Nữ Đế

Chương 9

"Vậy bây giờ, phụ thân và di nương của ta đâu?"

Nàng cất giọng, lời nói đầy sự chờ mong.

"Nhã nhi, vào ba năm trước Trương gia không mai gặp đại nạn gia đình tiêu tán, rất có thể không còn trên Sở quốc này nữa."

Giọng nói rất nhẹ, hắn dịu dàng an ủi nàng.

Tuy nhiên, sự hụt hẫn hiện lên rất rõ trong mắt Lưu Tử Uyên. Nàng vừa mới tìm lại được người thân nhưng chưa bao lâu thì lại nghe tin họ đã không còn.

"Nhã nhi... nàng còn có ta."

Nói rồi hắn ôm nàng vào lòng.

Giọng nói đầy triều mến. Nếu không chứng kiến, nàng sẽ không tin hắn và vị quân vương nổi tiếng tàn bạo trong lời đồn là cùng một người.

"Nhưng ngươi không để tâm ta từng là người của Bách Lý Bạch sao?"

Nàng tò mò hỏi hắn, nam nhân quan trọng nhất không phải là thanh danh và trinh tiết hay sao.

"Ngày trước có như thế nào ta đều không quan tâm, sao này ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt."

Từng câu, từng chữ của hắn đều rất thật lòng, không hề có ý giả tạo.

Hắn thật sự hối hận vì đã không tìm thấy nàng sớm hơn, để nàng phải chịu biết bao ủy khuất.

Bách Lý Bạch, ngươi tổn thương nàng bao nhiêu bây giờ ta sẽ đòi lại gắp đôi. Ánh mắt hắn đầy sự nguy hiểm và chết chóc đối lập với dáng vẻ ôn nhu khi nãy.

[...]

"Vương, sứ thần của Bách Lý quốc có chuyện cần bẩm báo."

"Cho truyền."

Hắn rất có hứng thú với thủ đoạn của Bách Lý Bạch.

Hai nước đang giao chiến căng thẳng mà lại phái sứ thần đến, đúng là không giống phong thái của y chút nào.

"Vương, bệ hạ của thần có một món quà nho nhỏ muốn tặng cho người."

"Vậy sao, là thứ gì mà phải khiến hoàng đế Bách Lý triều nhọc lòng đến vậy."

Tên sứ thần cười nịnh hót, hắn vỗ tay một cái. Thiếu nữ xinh đẹp như hoa xuất hiện, dáng vẻ yêu kiều khiến ai nhìn vào cũng có ý muốn bảo vệ.

"Bệ hạ... người này là Tưởng Nhu, mỹ nhân xinh đẹp nhất Bách Lý triều."

Sở Duật nhìn thấy, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.

"Thì ra là mỹ nhân, thật có lòng. Về bẩm báo lại với bệ hạ của các ngươi là trẫm... rất thích."

[...]

"Vương, Bách Lý quốc người định xử lý thế nào?"

Một giọng nói vang lên trong bóng tối. Nam nhân đeo mặt nạ, trên người toát lên vẻ bí hiểm.

Nam nhân ấy không ai khác là người từng vào sinh ra tử cùng Sở Duật - Phí Dạ.

"Không phải hắn ngày đêm thương nhớ Nhã Nhi của ta sao, vậy gửi một người giống nàng đến đó là được."

"Coi như là quà đáp lễ."

Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp, giọng nói lạnh đi ba phần.

"Còn về phần Tưởng Nhu kia, không phải dung mạo và tài nghệ đều xuất chúng hay sao, vậy ban cho quân doanh làm doanh kỹ đi."

Phí Dạ đã gật đầu xem như đã hiểu, lập tức đi sắp xếp.

Khi Sở Duật đến thì nàng đã ngủ. Hắn si mê nhìn ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, thì thầm.

"Mỹ nhân đẹp nhất gì chứ, sao có thể bằng Nhã Nhi của ta."

Nói rồi hắn chui vào trong chăn, ôm nàng ngủ cả một đêm.

[...]

Bách Lý quốc.

Nam nhân uống say nhìn ngắm dung mạo của Gia Uyển đến ngây ngốc. Đúng là rất giống nàng.

"Bệ hạ..."

Nữ nhân cất giọng ngọt ngào đầy sự dụ hoặc. Nàng ta dựa vào lòng ngực rắn chắc của y, nhẹ nhàng vuốt ve.

"A Uyên... A Uyên... nàng là A Uyên của ta sao?"

Giọng nói của y trầm trầm, mang theo tạp niệm.

"Bệ hạ... thần không phải là A Uyên nhưng người muốn như vậy... thì cho là vậy đi."

Bách Lý Bạch ôm lấy nàng ta, nụ hôn bá đạo xâm chiếm. Nhiệt độ căn phòng dần dần nóng lên từng tiếng rêи ɾỉ phát ra đầy ái muội.