Tiết thứ nhất của lớp 7-3 kết thúc bằng một cú đập bàn của hiệu trưởng Chu.
Lưu Tư Minh thấy hiệu trưởng Chu tức giận tới như thế còn có chút không rõ nguyên do, nhưng chờ gã đi xuống bục giảng nhìn bốn chữ "Tội phạm gϊếŧ người" bằng sơn màu đỏ tươi trên bàn học kia, gã cũng hãi rồi.
Gã hoàn toàn không nghĩ tới ba đứa Trương Vạn Lí sẽ làm ra chuyện quá đáng như vậy. Tuy rằng Ngô Ưu từng nói với gã ba đứa Trương Vạn Lí luôn nói trò ấy là tội phạm gϊếŧ người, hơn nữa dùng lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ trò ấy, mắng trò ấy, nhưng Lưu Tư Minh cảm thấy chuyện cũng chả có gì to tát, rốt cuộc ba Ngô Ưu ngộ sát cậu của Trương Vạn Lí là sự thật. Hơn nữa Ngô Quốc Đống cũng đã vào tù, đã nói lên chuyện này là Ngô Quốc Đống sai.
Trương Vạn Lí bênh vực kẻ yếu cho cậu mình cũng là chuyện có thể hiểu. Rốt cuộc, người chết là người nhà họ Trương.
Cho nên lúc Lưu Tư Minh xử lý chuyện này theo bản năng nghiêng về ba đứa Trương Vạn Lí. Chẳng sợ gã biết ba đứa nó nhất định sẽ nói một ít lời khó nghe, nhưng mặc kệ thế nào, cậu Trương Vạn Lí đã chết, ba Ngô Ưu còn sống. Chẳng lẽ Ngô Ưu không nên cảm thấy áy náy trong lòng, nhường nhịn cho qua à? Vì sao trò ấy nhất định phải đối đầu với ba người Trương Vạn Lí, thậm chí vung tay đánh nhau chứ? Rõ ràng chỉ cần trò ấy lui một bước nhịn một chút, thời gian lâu rồi không phải mọi chuyện sẽ qua sao?
Nhưng hiện tại, Lưu Tư Minh nhìn bàn học bị bôi sơn đỏ kia, há miệng không biết nên nói gì.
Gã vừa ngước mắt đã thấy được ánh mắt vô cùng thất vọng của hiệu trưởng Chu.
"Làm giáo viên chủ nhiệm và làm giáo viên toán học không giống nhau. Giáo viên chủ nhiệm, ít nhất phải xử lý tốt những chuyện trong lớp. Hơn nữa, phải có sự phụ trách cơ bản nhất đối với học sinh và tấm lòng đối xử bình đẳng với tất cả học sinh."
Lưu Tư Minh bị hiệu trưởng Chu nói đến mặt mũi đỏ bừng, nhưng bên cạnh sự xấu hổ, trong lòng gã cũng mang theo vài phần bất mãn với Ngô Ưu.
Chuyện quan trọng như vậy vì sao trò ấy không nói với mình? Bỏ qua giáo viên chủ nhiệm là mình đi tìm hiệu trưởng, trong mắt học sinh này còn có thầy chủ nhiệm là mình không?! Nhớ tới hành vi một lời không hợp thì nhăn mặt bỏ chạy trốn học của Ngô Ưu ngày hôm qua, Lưu Tư Minh đã cảm thấy không phải gã vô trách nhiệm, mà là học sinh này căn bản không hề tin tưởng gã! Học sinh này vốn không hề tôn trọng gã, thậm chí còn hận gã.
Lưu Tư Minh rất muốn nói mấy chuyện này với thầy hiệu trưởng, nhưng hiển nhiên gã không thể nói thẳng trước mặt các học sinh trong lớp. Cuối cùng Lưu Tư Minh bảo những học sinh còn lại trong lớp tự học, giải sách bài tập, gã thì mang theo ba đứa Trương Vạn Lí vẻ mặt có chút hoảng sợ và Ngô Ưu, hiệu trưởng Chu cùng đến văn phòng.
Ở trong văn phòng, ba đứa Trương Vạn Lí còn muốn giảo biện trốn tránh trách nhiệm với hiệu trưởng Chu như khi đối mặt với Lưu Tư Minh.
"Chữ đó là con viết thật, nhưng là do con tức thay cậu con! Ba nó gϊếŧ cậu của con, chẳng lẽ con không nên tức giận không nên tìm nó báo thù sao?" Trương Vạn Lí cứng đầu cứng cổ nhìn về phía ông hiệu trưởng. Lúc trước nó nói với giáo viên chủ nhiệm như thế, thầy chủ nhiệm sẽ thở dài sau đó đứng về phía nó.
Đáng tiếc hiệu trưởng Chu lại không phải chủ nhiệm Lưu.
Hiệu trưởng Chu dùng ánh mắt vô cùng nghiêm khắc nhìn Trương Vạn Lí: "Trò đã là học sinh trung học, dù sao đi nữa cũng phải biết nội quy trường học và một số nguyên tắc cơ bản nhất khi đối nhân xử thế. Ba Ngô Ưu phạm sai lầm cũng không có nghĩa Ngô Ưu sai, trò không có bất cứ lý do và tư cách gì giận chó đánh mèo với Ngô Ưu."
"Cùng với đó, trò chỉ là một học sinh, không phải pháp luật hay thẩm phán. Ba Ngô Ưu phạm lỗi đã bị luật pháp chế tài, ông ấy giờ đang sửa lại sai lầm của mình và gánh vác trách nhiệm mà mình nên chịu trong tù. Như vậy trò càng không có tư cách đi kêu đánh kêu gϊếŧ với Ngô Ưu!"
"Nếu ai cũng giống như trò, vậy sau này ba trò sai, anh trai trò sai, những người thân khác của trò sai, có phải mọi người đều có thể giận chó đánh mèo với trò như những gì trò làm với Ngô Ưu? Ba trò đánh người, vậy thì người ta sẽ đánh trò, anh trò làm sai thì vẫn đánh trò? Trò đồng ý với cách làm như thế ư? Người thân của trò có ai hoàn toàn chưa sai bao giờ không?"
Những câu hỏi liên tiếp của hiệu trưởng Chu làm sắc mặt Trương Vạn Lí hơi tái đi, nó hé miệng không biết nên trả lời như thế nào. Nó muốn chống chế nói mình đồng ý với cách đó, nhưng nhớ tới anh họ lớn của nó cực kì không đàng hoàng, luôn ăn trộm ăn cắp rồi bị người đánh, thậm chí còn bởi vì trộm cướp mà bị tạm giam vài tháng. Nó lập tức không nói được.
Trương Vạn Lí nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, hiển nhiên tuy rằng không nói nhưng vẫn không phục.
Hiệu trưởng Chu thấy vẻ mặt nó như thế, giọng càng thêm nghiêm khắc:"Làm một học sinh trung học, trò đã phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Ba Ngô Ưu phạm sai lầm thì đã bị trừng phạt, trò sai, cũng phải bị trừng phạt. Những việc trò làm với trò Ngô Ưu đã cực kì quá đáng, nếu như trò ấy thật sự truy cứu trách nhiệm, trò đã liên quan tới tội phỉ báng và xúc phạm danh dự. Nói không chừng trò cũng sẽ vào tù."
Một câu cuối cùng của hiệu trưởng Chu làm Trương Vạn Lí trợn tròn mắt, nó trực tiếp kêu ra tiếng: "Con mới không vào trại giam!"
Nhưng hiệu trưởng Chu chỉ lẳng lặng nhìn nó: "Trò có thể lên mạng tìm thử khung hình phạt của tội phỉ báng, xúc phạm và gây hấn. Những việc mà trò đã làm với Ngô Ưu, đủ để cho cảnh sát tới tìm trò rồi."
Có lẽ giọng điệu của hiệu trưởng Chu quá mức chắc chắn, hoặc có lẽ vẻ mặt của ông quá nghiêm túc, tóm lại buổi nói chuyện trực tiếp này của ông làm trong lòng ba đứa Trương Vạn Lí sinh ra cảm xúc cực kì sợ hãi.
Năng lực thừa nhận tâm lý của Trương Quảng Siêu kém cỏi nhất, thậm chí giọng nó còn mang theo tiếng nức nở: "Chuyện này không phải con làm, là Trương Vạn Lí lôi kéo con làm một trận. Con cũng không muốn viết bốn chữ kia lên bàn nó!"
Trương Quảng Siêu vừa nói như vậy, Trương Cường cùng Trương Vạn Lí bên kia cũng có chút không chịu nổi.
Tiếng của Trương Vạn Lí rõ ràng trở nên hoảng loạn: "Con, con chỉ là muốn dọa dẫm nó mà thôi. Chỉ muốn trút giận giùm cho cậu của con...... Con không, không muốn làm gì nó hết!"
"Con cũng không cố ý!"
Ngô Ưu đứng ở bên cạnh nhìn vẻ mặt khẩn trương lại luống cuống của ba đứa Trương Vạn Lí, bỗng nhiên cảm thấy sự phẫn uất đè nặng trong lòng hồi lâu tiêu tán rất nhiều. Cậu đương nhiên biết ba đứa nó cũng không thiệt tình nhận lỗi. Nhưng cho dù không phải thật, có thể làm chúng nó sinh ra sự sợ hãi, hơn nữa sau này không còn bám riết lấy mình, cậu cũng đã cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng, ba đứa Trương Vạn Lí dưới sự chỉ thị của hiệu trưởng xin lỗi Ngô Ưu. Hiệu trưởng Chu bảo ba đứa nó tan học ngày hôm nay ở lại lau cho sạch bàn Ngô Ưu. Nếu không sẽ mời phụ huynh tới trường học nói chuyện này. Tụi Trương Vạn Lí đương nhiên không muốn bị mời phụ huynh, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi trở về lớp.
Trước khi đi, ánh mắt Trương Vạn Lí nhìn Ngô Ưu còn mang theo phẫn nộ, cơ mà Ngô Ưu hoàn toàn không thèm để mắt tới nó. Có gì đáng sợ chứ, lại chả phải chưa đánh nhau với tụi nó bao giờ. Hồi trước cậu một đánh ba còn có thể chạy thoát, hiện tại cậu đã bắt đầu rèn luyện và học tập thuật luyện thể, đánh nhau gì gì đó, cậu sợ à!
Chờ sau khi đám Trương Vạn Lí rời khỏi, hiệu trưởng Chu cũng bảo Ngô Ưu ra ngoài văn phòng chờ đợi. Ông cần nói riêng mấy câu với Lưu Tư Minh.
Lưu Tư Minh không ngờ tới hiệu trưởng lại tức giận như vậy, theo bản năng liền muốn nói Ngô Ưu không tôn trọng và nghe lời.
Nhưng hình như hiệu trưởng Chu đã sớm biết gã muốn nói gì, ông nhìn chằm chằm Lưu Tư Minh, ẩn ý nói: "Tư Minh à. Anh muốn cho học sinh tôn trọng anh, nghe lời anh nói, đầu tiên anh cũng phải tôn trọng học sinh của mình."
"Ngay cả sự công bằng cơ bản nhất anh còn không cho Ngô Ưu, thì sao lại yêu cầu Ngô Ưu coi anh là người mình tin tưởng nhất ở trường học được?"
"Ít nhất, người giáo viên như chúng ta, không nên bởi vì thân phận địa vị của phụ huynh học sinh mà bất công với các trò ấy. Nghề giáo không dễ làm, nhưng nếu đã làm, thì nên có trách nhiệm với học sinh của mình."
"Thế này đi, lát nữa anh đi nói với cô Trương Lệ Quân lớp 7-8 một chút. Về sau Ngô Ưu sẽ vào lớp 7-8."
Mặt Lưu Tư Minh càng thêm khó coi, lớp 7-8 mà cô giáo Trương Lệ Quân dạy là lớp trọng điểm, bản thân vốn đã tốt hơn lớp 7-3 của gã. Hơn nữa, cô Trương là giáo viên ưu tú, tính cách có tiếng ôn hòa bao dung trong trường học. Để Ngô Ưu từ lớp 7-3 đến lớp 7-8, hiển nhiên là hiệu trưởng Chu cho rằng gã không đủ năng lực* .
Nhưng Lưu Tư Minh lại không tài nào phân bua.
Cả chuyện học sinh dùng sơn đỏ viết lên bàn của bạn học gã cũng không biết, giáo viên chủ nhiệm như gã quả thật tắc trách.
Gã chỉ có thể gian nan gật đầu: "Được. Tôi đã biết."
Hiệu trưởng Chu thấy gã giống như bị đả kích rất lớn, lại có chút không đành lòng vỗ vỗ vai gã: "Không sao, anh còn trẻ. Chưa gặp nhiều kiểu học sinh, kinh nghiệm cũng không đủ. Mấy cái này không phải là vấn đề, chỉ cần sau này anh chú ý hơn một chút, tương lai nhất định có thể trở thành một giáo viên chủ nhiệm ưu tú."
Lưu Tư Minh mặt xám ngoét gật gật.
Sau đó, vào giờ nghỉ của tiết thứ nhất Ngô Ưu đã được hiệu trưởng Chu dẫn tới lớp 7-8. Giáo viên ngữ văn của lớp vừa mới dạy xong đã thấy ông hiệu trưởng mang theo một cậu nhóc dáng người cao gầy, mím môi không nói lời nào vào lớp cô.
Cô Trương Lệ Quân nhìn Ngô Ưu một cái, mỉm cười bảo bọn nhóc trong lớp không nên tụ lại đây rồi mới đi đến bên cạnh hiệu trưởng hỏi thăm nguyên nhân. Hiệu trưởng Chu trực tiếp nói rõ tình huống của cậu, cô giáo gần 50 tuổi, khuôn mặt dịu dàng lại hiền từ ấy liền mỉm cười.
"Thầy yên tâm. Sau này trò ấy sẽ là một thành viên của lớp 7-8 chúng tôi. Tôi sẽ chăm sóc tốt trò ấy."
Hiệu trưởng Chu cười gật đầu. Mà Ngô Ưu nhìn cô giáo lộ ra ánh mắt hiền hòa với mình, bỗng nhiên khóe mắt cay cay. Cậu nhóc nhớ tới bà nội của mình.
Sau này Ngô Ưu cũng hòa nhập vào lớp 7-8 khá nhanh.
Cô Trương Lệ Quân không đặc biệt long trọng giới thiệu cậu hoặc là nghiêm túc nhấn mạnh với cả lớp phải ở chung với Ngô Ưu như thế nào. Cô chỉ rất tự nhiên bảo Ngô Ưu dọn bàn vào phòng học. Sau đó vào tiết tự học cuối cùng ở buổi sáng, giới thiệu sơ tình huống của Ngô Ưu một chút.
"Đây là bạn học mới của lớp chúng ta. Từ nay về sau bạn ấy chính là một thành viên của lớp 7-8. Cô không biết các con nghe gì về tình huống gia đình Ngô Ưu, nhưng người ở cạnh các em trong trường chính là bản thân Ngô Ưu. Cô đã dạy các con rất nhiều lần, kết bạn, quan trọng nhất là xem người đó là người như thế nào. Khoan dung với người khác chính là khoan dung với chính mình, không cần khiến người khác cũng như chính bản thân mình thành người đáng ghét."
Nói xong cô Trương Lệ Quân cho các học sinh mang cặp sách tan học ra về.
Tuy rằng vẫn không có học sinh chủ động tới tìm Ngô Ưu nói chuyện, nhưng Ngô Ưu cũng không còn nghe thấy tiếng người khác khe khẽ nói nhỏ sau lưng mình. Sáng hôm nay là buổi sáng mà cậu cảm thấy yên tĩnh và thả lỏng nhất.
Loại yên tĩnh và thả lỏng này kéo dài tới tận khi cậu nhóc về nhà.
Lúc đi đến con đường nhỏ vắng vẻ nối vào thôn Tiểu Hà. Cậu nhìn thấy hình ảnh nhóc mập mạp có hơi quen quen đang bị ba đứa 17-18 tuổi vây quanh.
Bước chân Ngô Ưu khựng lại.
Giọng Kim Sơn nháy mắt đã vang lên: 【 Đây là gặp cướp giật rồi! Gà luộc như em còn không mau chạy! Ba thằng đó thằng nào thằng nấy cũng đánh được hai đứa em đó! 】
Đáng tiếc Ngô Ưu còn chưa kịp quay đầu, ba người bên kia đã nhìn thấy cậu. Nhóc mập mạp bị cướp cũng thấy cậu, hai mắt nó tức khắc sáng ngời:
"Ngô Ưu! Mau cứu tui với! Không phải một mình ông có thể đánh ba thằng Trương Vạn Lí hả?"
Cậu nhóc Ngô Ưu hơi run khóe miệng, cậu một đánh ba được với đám Trương Vạn Lí hồi nào?!
Nhóc ú kia còn ngại không đủ mà bồi thêm một câu: "Bạn tao tới cứu tao rồi! Ba nó dữ lắm đó à nha! Đánh chết người luôn á! Chắc chắn nó cũng cực kì dữ luôn!"
Ngô Ưu: "......" Lúc nghe anh Kim nhắc mình nên trực tiếp xoay người bỏ chạy, thật.
Đáng tiếc giờ đã muộn, trước mặt cậu xuất hiện một thanh nhiệm vụ màu đen, in đậm.
【 Nhiệm vụ ngẫu nhiên một: Cứu Bàng Bách Phúc, đánh bại ít nhất một lưu manh chặn đường. 】
Ngô Ưu yên lặng rơi lệ trong lòng, nhóc chỉ mới bắt đầu rèn luyện từ hôm qua thôi đó, nhiệm vụ này có phải quá khó rồi hay không?!
Đại boss Doanh Thắng lúc này khoanh tay đứng ở bên cạnh, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, có điều trong ánh mắt lại để lộ ra vẻ đắc ý. Đầu tiên hắn nhìn thoáng qua Kim Sơn, mới nói với Ngô Ưu:
【 Không cần sợ, xông lên! Hết thảy hành động nghe chỉ huy, lúc này tôi nhất định khiến nhóc lĩnh hội được sự quyến rũ của võ thuật mạnh mẽ! 】
Tác giả có lời muốn nói: He he he he he, boss Thắng bày tỏ, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội triển lãm vũ lực!!!
*Nguyên văn: 不堪重用, nghĩa là bất kham trọng dụng.