làm cô mất hồn, bên tai toàn là âm thanh da thịt va đập kịch liệt và tiếng nước lép nhép phát ra khi hôn.
Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, giống như không còn thuộc về chính mình, huyệt non bị cắm rút trong thời gian dài cũng bắt đầu không chịu nổi, kɧoáı ©ảʍ trộn lẫn với cảm giác tê trướng gặm nhấm giác quan của cô.
Làm cô không ngừng vặn vẹo cơ thể muốn trốn chạy.
Phát giác được ý đồ của cô, Lục Tiêu giữ lấy vai cô, mỗi lần cắm vào đều sẽ dùng sức kéo cô lại, để mông cô nặng nề va chạm lên đùi mình, phát ra tiếng bạch bạch.
Khương Từ bị sự cắm rút kịch liệt của người đàn ông làm cho lắc lư không ngừng, bộ ngực ở đằng trước không có ràng buộc gì tùy tiện văng đi theo sự lắc lư của cô, huyệt non thất thủ bên dưới càng bị đánh đến nỗi nóng rực một mảng, trong chỗ sâu như muốn nở hoa.
Cô muốn xin tha, chỉ là môi bị người đàn ông chặn lại, lưỡi nhỏ cũng bị người đàn ông mυ'ŧ không ngừng, căn bản không thể phát ra âm thanh.
Lục Tiêu vừa hôn cô, hạ thân vừa cắm rút càng hung hơn, làm huyệt non cô càng ngày càng quyến rũ, càng ngày càng lẳиɠ ɭơ.
Đột nhiên, huyệt non chặt khít của cô bắt đầu co rút siết chặt, ý thức được cô lại sắp cao trào, Lục Tiêu không khỏi mắng một tiếng trầm thấp, buông môi cô ra, đỡ mông cô bắt đầu chạy nước rút.
Côn ŧᏂịŧ lớn thao vào trong chỗ sâu của cô nhanh như súng máy, giống như một con thú dữ động tình, máy móc cắm ra rút vào lặp đi lặp lại.
"A a.... Ưʍ... A..... Nhanh quá rồi... Ưʍ.... Tôi không được rồi không được rồi.... A...." Khương Từ bị buông ra, cuối cùng cũng không nhịn được nữa hét lớn, đạt đến đỉnh cao cực hạn một lần nữa.
Lần này Lục Tiêu không khắc chế, nặng nề cắm côn ŧᏂịŧ vào trong chỗ sâu của cô, qυყ đầυ to lớn đâm vào tử ©υиɠ non nớt, tinh quan buông lỏng, sảng khoái bắn ra.
Lượng tinh của anh có hơi nhiều, bắn đủ nửa phút, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đánh lên vách tử ©υиɠ, ngay lập tức lại rơi xuống, xối lên qυყ đầυ người đàn ông, thoải mái đến nỗi anh phải thở hổn hển.
Đợi dư âm của cao trào trôi qua rồi, Lục Tiêu ôm Khương Từ lật người, nhìn dáng vẻ cô bị ức hϊếp vô cùng đáng thương, yêu thương hôn lên trán cô.
Khương Từ không dễ chịu động đậy chân, bên trong toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ người đàn ông bắn vào và nước cô phun ra khi cao trào, côn ŧᏂịŧ anh lại cứ chặn ở đó không chịu đi ra, bụng dưới trướng không chịu được.
Người đàn ông cũng không làm khó cô nữa, nhấc chân cô lên, chầm chậm rút ra.
Côn ŧᏂịŧ rút ra rồi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong trộn lẫn dâʍ ŧᏂủy̠ chầm chậm chảy ra không ít, men theo mông của cô chảy xuống, làm ướt một mảng ga giường phía dưới.
Thấy vậy, mắt người đàn ông tối đi, đứng dậy tìm khăn trên túi áo ngực bộ vest, chặn ở cửa huyệt vẫn đang chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cô.
Khương Từ nửa tỉnh nửa mê, chỉ không thích ứng chau mày lại, cũng không tỉnh dậy.
.....
Khương Từ ngủ hơn hai tiếng, khi tỉnh lại cảm giác khác thường ở phía dưới truyền đến làm cô không thích ứng chau mày lại.
Cô không khỏi vén chăn lên, vươn tay lấy thứ đồ nhét bên trong ra.
Là một chiếc khăn tay, dính đầy nước phía dưới cô chảy ra, một nhúm dính đặc, nhìn mà mặt cô cũng phải nóng lên.
Cô thầm mắng, biếи ŧɦái!
Lục Tiêu không ở trong phòng, Khương Từ kéo lê cơ thể có hơi bủn rủn xuống giường, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ của cô bị chặn trong huyệt cùng chảy xuống men theo bắp đùi.
Cô đi chân trần vào trong phòng tắm, người phụ nữ trong gương có dáng vẻ được hung hăng yêu thương, làn da cô trắng nõn lại mềm mại, trên người lưu lại không ít vết tích, nhất là cặp ngực đẹp phía trước.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ người đàn ông bắn vào rất nhiều, rất đặc, Khương Từ tắm xong tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong còn chưa chảy ra hết, cô tùy ý lau đi, cũng không quan tâm đến nó nữa.
Cầm lấy áo choàng tắm treo trên giá xuống, bọc lấy cơ thể mình, đi ra ngoài.
Nghe thấy động tĩnh truyền đến từ bên ngoài, Khương Từ chau mày lại, đi ra ngoài phòng khách, vừa ra đã nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trong phòng bếp dạng mở.
Đang lúc giữa trưa, ánh sáng bên ngoài rất mạnh.
Anh đang mặc áo choàng tắm đậm màu, bóng lưng thon dài rắn rỏi, đứng trong nhà bếp bận rộn, chỉ nhìn bóng lưng ấy thôi đã làm người ta cảm thấy thích mắt.
Khương Từ lặng lẽ nhìn bóng lưng bận rộn của người đàn ông, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, người đàn ông như vậy sao cô lại không có ấn tượng chứ?
Cô nghĩ đến xuất thần, vậy nên lúc người đàn ông quay người nhìn cô, cô cũng không phát giác ra.
Khi Lục Tiêu nhìn thấy Khương Từ đang đứng đó có hơi bất ngờ, thấy cô đi chân trần trên nền đất lạnh, ánh mắt tối đi, lập tức nhấc đôi chân dài bước về phía cô.
"Sao lại đi chân trần? Nền đất lạnh không biết sao?"
Khương Từ ngây ra, nhìn người đàn ông bước về phía mình, vô thức nhấc chân lùi về sau, ngón chân trắng nõn đáng yêu vô tội cuộn tròn lại dưới ánh mắt người đàn ông.
Có vài phần giấu đầu hở đuôi.
Nhìn động tác nhỏ của cô, yết hầu người đàn ông chuyển động lên xuống, ánh mắt lại tối hơn vài phần, đi gần về phía cô vài bước, cong người ôm ngang cô lên.
Khương Từ kinh ngạc ôm lấy cổ anh, nhìn góc nghiêng đẹp mắt của người đàn ông, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi không nhìn thấy dép mà!"