Tới thứ bảy chủ nhật, Ngô Ưu lại thức dậy sớm bỏ củ cải ngâm mình làm một tuần qua vào túi lớn, mang lên chợ huyện bán.
Vốn dĩ cậu cho rằng hơn 50 kg củ cải mình để dành trong năm ngày qua rất khó bán hết, không ngờ chốc lát đã hết veo. Chỉ nội việc bán cho khách quen thôi đã hết 30 kg, 20 kg còn lại thì bán cho người bị mùi vị chua ngọt hấp dẫn đến, cũng có rất nhiều người là do khách cũ giới thiệu tới mua.
Tóm lại, hơn 9 giờ sáng chủ nhật, lúc Ngô Ưu đã bán xong một muỗng củ cải ngâm cuối cùng, người không mua kịp thì lộ vẻ thất vọng, mà khi biết được tuần sau cậu không bán, còn phải tới tuần kế nữa thì càng thêm tiếc hùi hụi.
"Nhỏ à, mày mắc học hổng đi bán được, vậy mấy người khác trong nhà cũng hông rảnh luôn hả? Mẹ chú càng lớn tuổi càng kén ăn, ăn giống gì cũng không hợp miệng, ai ngờ hôm qua ăn củ cải mày ngâm, bả ăn sạch trơn luôn. Chú còn tính mua nhiều tí đây, mày không bán thiệt hả?"
Ngô Ưu đã có chút kinh nghiệm bán buôn, nên mỉm cười nói: "Xin lỗi nha chú, nhà còn có mình con à. Nên con thật sự không nhín thời gian đi bán được. Nhưng nếu mẹ chú thực sự thích ăn thì để sáng mai lúc đi học con mang hũ củ cải 2,5 kg cho chú, 7 giờ chú đến cổng trường Trung học Số 1 chờ con là được."
Người đàn ông trung niên đang hỏi chuyện biết được nhà chỉ còn mỗi cậu, mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó có hơi ảo não, lại không biết nên nói gì, bèn nói: "Ờ được, thế sáng mai chú chờ mày ngoài cổng trường nhá. Thằng nhỏ mày cũng khó khăn, nếu hết thiệt rồi cũng hông sao, chú chờ tuần kế được."
Ngô Ưu lắc đầu: "Không sao ạ, tuy rằng chỉ có mình con, nhưng về mặt tinh thần thì con không cảm thấy cô đơn đâu. Như bây giờ con đã rất thỏa mãn rồi."
Cậu nói lời thật lòng, nhưng các cô các chú xung quanh đều lộ ra biểu cảm thương hại, hiền từ, cảm thán do phát huy trí tưởng tượng phong phú, ánh mắt mà họ nhìn Ngô Ưu khiến cậu nổi da gà.
Ngô Ưu lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, nhanh chóng dọn đồ đạc chào tạm biệt cô chú bác dì. Trước khi đi còn nghe thấy họ thảo luận mình hoàn cảnh khó khăn, nhưng biết nỗ lực vân vân.
Ngô Ưu có chút bất đắc dĩ, "Thật ra cuộc sống hiện tại vẫn khá tốt mà." Bất cứ khi nào cậu quay đầu lại, đều có thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được sự tồn tại của hai người kia.
Gặp khó khăn trong cuộc sống tìm anh Kim, gặp nguy hiểm có ngài Doanh.
Ngô Ưu nghĩ như vậy, rồi tự mình bật cười, cảm thấy có thể cậu đã là người thắng nhân sinh rồi.
【 Ối chà, cười vui thế à? Muốn làm nhiệm vụ hằng ngày kiếm điểm không? Cửa hàng hệ thống VIP của anh lại làm mới rồi. Lần này có thêm hộp gà rán sang chảnh, mười đùi gà thả vườn thuần thiên nhiên, chỉ cần 10 điểm vàng thôi! 】
Ngô Ưu từ cười vui chuyển thành cười khổ: "Anh Kim à, anh đừng hở cái rảnh rỗi dụ em mua đồ nữa được không? Giờ em chỉ muốn để dành điểm để mua công thức muối rau mà thôi." Nhưng gần như ngày nào Kim Sơn cũng sẽ giới thiệu cửa hàng hệ thống đổi mới cho cậu, nhìn vật phẩm làm người hoa cả mắt trong đó, cậu quả thực ruột gan cồn cào.
Kim Sơn trực tiếp xuất hiện ở bên phải Ngô Ưu, anh ngồi trên một cái ghế đẩu cao bằng vàng ròng, tấm tắc hai tiếng, theo lệ thường ghét bỏ: 【 Nhóc kẹt xỉ nhà em. 】
Mặt Ngô Ưu lại hết sức nghiêm túc: "Không phải em keo kiệt, ngài Doanh nói đây là kiềm chế bản thân. Cũng là một loại rèn luyện tính tự chủ."
Boss Kim lập tức nheo mắt lại, sau đó vèo một phát bay vào đầu ký chủ nhà mình.
Ngô Ưu phảng phất như nghe được tiếng cãi vả và cà khịa lẫn nhau của hai boss, cậu bình tĩnh xoa xoa trán, bắt đầu học bài. Nhìn xem, cho dù bây giờ có hai boss trùm đấm nhau trong đầu mình, cậu cũng sẽ không đau đầu đến chảy máu mũi, còn có sức tranh thủ học bài luôn này.
"Mình cũng thật nghị lực." Ngô Ưu tự mình cảm thán một tiếng, sau đó lại sờ sờ xấp tiền bỏ trong túi, cười rộ lên: "Hôm nay chắc là kiếm được hơn 300 đồng rồi!" Cảm thấy chưa bao giờ giàu như này hết! Ô yeah!
Ngô Ưu phải về nhà tính tiền mới biết được mình lời bao nhiêu, nhưng Triệu Lệ Quyên vốn luôn nhìn cậu chằm chằm ngoài chợ thì chả cần tính, cũng đã biết số tiền Ngô Ưu kiếm được hôm nay.
"Ít nhất 320!" Triệu Lệ Quyên cắn móng tay, trong mắt chứa đầy ghen ghét.
"Một buổi sáng thôi đã 320! Nếu ngày nào cũng bán thì một tháng là 10 ngàn rồi còn gì!" Còn nhiều hơn tiền bà ta mệt chết mệt sống cả ngày kiếm được! Lúc trước bà ta vô cùng vừa lòng với công việc hiện tại của mình, nhưng so với tiền bán rau ngâm hai ngày qua của Ngô Ưu, Triệu Lệ Quyên lại bắt đầu cảm thấy cực kì không hài lòng.
Sao thằng oắt đó lại may mắn có được công thức muối rau chứ? Cũng không biết nó kiếm đâu ra, tuần vừa rồi bà ta cũng mua vài cuốn sách chỉ làm rau ngâm về, thử làm củ cải ngâm, nhưng chỉ làm được mùi vị bình thường. Đều là củ cải ngâm chua ngọt hơi cay, của thằng nhãi Ngô Ưu đó lại ăn ngon hơn, mùi thơm hơn của bà ta.
Đồ ăn là thứ khó lừa người nhất, trừ phi củ cải mà bà ta muối ngon hơn Ngô Ưu, không thì bà ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng nhóc đó phát tài.
Cái cảm giác chỉ có thể nhìn người khác giàu mà mình thì chả sơ múi được miếng nào như này, thật sự rất khó chịu.
Triệu Lệ Quyên bị loại cảm xúc ghen ghét khổ sở này chen đầy trong đầu, đến mức sắp nổi điên lên.
Chẳng lẽ thật sự phải tốn 10 ngàn mua công thức của Ngô Ưu? Hay là...... Mua gia vị muối rau?
Cuối cùng, Triệu Lệ Quyên cắn trụi móng tay của mình, quyết định mua gia vị trước. Nói không chừng có thể dựa vào nó tìm ra công thức gốc thì sao? Còn không phải là củ cải ngâm à? Biết gia vị muối rồi thì thử nhiều mấy lần là thử ra được mùi vị gốc thôi.
Sau đó, vào tối chủ nhật, lúc Ngô Ưu luyện tập đao công xắt củ cải que, Triệu Lệ Quyên đến gõ cửa cổng nhà cậu.
Ngô Ưu chỉ đón bà ta vào sân, không hề định mời vào nhà ngồi.
Triệu Lệ Quyên không khỏi thầm mắng Ngô Ưu không biết điều, chẳng qua ngoài miệng vẫn cười tủm tỉm, nói rõ lý do đến.
Kết quả Ngô Ưu lại không đồng ý.
"Ai, Ưu à con không thể như vậy được! Không phải lúc trước nói có thể bán gia vị muối rau cho nhà bác à? Sao bây giờ lại nói không giữ lời? Con tính đùa với bác trai bác gái hả?" Giọng Triệu Lệ Quyên trở nên the thé.
Ngô Ưu không còn sợ bác ta nữa: "Con chưa nói không bán. Chỉ là phải chờ tới thứ bảy tuần kế mới được. Đến lúc đó con còn phải nói với mấy cô mấy chú mua rau ngâm chỗ con một tiếng, nếu không con mới nói nhà mình không có ai bán, nhà bác lại bắt đầu bán. Sẽ khiến mọi người hiểu lầm."
"Mấy người đó hiểu lầm thì có sao? Chẳng lẽ còn ăn thịt con được à? Bọn họ tới mua đồ mà thôi, không có người này thì còn có người khác, con để ý nhiều như vậy làm gì?"
Ngô Ưu lắc đầu: "Không được. Các cô các chú đều rất chiếu cố con, con không thể nuốt lời được."
Sau đó cho dù Triệu Lệ Quyên có nói gì đi nữa Ngô Ưu vẫn một mực không đồng ý, cuối cùng bà ta tức tới đau gan, cũng chỉ có thể xoay người sập cửa đi mất.
Ngô Ưu trợn mắt, hy vọng trên đường về nhà bác gái bị trượt chân, sau đó ngã sấp mặt luôn.
【 Đạn chỉ thần công có thể giúp nhóc làm được, nhóc muốn dùng 10 điểm thử nghiệm một lần không? 】 Giọng nói lạnh lẽo boss Doanh Thắng vang lên bên tai Ngô Ưu.
Miệng Ngô Ưu run run, "Ngài Doanh, ngài đừng học theo anh Kim mà. Điểm đen của em còn để dành mua quyền pháp Thiếu Lâm đó."
Doanh Thắng mặc áo khoác đen xuất hiện bên cạnh Ngô Ưu, vẻ mặt như thường: 【 Tôi không học theo tên thống tiền tài kia, tôi chỉ muốn cho nhóc thử cảm nhận sự lợi hại của võ công tuyệt thế mà thôi. 】
Nói xong, boss Doanh tốt bụng đột xuất, vẫy tay bảo Ngô Ưu trèo lên bờ tường nhà mình, sau đó búng ngón tay về phía Triệu Lệ Quyên còn chưa đi xa, giây tiếp theo, Triệu Lệ Quyên liền A một tiếng, trượt chân ù té!
Ngô Ưu há to miệng.
Triệu Lệ Quyên cả người bất ổn, bà ta cảm thấy hình như vừa rồi mình đạp trúng hòn đá nhỏ, đột nhiên đã trượt chân! Cũng may mùa đông mặc đồ dày, Triệu Lệ Quyên bò dậy mắng chửi vài tiếng lại đi rồi.
Boss Doanh khoanh tay nhìn Ngô Ưu: 【 Thế nào? 】
Ngô Ưu cũng ngứa tay: "Đạn, Đạn chỉ thần công bao nhiêu điểm ạ?"
Doanh Thắng cười lạnh: 【 Không mắc. Mới 10 ngàn điểm đen mà thôi. 】
Ngô Ưu: "......"
Cậu còn chưa kịp đau lòng xong, Kim Sơn mặc áo khoác trắng đã xuất hiện ở bên phải, trong tay anh cầm một cái ná cao su tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh? Ngô Ưu chưa kịp hỏi, viên bi tròn trong suốt đã bị Kim Sơn bắn ra, sau đó Ngô Ưu lập tức nhìn thấy bác gái vừa đi được vài bước bỗng nhiên la lên một tiếng, cả người lọt thỏm trong tuyết!?
"Chuyện, chuyện gì thế?!" Ngô Ưu hoảng sợ nhìn anh Kim nhà cậu.
Kim Sơn quay đầu lại, cười hết sức hiền hòa: 【 Ná cao su đất lún. Vật phẩm tốt nhất để bẫy người khi trời đổ tuyết, có sẵn kỹ năng tự động nhắm bắn, chỉ cần 1000 điểm vàng thôi, không phải tốt hơn Đạn Chỉ thần công à? 】
Miệng Ngô Ưu tiếp tục giật giật, trong lòng âm thầm đếm 1, 2, 3.
Hai boss nháy mắt biến mất, lại vào trong đầu đánh nhau.
Ngô Ưu thở dài bám trên bờ tường, nhìn bác gái bò dậy khỏi đống tuyết, lẳng lặng nở nụ cười.
Sáng thứ hai cậu bán hũ củ cải ngâm nhỏ được 30 đồng.
Ngô Ưu hớn hở bước vào lớp, hớn hở mà học tập, hớn hở chuẩn bị giữa trưa tan học ăn món gì ngon, lại bị Bàng Bách Phúc kéo lại ngoài cổng trường.
Ngô Ưu quay đầu lại: "Chuyện gì?" Một tuần đã đủ để cậu làm quen với các bạn trong lớp. Đặc biệt là nhóc mập tự xưng anh em với cậu này.
Mặt Bàng Bách Phúc có hơi tái: "À, thì ông đi chung với tui tới sân thể dục một chuyến được không?"
Ngô Ưu tức khắc nhíu mày: "Sao vậy? Đi sân thể dục làm gì?"
Bàng mập quả thực muốn khóc: "Lưu Long Long lớp 8 muốn tui trưa nay phải tới sân thể dục đưa nó 100 đồng tiền tiêu vặt. Không là mai mốt sẽ chặn tui trong WC, người anh em, tui cần ông cứu tui!"
Ngô Ưu nghe ba chữ Lưu Long Long cảm thấy hơi quen quen, giây tiếp theo, trước mắt xuất hiện thanh nhiệm vụ chiến đấu nghịch tập in đậm màu đen, trực tiếp nói cho cậu biết Lưu Long Long là ai.
【 Tìm Lưu Long Long, trùm đầu gấu trường trung học Số 1 huyện Tân Hà, đánh một trận và giành chiến thắng. Phần thưởng: 30 điểm. 】
Ngô Ưu giật giật khóe miệng. Xem ra muốn làm nhiệm vụ này không cần chờ tới nghỉ đông, sao cứ cảm thấy thanh nhiệm vụ màu đen này đang rất gấp gáp ngồi không yên ta.
Ảo giác hả?