Ngày hôm sau, Khương Từ thu dọn xong đợi Quý Ôn Dương trở về, đợi mãi đến mười giờ tối, điện thoại vẫn luôn ở trong trạng thái tắt máy.
Nghĩ rằng máy bay bị muộn, cô cũng không nghĩ nhiều, tắm rửa trước rồi đi ngủ.
Mãi đến sáng sớm, Khương Từ bị động tác đi lại của người đàn ông đánh thức, mơ màng mở mắt ra, còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông đã ôm lấy từ phía sau: "Làm em tỉnh rồi sao?"
"Ưʍ... Làm em tỉnh rồi." Khương Từ vừa nói vừa nhắm mắt lại: "Không phải nói tám giờ là đến rồi sao?"
Vẻ mặt Quý Ôn Dương khựng lại, cúi đầu hôn lên mặt trắng nõn của Khương Từ: "Máy bay bị muộn, em ngủ trước đi, anh đi tắm."
Khương Từ khẽ "ừm" một tiếng, không nói gì nữa.
Nhưng khi người đàn ông đứng dậy, lại ngửi thấy một mùi sữa tắm tươi mát ngọt ngào trên người hắn, vừa xuống máy bay, lại tắm ở bên ngoài rồi, lý do là gì Khương Từ cũng lười suy nghĩ.
Giữa bọn họ đã xong rồi, sớm muộn gì cũng phải kết thúc thôi.
Người đàn ông tắm rất nhanh, không lâu sau đã đi ra khỏi phòng tắm, mặc đồ ngủ lên giường, ôm eo thon của Khương Từ kéo cô vào trong lòng.
Trong hơi thở toàn là mùi nam tính nồng đậm, Khương Từ có hơi không thoải mái vùng vẫy, chưa đợi cô mở mắt ra, người đàn ông đã dùng sức ôm chặt cô, trong lúc cúi đầu hơi thở phả lên cái trán cô: "Từ Từ, ngoan một chút, để ông xã ôm."
Khương Từ mím môi, khựng lại một lúc, cuối cùng không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn để mặc hắn ôm.
Cô vô cùng buồn ngủ, nhất thời không muốn tính toán với hắn.
Sáng sớm Quý Ôn Dương đã đến công ty, sau khi đi công tác về phải làm báo cáo.
Sau khi Khương Từ tỉnh dậy, phát hiện một hộp quà nhỏ trên tủ đầu giường, hình như là món quà mà Quý Ôn Dương nói trong điện thoại.
Cô mở ra xem, là một sợi dây chuyền vàng có hình cánh hoa hồng, ở giữa có một viên kim cương tô điểm, sáng lấp lánh dưới ánh sáng.
Cô trào phúng cười một tiếng, tiện tay vứt dây chuyền vào trong ngăn tủ, không nhìn thêm một chút nào nữa.
Nếu đổi lại là bình thường, cô sẽ vui vẻ rất lâu vì món quà dụng tâm của người đàn ông, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy lạnh tâm.
Sau khi dùng bữa sáng, Khương Từ dùng máy tính trong thư phòng để tìm kiếm việc làm, tuy rằng sau khi tốt nghiệp vẫn luôn không có việc làm, nhưng tốt xấu gì kỹ năng đàn tranh của cô cũng qua cấp mười, làm một giáo viên đàn tranh có lẽ cũng không khó, không đến nỗi sau khi ly hôn không nuôi được bản thân.
Chỉ là thông báo tuyển dụng giáo viên đàn tranh rất ít, ở bên này hoàn toàn không nhìn thấy, Khương Từ xem mà không khỏi có hơi đau đầu.
Bỏ đi, bây giờ cũng không vội, ít nhất là trước khi quan hệ này kết thúc.
Buổi tối, khi Quý Ôn Dương trở về đã rất muộn rồi, nghe nói là tiệc chúc mừng, uống rượu say không biết gì.
Khi vào cửa còn nghiêng nghiêng vẹo vẹo, suýt nữa thì ngã xuống, Khương Từ qua đó vươn tay đỡ hắn lên.
Quý Ôn Dương nhìn thấy Khương Từ, mắt say lờ đờ di chuyển trên người cô, bàn tay lớn ôm chặt eo nhỏ của cô, mặt vùi vào trong hõm vai cô, cười ngốc hì hì: "Từ Từ, Từ Từ của anh..."
Cả người Khương Từ bị hắn ôm, mùi rượu nồng đậm trên người người đàn ông làm cô có hơi phản cảm, chau mày lại, vươn tay chống lên ngực hắn muốn đẩy hắn ra.
Ai ngờ cô chưa kịp đẩy ra hắn đã thuận thế ép xuống, Khương Từ bị ép lùi về sau vài bước, đυ.ng lên tủ giày, đau đến nỗi cô phải hít ngược một hơi.
Nhưng người đàn ông ép cô lại không phát giác ra, dùng sức cọ lên hõm vai cô, lẩm bẩm không rõ: "Từ Từ.... Em là của anh, ông xã yêu em.... Từ Từ...."
Trong lúc nói chuyện, hơi thở của người đàn ông phả lên hõm vai mẫn cảm của cô, làm cô không được tự nhiên, bất giác dùng sức giãy dụa.
Chỉ là sức lực của cô đâu thể so với một người đàn ông, uống say rồi vừa nặng lại còn không biết chừng mực, Khương Từ vừa gấp vừa tức, phẫn nộ quát lên: "Quý Ôn Dương, anh đứng dậy cho em! Đừng ép lên em!"
Nghe thấy lời cô nói, động tác người đàn ông hơi khựng lại, ngẩng đầu lên khỏi hõm vai cô, lờ mờ nhìn cô.
Không đợi Khương Từ phản ứng lại, hắn đã cúi đầu xuống hung hăng hôn lên, chặn cái miệng nhỏ đỏ tươi của cô, dùng sức mυ'ŧ lên.
Khương Từ căng cứng người, sau khi phản ứng lại thì dùng sức đánh lên lưng người đàn ông bắt đầu vùng vẫy, chỉ là người đàn ông phía trên hiển nhiên không dễ nói chuyện như vậy.
Thấy cô không chịu mở miệng, bàn tay lớn đánh mạnh một cái lên mông cô, thấy cô bị đau, lập tức cạy môi cô ra, quấn lên lưỡi cô.
Miệng người đàn ông mang theo mùi rượu nồng đậm, Khương Từ dùng sức chống cự, ra sức ngọ ngoạy trong lòng hắn.
Quý Ôn Dương thấy cô giãy dụa mà phiền, vươn tay ra nắm lấy hai tay cô cố định trước ngực, vừa dùng hạ thân dính sát lên cô, không ngừng cọ cọ cơ thể mềm mại thơm ngát của cô.
Một cái hôn không thể thỏa mãn hắn, chỗ nào đó trên cơ thể đang cứng phát đau, gấp gáp muốn được giải thoát.
Muốn giải phóng thứ đó của mình ra, đi vào trong cơ thể ấm áp chặt khít của cô, để cơ thể cô an ủi hắn.
Chỉ là cô vùng vẫy quá mạnh, làm hắn có hơi không thoải mái.
Khương Từ là vợ hắn, vốn dĩ nên thuộc về hắn, chỉ là hơn một tháng rồi hắn chưa được chạm vào cô.
Nhìn dáng vẻ cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nở rộ dưới thân cấp trên của mình, nhưng hắn lại không thể nói gì, cũng không vượt qua cái hố trong lòng, vẫn luôn nghẹn đến nỗi sinh bệnh.
Lúc này du͙© vọиɠ lên rồi, đâu còn quan tâm đến sự phản kháng của Khương Từ, hận không thể trực tiếp ép cô xuống ăn vào trong bụng.
Phát giác được ý đồ của hắn, Khương Từ đâu chịu nghe theo, vùng vẫy không chịu phối hợp, cơ thể ngọ nguậy không ngừng, thấy không thể thoát ra, trái tim cô căng chặt, dùng sức cắn lên môi mỏng của người đàn ông.
Quý Ôn Dương bị đau, rời khỏi môi cô, Khương Từ vừa thở phào một hơi, ai ngờ người đàn ông lại quấn lên một lần nữa.
Có lẽ bị dạy dỗ một trận rồi, hắn tránh môi cô ra, cúi đầu hôn lên cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô.
Xúc cảm ấm áp trên cổ làm lòng cô run rẩy, thẹn quá hóa giận mắng: "Anh điên đủ chưa? Buông em ra!"
Chỉ là người đàn ông uống say làm gì còn lý trí, một tay hắn kiềm chế hai tay cô, một tay ôm chặt eo thon của cô, hôn lên cổ cô, một đường men theo xương quai xanh gợi cảm đi xuống dưới.
Khương Từ chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm, dưới váy ngủ mềm mại phập phồng cổ chữ V, khe rãnh sâu ẩn hiện có thể nhìn thấy.
Bởi vì cô tức giận thở gấp, chỗ đó phập phồng càng lợi hại hơn, nhìn mà người đàn ông chỉ cảm thấy khát khô cổ.
Hắn đỏ mắt liếʍ liếʍ môi, một chuỗi nụ hôn nóng rực rơi xuống phần nở nang lộ ra ở bên ngoài.
Thứ dưới môi vừa thơm vừa mềm đang lên lên xuống xuống, làm ngọn lửa trong l*иg ngực hắn càng cháy mạnh hơn, hôn mãi hôn mãi lại cách một lớp váy ngủ vùi mặt vào giữa hai ngực cô.
Khương Từ bị hắn vừa mυ'ŧ vừa liếʍ làm cho không thở được, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Cũng không biết tại sao đàn ông uống rượu lại có nhiều sức lực như vậy, ép cô rất chặt, căn bản không thể thoát được.
Cô vừa đánh vừa mắng, trước mặt người đàn ông mất lý trí, căn bản không có ích.