Khương Từ chào hỏi anh ta, định rời khỏi ban công.
Người đàn ông chặn ở cửa, chỉ mở một nửa cánh cửa, cô muốn đi ra, không tránh khỏi phải đυ.ng chạm.
Khương Từ chau mày, không mở miệng nhắc nhở mà nghiêng người chuẩn bị đi ra, có điều khi đi qua người đàn ông, cổ tay lại bị siết chặt, một lực đạo mạnh mẽ kéo cô quay về.
Cô kinh ngạc kêu a một tiếng, không đợi phản ứng lại, đầu cô đã đâm vào ngực người đàn ông.
Trong khoang mũi toàn là hơi thở nam tính mãnh liệt trên người người đàn ông, không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
"Anh đang làm gì vậy?" Khương Từ vùng vẫy ra khỏi lòng anh ta, tức giận trừng mắt.
Cô thật sự không có ấn tượng mình có quen biết gì với anh ta, một người đàn ông không tính là quá quen làm động tác như vậy có thể nói là rất vô lễ.
Người đàn ông một tay đút túi, nhìn gương mặt nhỏ tức giận của cô, giọng điệu ngạo mạn: "Đàn chị đúng là vô tình thật, năm năm không gặp mà đã quên mất tôi rồi!"
Nghe vậy, Khương Từ không khỏi có hơi nghi ngờ, người đàn ông trước mặt, cô thật sự không có ấn tượng gì đặc biệt.
Thấy phản ứng của Khương Từ, con ngươi của người đàn ông trầm hơn, phủ người qua, môi mỏng ghé đến bên tai cô, chầm chậm nhổ chữ: "Năm năm nay, tôi vẫn luôn nhớ đàn chị đấy!"
Khương Từ bỗng chốc ngây người, cô thật sự không nhớ được, người đàn ông trước mặt cho dù là mặt nào cũng vô cùng xuất sắc.
Nếu như thật sự có gì, tại sao cô lại không nhớ chứ.
Hồi đại học nam sinh theo đuổi cô không ít, cho dù là sau khi yêu đương với Quý Ôn Dương, cũng sẽ thỉnh thoảng xuất hiện vài người theo đuổi.
Nhưng người đàn ông trước mặt cô không có một chút ấn tượng nào.
Lục Tiêu phụt cười, tiếp tục chậm rì rì mở miệng: "Có điều, năm năm không gặp, đàn chị lại làm tôi kinh ngạc không ít đấy."
Khương Từ nghi ngờ hỏi: "Anh có ý gì?"
Lục Tiêu nhếch mày, ý vị thâm trường nói: "Em ngủ với lão già, không bằng cân nhắc tôi? Còn về tiền đồ của ông xã em, có lẽ ngủ với tôi sẽ có tác dụng hơn ngủ với tên già đó!"
Nghe vậy, Khương Từ chỉ cảm thấy não kêu "ong" một tiếng, bỗng hoàn toàn bùng nổ.
Cô không thể ngờ chuyện này lại bị người khác phát hiện, nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của cô.
Cô ngây ra một lúc mới giả vờ trấn tĩnh nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì! Tôi đi trước."
Thấy cô định đi, người đàn ông vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào trong lòng mình, tiếp đó hai tay giữ chặt cơ thể thon thả của cô.
Vừa cúi đầu, hương thơm tươi mát dễ ngửi trên người cô lập tức tràn đầy khoang mũi, làm nơi nào đó trên cơ thể anh bắt đầu xao động không yên.
"Chạy trốn không giải quyết được vấn đề, đàn chị lớn như vậy rồi, một chút đạo lý thế này tôi cũng không phải dạy em chứ!"
Đầu óc Khương Từ rất loạn, cô vùng vẫy, không thoát ra được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về người đàn ông đang ôm chặt mình: "Vậy anh muốn thế nào?"
Cảm nhận được cô đang dao động, Lục Tiêu cong môi, bàn tay lớn chậm rãi đi xuống ôm lấy phần mông tròn trịa vểnh lên của cô, dùng sức ấn lên hạ thân đã có phản ứng của mình.
Đồng thời bản thân cũng đâm lên: "Cùng tôi làm.... Thứ em muốn, đều có thể cho em!"
"Hạ lưu!" Khương Từ mắng.
Lục Tiêu cũng không tức giận, một tay đi lên niết cằm cô, cười thấp một tiếng: "Hạ lưu? Đàn chị, em ngủ cùng đàn ông già thì không phải là hạ lưu?"
"Anh..."
Khương Từ cắn môi, trong lòng rất tức giận, hạ lưu không? Đúng là rất buồn nôn, làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông lớn hơn mình hai mươi mấy tuổi, còn có thể đạt đến cao trào.
Nhưng cô có thể làm gì?
Làm cũng làm rồi, có thể làm gì?