Edit: Claudia
“Sao vậy, lại bị cô Trương gây khó dễ à?” Diệp Yên Yên vừa trở về lớp, ngồi vào chỗ của mình không bao lâu thì một thiếu nữ cùng tuổi khẽ cười, vừa đặt một chai nước trái cây lên bàn của Diệp Yên Yên vừa hỏi.
“Không phải đâu, hơn nữa mình không đến muộn nên cô ấy cũng chẳng thể nói gì được.” Diệp Yên Yên mỉm cười nhìn bạn thân cùng lớp – Lý Nam Nam, đồng thời cũng là khuê mật từ thời mẫu giáo.
Lúc này, hai người đang nói chuyện phiếm về cô Trương, mãi đến khi giáo viên đến, Lý Nam Nam mới trở về chỗ ngồi của mình và dốc lòng học tập.
Tiết lịch sử kết thúc, tiết tiếp theo là toán, vì giáo viên toán tạm thời xin nghỉ nên cô Trương tới dạy thay, điều này làm cho học sinh trong lớp oán trời oán đất, không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài lấy sách toán ra để chuẩn bị vào học.
Ghét nhất việc này dĩ nhiên là những học sinh có thành tích kém trong lớp, đơn giản là vì trong mắt cô Trương những học sinh này làm ảnh hưởng tới điểm trung bình của lớp, khó có thể dạy dỗ tốt.
“Ai” Diệp Yên Yên nghe tiết tiếp theo là của phó hiệu trưởng Trương liền nằm gục xuống bàn không có chút tinh thần nào. Vốn đã mệt mỏi nên khi vừa mới chạm vào bàn cô đã không nhịn được mà ngáp. Mãi đến khi cô Trương cầm một cây thước dài bước vào phòng học, Diệp Yên Yên mới miễn cưỡng ngồi thẳng dậy.
Khi mở sách giáo khoa, nghe cô Trương trên bục giảng giảng giải các bài tập trong sách giáo khoa và sách bài tập, thiếu nữ trong giờ học nhàm chán liếc nhìn bài toán, cơn buồn ngủ ập đến bất chợt khiến cô không chịu nổi nữa, liền ngáp một cái.
“Diệp Yên Yên, em lên giải bài này đi.” cô Trương đã sớm chú ý tới Diệp Yên Yên bên dưới, thấy cô dám ở trong tiết của mình ngủ gà ngủ gật thì lại càng tức giận, mặt không đổi sắc mà lớn tiếng quát lên. Sau đó chỉ vào một bài toán trên bảng đen để cô giải.
Diệp Yên Yên sợ hết hồn, theo phản xạ đứng lên, khi ánh mắt rơi trên bài toán trên bảng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, do dự bước tới.
“Thưa cô, bài này em không biết làm.” Diệp Yên Yên nhìn đề bài trên bảng đen, cho dù cô có cố vắt óc suy nghĩ thì cũng không ra đáp án, chỉ có thể cắn môi nói với cô Trương.
“Đương nhiên là em không biết làm rồi, em chỉ biết ngủ gật trong lớp làm ảnh hưởng tới những bạn khác mà thôi.” cô Trương cười lạnh nhìn Diệp Yên Yên đang đứng trước mặt, sau đó xua tay “Được rồi, em ra phía sau đứng phạt đi!” Diệp Yên Yên ra phía sau đứng phạt, cô Trương lại gọi một học bá trong lớp – Tiêu Dật Việt.
“Bạn học Tiêu, có thể phiền em lên giải bài này cho các bạn không?” đối mặt với hạng nhất toàn trường Tiêu Dật Việt, khuôn mặt tròn trịa của cô Trương tràn ngập sự vui vẻ. Khác hẳn với thái độ vừa nãy với Diệp Yên Yên, giọng điệu của cô ta khi nói với Tiêu Dật Việt cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều.
“Vừa rồi em không tập trung nghe giảng nên bài này em không biết làm.” Tiêu Dật Việt âm thầm liếc nhìn Diệp Yên, sau đó mặt không đổi sắc mà thu hồi ánh mắt, trong phòng học vang lên giọng nói lạnh lùng.
Vẻ lạnh lùng của thiêu niên ẩn giấu dưới cặp kính gọng đen, đủ để đóng băng bầu không khí của lớp.
“Em! ! !” nụ cười giương cao ban đầu của cô Trương lập tức nứt ra, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Dật Việt bên dưới, tức giận đến mức nói không nên lời “Em cũng ra đằng sau đứng cho tôi!” sau đó nghiến răng nghiến lợi bắt anh ra phía sau đứng.
“Bài này cậu cũng không biết làm?” nhìn thiếu niên đang bước về phía mình, Diệp Yên Yên lén đến gần, sau đó nhỏ giọng hỏi bên tai anh.
“Không biết làm.” Tiêu Dật Việt nhìn khuôn mặt trắng trẻo, tinh tế của cô gái, vô thức giơ tay lên đẩy chiếc kính đen trên sống mũi, nói dối không chút nghĩ ngợi.
Hai người ở phía sau thì thầm nói nhỏ, cô Trương đã tìm được một bạn học lên bục giảng giải bài, khi ánh mắt lơ đãng rơi vào hai người đang đứng trong góc phạt liền hung hăng nhíu mày.
“Diệp Yên Yên, Tiêu Dật Việt!” cô Trương lập tức nghiêm khắc quát hai người “Tôi để hai anh chị phạt đứng chứ không phải để hai anh chị nói chuyện đâu nhé!” phó hiệu trưởng Trương cau mày thật sâu, ném tầm mắt về phía Diệp Yên Yên.
Ấn tượng trong lòng của cô ta đối với Diệp Yên Yên càng chìm xuống tận đáy, thành tích từ trước tới nay của cô vốn dĩ chẳng ra làm sao, không những không nghiêm túc học tập mà còn làm hư học sinh xuất sắc trong lớp – Tiêu Dật Việt, cô ta phải giám sát chặt chẽ Diệp Yên Yên mới được.
(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ