Nữ Đế

Chương 6

Chỉ sau một đêm, tóc y gần như bạc trắng. Vận động cũng có phần chậm chạp.

"Bệ hạ, xin hãy nén bi thương."

Lý công công thấy thế vội vàng an ủi. Ông ta chưa từng thấy bệ hạ đau khổ như vậy.

Năm ấy khi mẫu thân qua đời, y chỉ nhẹ giọng hỏi vì sao mẫu thân lại rời bỏ ta. Thậm chí lúc đó, y còn không khóc được.

"Không được, ta phải đi biên cương."

"Bệ hạ, hiện tại biên cương rất loạn, tuy quân ta thắng như tướng quân đã không còn. Bệ hạ người đi sẽ rất nguy hiểm."

"Không cần phải nói nữa, ý trẫm đã quyết. Ngươi ra ngoài trước đi."

Đến khi Lý công công đi mất, y mới lấy từ trong tay áo ra một vật.

Y cẩn thận nâng niu miếng ngọc bội, điều đặc biệt là miếng ngọc này chỉ có nữa miếng.

Trên đó có khắc một con chim ưng tung cánh trên bầu trời cao. Đúng là miếng ngọc của Tử Uyên, lúc y gặp nàng đã thấy nàng đeo nó.

Y mỉm cười nhìn miếng ngọc, giọng nói có chút run rẫy.

"Đúng là rất giống nàng, tự do tự tại."

"A Uyên hiện tại ta không thích hợp đi biên cương, nhưng nàng ở đó ta nhất định phải đi."

"Nếu nàng còn sống, ta sẽ đưa nàng trở về. Nàng muốn làm đại tướng quân quyền cao chức trọng, thì nàng cứ làm."

"Nếu mệt rồi chỉ muốn làm một cô gái nhỏ, thì nhập cung làm hoàng hậu của ta. Không phải phải trước đây nàng muốn ngôi vị của nàng ta sao, ta cho nàng là được."

Y tiếp tục lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng đến nỗi ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

"Nếu nàng thật đã chết... đợi ta xử lý xong những chuyện phiền phức ở trong cung ta sẽ đi theo nàng. Được không?"

Từng giọt, từng giọt nước mắt y rơi trên miếng ngọc bội lạnh lẽo.

Thế nhân có ai sẽ nghĩ đến, vị hoàng đế cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió cũng sẽ có lúc yếu ớt bất lực như vậy.

[...]

Bách Lý Bạch đến Kim Loan cung cũng là lúc Dương Khúc Nghi đang nhàn nhã thưởng thức trà ngon. Thấy y đến nàng ta vô cùng mừng rỡ.

"Bệ hạ, người đến sao không nói sớm."

Nàng ta ôm lấy cánh tay y, nhưng lại bị y hất ra khiến nàng ta ngã xuống nền nhà lạnh cóng, chật vật vô cùng.

"Bệ hạ, sao chàng..."

Đôi mắt nàng ta ngấn lệ trông rất đáng thương, nhìn vào gương mặt từng khiến y si mê bất ngộ ấy, nay lại cảm thấy chán ghét vô cùng.

"Dương Khúc Nghi ngươi không cần phải diễn nữa, trẫm đã biết tất cả rồi."

"Bệ hạ... thần thϊếp không làm gì cả, chàng không tin thϊếp sao?"

Dương Khúc Nghi khóc rất thê lương, trong lòng cứ nghĩ y sẽ không thể làm gì được, không có chứng cứ nàng ta có chết cũng không nhận.

Nhưng rất nhanh sao đó nàng ta không thể khóc nỗi nữa. Từ trong bóng tối có một tiểu cung nữ đi ra.

Dương Khúc Nghi trợn mắt, há hốc mồm, đây không phải là nha hoàng thân cận của nàng ta sao.

"Nương nương nô tì cũng là bất đắc dĩ, nô tì còn có mẹ già và em trai ở quê, không thể bỏ mặc họ."

Cung nữ kia mếu máo vừa khóc vừa nói.

Dương Khúc Nghi từ khóc chuyển sang cười, nụ cười rất đáng sợ đối lập với dáng vẻ nhu nhược yếu đuối trước kia.

"Bệ hạ, người không cần phải phí công phí sức. Hôm nay người muốn nghe gì, thần thϊếp sẽ nói hết."

Nàng ta biết không thể chối nữa đành khai ra.

"Vậy ngươi kể tất cả những gì ngươi đã làm đi."

Bách Lý Bạch lên tiếng, giọng nói y trầm trầm như đang kiềm nén lửa giận.

"Người từng nói người yêu thần thϊếp nhưng thật sự không phải vậy."

"Bệ hạ rõ ràng rất yêu nàng ta, trong mắt bệ hạ hiện lên rất rõ. Đó là lý do năm lần bảy lượt thϊếp đối phó Lưu Tử Uyên."

Dương hoàng hậu nói ra rất bình thản, nhưng không ai biết nàng hận thế nào đâu.

Hận không thể có được tình yêu của y, hận tại sao khi Lưu Tử Uyên chết rồi vẫn không thể chiếm được trái tim y.

"Ngày đại hôn, tên thích khách đó chính là thần thϊếp cài vào."

"Thật đáng tiếc mũi tên đó chỉ trúng vào bả vai nàng ta, khiến mất đi nữa phần võ công chứ không mất mạng."

Dương Khúc Nghi hít một nơi khí lạnh, nói tiếp.

"Thần thϊếp không hề trúng cổ độc, chính thϊếp đã mua chuộc thái y, vốn muốn lấy mạng nàng ta nhưng thϊếp càng muốn nhìn nàng ta thống khổ hơn."

Dương Khúc Nghi vừa nói vừa cười, ánh mắt vô cùng dữ tợn, hận ý không còn được che dấu.

"Ha ha ha... bệ hạ người muốn đi biên cương sao? Không cần đi nữa bởi vì Lưu Tử Uyên đã chết rồi."

"Chính thần thϊếp đã liên hệ với nước Sở cài nội gián vào quân doanh nói ra vị trí bản đồ cho nên nàng ta mới bị phục kích."

Bách Lý Bạch hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng phát hỏa. Đôi mắt y hằng tơ máu, y thật sự muốn đem nàng ta xé thành trăm mảnh.

Ánh mắt ấy khiến Dương Khúc Nghi sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục nói.

"Ngay cả yêu ai người cũng không phân biệt được, trái tim còn muốn chứa cả hai. Bệ hạ người thật đáng thương... thật đáng thương... ha ha ha..."

"Ngươi... câm miệng lại cho trẫm, ngươi hại chết người trẫm yêu thương nhất."

"Dương hoàng hậu tính tình điên loạn, mưu hại trọng thần triều đình, cấu kết với giặc, hôm nay phế truất, ban... ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc."

Nàng ta cứ nghĩ y sẽ vì chút tình nghĩa xưa mà tha cho nàng nhưng không ngờ y lại tuyệt đến vậy, đúng là gần vua như gần hổ.

Nàng gắt gao ôm lấy chân y, khóc lóc nỉ non. Nhưng lại bị một cước đá đi.

"Bệ hạ... bệ hạ... người không thể đối xử với thần thϊếp như vậy thần thϊếp một lòng vì người. Dương gia ta là trọng thần triều đình người không thể tru di cửu tộc."

"Dương Khúc Nghi đừng tưởng trẫm không biết, cái chết của A Uyên, Dương gia các ngươi cũng có phần."

Y không còn khí lực mà luyên thuyên với nàng ta. Nói xong y nhất chân đi mất, chỉ là bước chân quá mức nặng nề.

"A Uyên... hãy đợi ta."