Trong phòng họp, Giang Tuệ Nguyệt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nói, cô hơi xuất thần. Trong lòng bàn tay cô tất cả đều là mồ hôi, mà lúc này việc cô cần làm nhất chính là về văn phòng uống hạ viên thuốc. Nhưng Hà Tấn Thâm không cho cô cơ hội này, cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng mà không hề có thời gian nghỉ giải lao.
Cuối cùng vẫn là Hạ Sấm kêu ngừng :” Hà tổng giám, chúng tôi có chuẩn bị một ít trà chiều, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Hà Tấn Thâm giơ tay nhìn đồng hồ rồi gật đầu đồng ý.
Nhân lúc không ai chú ý, Giang Tuệ Nguyệt đi ra khỏi phòng họp.
Trong phòng nghỉ, Giang Tuệ Nguyệt mới vừa uống xong hai viên thuốc. Bình thường cô rất ít uống thuốc, chỉ khi nào cần thiết cô mới uống.
Tác dụng phụ của thuốc chống trầm cảm quá lớn, nên lần nào uống xong cô cũng cảm thấy người mệt mỏi chỉ muốn ngủ.
Giang Tuệ Nguyệt thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ, cuộc họp vừa rồi có quá nhiều thứ phải ngẫm nghĩ.
“Không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy.” Đột nhiên có một giọng nam quen thuộc truyền đến, Giang Tuệ Nguyệt hoảng sợ, ly sứ ở trên tay cô rơi xuống đất , bang một tiếng, nó vỡ thành nhiều mảnh vụn.
Hà Tấn Thâm nhìn chằm chằm mảnh vụn dưới đất :
“ Nhìn thấy tôi, em kinh ngạc như vậy sao?”
Hai tay Giang Tuệ Nguyệt nắm thành quyền, cô hít sâu cố gắng bình tĩnh rồi quay người nhìn anh.
Anh rất cao, trong trí nhớ của cô anh cao tới gần 1m90, cho nên dù đã đi giày cao gót Giang Tuệ Nguyệt vẫn thấp hơn anh một cái đầu.
Cô không nói gì, rồi ngồi xổm xuống nhặt mấy mảnh vỡ của chiếc ly.
“ Tôi cho rằng mấy năm nay em đã thành công hơn rồi….” Ngữ khí của anh kiêu căng, nếu nghe kĩ còn có thể nghe ra có chút châm chọc.
Giang Tuệ Nguyệt vứt mảnh vỡ vào thùng rác bên cạnh, cô cảm thấy mình cũng giống như những mảnh vỡ này vậy.
Lần này tác dụng phụ của thuốc tới nhanh hơn mọi khi, lúc đứng lên cô hơi lảo đảo, cố chịu đựng cảm giác khó chịu và hầu như không thể đứng vững. Giang Tuệ Nguyệt cảnh báo bản thân không được mấy bình tĩnh trước mặt anh.
“Hà tổng giám, tốt xấu gì thì ít nhất chúng ta cũng là bạn học cũ, đúng là tôi không thành công bằng anh … Nói nữa sau này có thể tôi còn phải nhờ anh chiếu cố nhiều hơn trong công việc cũng nên.” Giang Tuệ Nguyệt cười cười, cô nhìn chằm chằm mạt anh mà gằn từng chữ.
Tuy rằng cô đang cười, nhưng Hà Tấn Thâm có thể nhìn thấy trong ánh mắt cô chứa đầy địch ý.
“Đã qua nhiều năm như vậy mà em đúng là một chút cũng không thay đổi .” Anh bước tới gần cô, nhẹ giọng nói :” Biết co được, dãn được.”
Hà Tấn Thâm lùi ra sau một bước, nhìn cô:” Dao em không đi làm diễn viên nhỉ? Kỹ thuật diễn tốt như vậy , thật là lãng phí nhân tài.”
Giang Tuệ Nguyệt nghĩ đây có lẽ là một sự trút giận vì nó đến muộn 8 năm, không biết có phải để nói những lời này anh mà anh đã suy nghĩ vô số lần chỉ chờ có cơ hội để trút xuống đầu cô.
“ Cho dù tôi thích diễn, nhưng không phải là khán giả vẫn phải trả tiền để xem mà đúng không?” Giang Tuệ Nguyệt nhếch môi rồi nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Chỉ một câu nói bâng quơ lại trực tiếp chọc đúng chỗ đau của anh.
Thấy mặt anh sa sầm xuống , cô mỉm cười mãn nguyện rời đi.
Mà lúc tiếp tục hội nghị, Giang Tuệ Nguyệt vất vả lắm mới vượt qua được.
Mỗi một vấn đề Hà Tấn Thâm đều hỏi cô, mà cô lại chưa chuẩn bị đầy đủ cho nên xảy ra rất nhiều sai lầm.
“Hạ tổng, chẳng lẽ đây là thái độ của Vinh Đạt? Các anh đưa một người cái gì cũng không biết tới lừa gạt chúng tôi?”Hà Tấn Thâm gõ ngón tay lên bàn, anh nói một cách thản nhiên nhưng lại rất nghiêm túc.
Giang Tuệ Nguyệt biết anh cố ý chĩa mũi dùi về phái cô, nhưng Hạ Sấm không biết, anh ta cũng ảm thấy hôm nay Giang Tuệ Nguyệt khác thường, hôm nay cô không chỉ không chuyện nghiệp mà còn rất tiêu cực.
Lần hội nghi đầu tiên cứ như vậy kết thúc trong sự đen mặt của Giang Tuệ Nguyệt và Hà Tấn Thâm.
“Có chuyện gì với em vậy?” Hạ Sấm hỏi cô ở trong văn phòng.
“Anh tìm người khác đi, việc này tôi không làm được.”Giang Tuệ Nguyệt nói.
Hạ Sấm im lặng một lúc :” Em và Hà Tấn Thâm có quen nhau từ trước?”
Giang Tuệ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, nhẹ nói :” chúng tôi từng là bạn học.”
“Đại học?”
“Là trung học.”
“Tình bạn sâu sắc như vậy….”
“Tôi với anh ta không phải là bạn.” Giang Tuệ Nguyệt ngắt lời anh ta.
“Giữa hai người …..không đúng lắm.” Hạ Sấm khẳng định.
“ Đây là việc cá nhân của tôi, không liên quan đến việc công ty.”Giang Tuệ Nguyệt lên tiếng với vẻ không hài lòng.
“ Hình như em còn khoản vay mua nhà.” Hạ Sấm đến gần cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lời nói ra lại nặng như đá :” Còn có cổ phiếu mà em mua, công ty không lên sàn được thì chúng cũng chỉ là giấy lộn.”
“Anh có ý gì ?”
“Em là người thông minh mà, phải không?”
Sau khi đi ra từ phòng tổng giám đốc, Giang Tuệ Nguyệt đi lên sân thượng hút thuốc.
Giữa buổi tối mùa đông, lúc trời lạnh nhất, tay cầm điếu thuốc khẽ run run, Giang Tuệ Nguyệt thấy lạnh cả người, cô muốn làm gì đó để sưởi ấm.
Cổ tay áo choàng lông lạc đà được cuộn lên, để lộ ra cổ tay trắng nõn, điếu thuốc đang châm đỏ rực, ánh mắt của cô tối sầm lại, sau đó trên cổ tay cô có một vết bỏng màu đỏ sậm.
Giang Tuệ Nguyệt nhìn chằm chằm vào vết thương, cô cảm thấy bản thân thoải mái hơn rất nhiều.
Điện thoại rung lên, cô lấy ra thì là một tin nhắn đưcj gửi tới từ số lạ.
“ khách sạn Thế Giới, 8805”
Giang Tuệ Nguyệt đoán người gửi tin nhắn này một là Hạ Sấm hai là Hà Tấn Thâm.
Mà cô nguyện ý tin rằng đó là Hạ Sấm. Anh ta muốn cô đi đường tắt? Có phải anh ta đã quá coi thường cô?
Bầu trời đột nhiên mây đen bao phủ, cơn mưa bất ngờ ập đến, lúc về đến nhà cả người Giang Tuệ Nguyệt ướt đẫm.
Sau khi thay bộ đồ ngủ và quấn thảm lông, cô ngồi cuống sô pha, dù cho trong tròng đã bật máy t nhưng cô vẫn rùng mình vì lạnh.
Cơn mưa này khiến cô nhớ lại lần cuối cô gặp Hà Tấn Thâm cách đây 8 năm, trời mưa rất to, nhưng hôm đó lại là mùa hè.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mưa từ trên trời rơi xuống ướt đẫm anh nhưng anh vẫn cố chấp hỏi cô một câu bất kể tình trạng của bản thân.
“Em cố ý phải không?” Anh hỏi
Khi đó cô cầm ô, không trả lời, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng
“Tại sao em không nói gì?” Thiếu niên kiêu ngạo như vậy mà giọng điệu của anh gần như khẩn cầu :
“ Chỉ cần em nói không phải , anh sẽ tin em.”
Lúc đó, Giang Tuệ Nguyệt thật sự rất sợ, cô sợ người thiếu niên trước mặt sẽ bị tổn thương vì cô, cô sợ một khi cô nói những lời đó ra, hai người họ thật sự …không bao giờ quay lại được nữa.
“ Tôi hiểu rồi.”Anh cười tự giễu, rồi ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén.
Giang Tuệ Nguyệt đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng anh dần đi xa cho đến khi không thể nhìn thấy nữa. Giang Tuệ Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy Hà Tấn Thâm như vậy, mỗi bước chân anh đi phảng phất như phải dùng hết toàn bộ sức lực. Lúc đấy cô muốn chạy tới kéo giữ anh lại, nhưng căn bản là cô không dám, cô sợ sẽ nhìn thấy sự chán ghét trên khuôn mặt anh, cô sợ bản thân sẽ không chịu được .
Tiếng sấm ầm ầm vang cắt ngang hồi ức của Giang Tuệ Nguyệt , rõ ràng là tiếng sấm ở nơi xa, nhưng cô cảm thấy cả căn nhà đều đang rung chuyển.
Có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc, mọi vật trước mặt đều trở nên choáng váng, cô ôm đầu thở dốc.
Mười lăm phút sau, Giang Tuệ Nguyệt mới bình tĩnh lại, cô uống một ngụm rượu mạnh, mới miễn cưỡng kìm nén được nhịp tim đang đập nhanh.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Giang Tuệ Nguyệt bị bệnh , tuy sức khoẻ yêu nhưng cô lạo không thể xin nghỉ được, có đôi lúc thật sự là thân bất do kỷ, công ty còn rất nhiều việc cần cô xử lý.
Giang Tuệ Nguyệt đến công ty, cô nghe thấy mọi người đều đang thảo luận bề trận động đất đêm qua.
“ Tối qua có động đất?” Cô hỏi Hứa Duẫn Chi
“Đúng vậy, là 4,5 độ richter.” Hứa Duẫn Chi rót cho cô một ly nước ấm :” Nhà ở cũng có chấn động nhẹ, giám đốc Giang, nhà chị có bị không?”