Thỏa Tình

Chương 20:

Ông thở gấp từng ngụm, nhìn thử thời gian, đã sáu giờ sáng rồi.

Dứt khoát bò xuống giường, thay bộ quần áo vận động đi ra ngoài.

Quý Trọng Đình có thói quen tập thể dục tích cực, sáu giờ rời giường, ra khỏi nhà chạy bộ buổi sáng nửa tiếng, sau đó dùng bữa sáng rồi đi đến trường.

Nhiều năm như vậy rồi, vô cùng kiên trì bền lòng.

Có lẽ tinh lực tối hôm qua không có chỗ nào phát tiết, vậy nên tốc độ chạy bộ của ông nhanh hơn bình thường mấy lần, cũng hoàn toàn không cảm thấy mệt.

Ông chạy bộ buổi sáng trở về, thuận tiện đem bữa sáng từ bên ngoài về.

Phần cho hai người.

Ăn bữa sáng xong, ông lên tầng lấy quần áo, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Quần áo trên người vừa cởi ra, cửa đã bị người ta đẩy vào từ bên ngoài, thấy Khương Từ còn buồn ngủ đi vào, có lẽ là ngủ đến mơ hồ, không nhìn thấy người ở bên trong, cởϊ qυầи lót định ngồi xuống bồn cầu.

Dây đeo trên váy ngủ nghiêng nghiêng vẹo vẹo treo trên tay, hơn nửa phần ngực mềm lộ ra bên ngoài, đầṳ ѵú hồng phấn như ẩn như hiện dưới đường vải ren.

Quý Trọng Đình đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt hết đỏ lại đen, ngoảnh mặt đi, không khỏi cảm thấy hối hận, thế mà lại quên mất khóa cửa.

Ông sống một mình nhiều năm, vậy nên cũng thành thói quen, không ngờ Khương Từ lại đột nhiên đi vào.

Khương Từ đi tiểu xong rồi, mặc lại qυầи ɭóŧ, rửa tay rồi quay người ra ngoài như bị mộng du.

Thấy cô rời đi, Quý Trọng Đình thở phào một hơi, nhìn lão nhị không có tiền đồ dưới háng mình, sắc mặt đã đen càng đen hơn.

Ông khóa cửa lại, mở nước lạnh lên, xối nước lạnh một hồi mới ép được sự khô nóng vừa dâng lên lúc nãy.

Khương Từ quay trở lại phòng, căn bản không biết vừa xảy ra chuyện gì, vùi đầu vào ngủ mất.

Đợi đến khi cô tỉnh lại một lần nữa, trong nhà chỉ còn một mình cô, Quý Trọng Đình đã đến trường rồi.

Khương Từ biết buổi trưa ông không trở lại, thường sẽ ăn cơm ở nhà ăn của trường học.

Chỉ có một mình cô, bữa trưa cô tùy tiện ăn một bát mì là được.

Buổi chiều, cô nhận được tin nhắn Phương Tư Tư gửi đến, hẹn cô ra ngoài đi dạo phố.

Khương Từ từ chối, nói bản thân mình đang ở dưới quê.

Cho dù là ở trong thành phố, cô cũng không muốn gặp cô ta, suy cho cùng cô thấy vô cùng đáng ghét!

Cô ta cấu kết với chồng mình không nói, lại vẫn có thể làm bạn tốt với cô như không có chuyện gì?

Khương Từ cảm thấy vô cùng buồn cười, có lẽ cô thật sự không biết nhìn người, nếu không, sao lại biết cô ta nhiều năm như vậy rồi, lại không phát hiện thuộc tính đĩ tiềm năng trên người Phương Tư Tư chứ?

*

Quý Trọng Đình trở về có hơi muộn, đi vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bếp.

Tay nghề của Khương Từ không kém, không giống với đa số con gái hiện nay, cô nấu ăn rất ngon.

Quý Trọng Đình nhấc tay xoa xoa cái trán có hơi nhức, đặt đồ trong tay xuống, đi vào phòng bếp.

Khương Từ mặc rất mát mẻ, áo phông trắng rộng rãi, dài che đến phần đùi, không mặc quần, hai chân thon dài trắng nõn chói lọi hút mắt người.

Dây tạp dề thắt nút ở eo, phác họa vòng eo không đầy nắm tay.

Mái tóc dài bình thường xõa ra được cô búi ra sau đầu, làm khí chất của cô trở nên dịu dàng, có mùi vị của thiếu nữ nhà lành.

Có lẽ bởi vì từng có tâm tư khác, Khương Từ thế này vẫn được tính là ăn mặc bình thường, trong mắt người đàn ông lại thêm vài phần ý tứ khác.

Khương Từ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu qua, thấy là Quý Trọng Đình, cô nhoẻn miệng cười, dáng vẻ dịu dàng: "Ba, người về rồi sao?"

"Ừ, cần giúp không?" Yết hầu Quý Trọng Đình chuyển động, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô.

Khương Từ nhìn công việc trong tay, lắc đầu: "Không cần đâu, ba người đi ra trước đi! Một lúc là xong thôi."

Nghe vậy, Quý Trọng Đình cũng không kiên trì nữa, để phòng bếp lại cho cô.