Qua mấy ngày sau, Quý Ôn Dương phải đi công tác, đi mất một tuần.
Ngày thứ hai sau khi hắn đi, Khương Từ thu dọn hành lý, đi về quê.
Nhà họ Quý vốn sống ở nông thôn, có điều sau này con cái thành gia đều mua nhà ở thành phố, bây giờ chỉ còn lại ba Quý ở một mình.
Chất lượng cuộc sống hiện tại đã đi lên, căn nhà cũ đã sớm tân trang lại từ mấy năm trước.
Đã là một biệt thự nhỏ có ba tầng.
Vốn dĩ Quý Ôn Dương có ý để ba Quý cùng lên sống ở thành phố với họ, chỉ là ba Quý ở bên này có công việc, lại không thích ồn ào náo nhiệt, càng không muốn quấy rầy cuộc sống của con trai và con dâu, vậy nên không đáp ứng.
Quý Trọng Đình là phần tử trí thức, dạy học ở trường cấp hai trên trấn đã được hai mươi mấy năm rồi.
Không có thói quen xấu, trên người từ đầu đến cuối đều có một mùi sách vở nho nhã, cộng thêm thói quen sinh hoạt tốt lành, cho dù đã hơn năm mươi, nhìn vẫn không thấy già.
Bây giờ nhìn cũng chỉ là một ông chú đẹp trai, tướng mạo của Quý Ôn Dương phần lớn giống ông.
Khương Từ gọi điện cho Quý Trọng Đình trước, vậy nên Quý Trọng Đình không bất ngờ khi Khương Từ đến, đợi cô ở chỗ xuống xe từ sớm.
Cô mua rất nhiều đồ, có hoa quả có đồ bổ, Quý Trọng Đình nhận lấy phần lớn đồ trong tay cô, nói thẳng, bảo cô lần sau đến không cần phí tiền như vậy nữa.
Khương Từ cười liên tục nói vâng, có điều chỉ đáp ứng ngoài miệng, lần sau đến vẫn túi lớn túi nhỏ.
Lần nào cũng như vậy.
Bữa tối là Quý Trọng Đình làm, đều là những món bình thường Khương Từ thích ăn, Khương Từ vui không chịu được, mỗi món đều thử một miếng trước, cười cong mắt khen tay nghề của Quý Trọng Đình.
Khen liên tiếp làm Quý Trọng Đình cười ha hả.
Ăn xong bữa tối, Khương Từ vốn muốn đi rửa bát, lại bị Quý Trọng Đình đuổi ra, nói cô là con gái, bàn tay mềm mại quý giá, loại việc nặng nhọc như rửa bát ít làm thôi.
Khương Từ cũng không kiên trì, dựa vào khung cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông rửa bát.
Quý Trọng Đình rất cao, thậm chí còn cao hơn một chút so với Quý Ôn Dương, tuy rằng lớn tuổi rồi, nhưng tư thế vẫn cao thẳng như cây tùng, Khương Từ nhớ khi ông còn trẻ đã từng làm lính, còn là sinh viên sĩ quan hiếm có.
Trên người là áo sơ mi ngắn tay màu trắng sạch sẽ, vạt dưới sơ vin vào quần ở nhà màu nâu, để lộ cánh tay rắn chắc, nhìn rất quyến rũ.
Ông cũng thật sự yêu thương cô con dâu Khương Từ, bởi vì tuổi cô còn nhỏ, khi học đại học, trong nhà lại xảy ra chuyện, nên hoàn toàn coi cô như con gái.
Thậm chí còn đối với cô tốt hơn một chút so với con gái Quý Ôn Tuyết, thật ra trong lòng Khương Từ hiểu, cho dù có thương cô bao nhiêu đi nữa, cô vẫn là người ngoài.
Khương Từ nhìn bóng lưng người đàn ông, trong lòng trở nên không rõ tư vị.
Cô có hơi chần chừ, biết rõ như vậy không đúng, nhưng rất nhanh lại bị ép xuống.
Đó là Quý Ôn Dương nên nhận lấy, hắn nɠɵạı ŧìиɧ lại đưa cô đến dưới háng của lãnh đạo, thì nên biết sẽ có ngày này.
Tầm mắt của Khương Từ di chuyển từ bờ vai người đàn ông đi xuống, quét qua eo khỏe giấu dưới áo sơ mi, không khỏi nghĩ hai chân mình quấn lên đó sẽ là phong cảnh như thế nào.
Quý Trọng Đình mất vợ ở tuổi trung niên, nhiều năm như vậy vẫn thanh tâm quả dục, không biết du͙© vọиɠ trên phương diện kia sẽ thế nào?
Lớp mặt nạ nho nhã ôn hòa này, liệu có nứt toác khi nhuốm lên du͙© vọиɠ của đàn ông không?
Có lẽ phát giác được ánh nhìn của Khương Từ, Quý Trọng Đình quay đầu lại nhìn cô một cái, đưa dâu tây đã rửa xong cho cô: "A Từ, đi ra phòng khách ăn, đừng đứng ngốc ở cửa bếp nữa."
Khương Từ liên tiếp nói vâng, đi qua nhận lấy dâu tây, ngón tay cố ý sượt qua ngón tay người đàn ông.
Quý Trọng Đình cũng không nghĩ gì khác, thấy cô cầm đi rồi thì buông tay.
Sao ông có thể ngờ được, con dâu có tính cách mềm mại dịu dàng lại có tâm tư muốn quyến rũ ông.