Người thứ ba giơ tay, đứng lên.
Chân anh ta đã run lập cập, khẩn trương đi ngang qua Trình Diễn. Mùi máu tươi nồng nặc khiến anh phải cắn chặt môi, đè nén tiếng khóc trong cổ họng.
Trình Diễn nhìn chằm chằm vào hạ thân ướt dầm dề của người nọ, không khỏi nhăn mặt.
Hành khách nam này bị dọa đến mức tiểu ra quần. Nhưng Trình Diễn vẫn chưa động thủ.
Anh ta té xuống đất, không ngừng bò về chỗ của mình.
Hành khách nam mới nhẹ nhõm thở một hơi, một viên đạn đã xuyên qua gáy anh trong nháy mắt.
Trên mặt anh ta vẫn còn nụ cười khi nghĩ rằng mình có thể sống sót.
“Dơ bẩn.” Giọng điệu của Trình Diễn đầy bất mãn.
Lối đi của khoang xe chưa đầy 1 mét, vô cùng chật hẹp.
Trình Diễn đột ngột di chuyển họng súng, nhắm thẳng vào Tư Thần. Trên mặt hắn là một nụ cười lịch sự: “Cậu cũng ngồi lên ghế đi, dưới đất rất dơ. Tôi thích cậu, bây giờ không còn nhiều sinh viên lắm đâu.”
Biểu tình của Tư Thần luôn khẩn trương, giống như một sinh viên bình thường bất ngờ gặp phải tình huống oái oăm.
Cậu từ từ đứng lên, đôi mắt nhiễm một tầng hơi nước, do sợ hãi mà cả người đều phát run.
“Đừng sợ mà.” Trình Diễn còn tiến tới an ủi cậu: “Cậu học ở đâu?”
Tư Thần run rẩy đáp: “Đại học Đông Lam.”
“Là Đại học Đông Lam à.” Trên mặt Trình Diễn lộ ra vẻ ngoài ý muốn: “Thật ra có chút đáng tiếc. Năm nay năm mấy?”
“Năm hai. Anh Trình Diễn à…” Tư Thần cắn cắn môi: “Em vẫn còn muốn đi học, có thể, có thể… tha cho em không?”
Trình Diễn hơi nheo mắt lại. Hắn không muốn thừa nhận rằng khi nhìn Tư Thần khóc, hắn đã có phản ứng.
Lang bạt tận cùng ngõ hẻm, dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần xinh đẹp là được, là một đồng tiền đáng giá.
Có áp lực sẽ có phản kháng, một người phụ nữ trung niên dáng người thấp béo đứng phắt dậy, cầm búa treo trên cửa sổ nhào đến, dũng cảm vô ngần hét to: “Tao liều mạng với mày!”
Con gái bà chỉ mới có 14 tuổi, không thể để nó là một đứa trẻ không có mẹ được.
Thân thể của Tư Thần cũng nhúc nhích.
“Tôi biết ngay.”
Nét cười trên mặt của Trình Diễn ngày một sâu hơn, phần lưng áo của hắn rách một mảng, lộ ra một cánh tay thô to túm chặt cổ của Tư Thần.
Cánh tay có màu xám đen như xác chết, giống như một tiêu bản lâu năm được ngâm trong dung dịch formalin. So với người bình thường, cánh tay này lớn hơn một vòng, làn da bên ngoài còn nổi gân xanh. Cánh tay nối sau lưng của Trình Diễn là một bó cơ giống như rễ cây, bây giờ đang ửng đỏ lên.
Sau lưng của Trình Diễn mọc ra cánh tay thứ ba!
Nhưng Tư Thần không có nhào về phía hắn.
Mục tiêu của cậu là cây búa đập cửa sổ trong tay hành khách nữ, vì vậy nhẫn nại chịu đựng một cú đánh của Trình Diễn.
Thân thể của người bình thường nhận cú đánh đó có khả năng bị trọng thương. Tư Thần cảm thấy có lẽ nội tạng của mình đã bị thương một chút.
Tư Thần cảm nhận được đau đớn. Nhưng cảm giác đau của cậu đã được giảm bớt sau khi cấy ghép Trường Sinh Uyên, vì vậy cú đánh kia cũng không ảnh hưởng mấy đến hành động của cậu.
Cậu đập nát cửa sổ xe. Trong nháy mắt, vô số con thiêu thân thét chói tai bay vào!
Trên mặt của Tư Thần lộ ra ý cười, mang theo quyết tâm cá chết lưới rách.
Muốn cậu chết ư? Vậy thì đừng nghĩ tốt quá!
***
Toàn thế giới có tổng cộng 36 Khu An toàn, thành Bạch Đế là khu vực đặc biệt nhất.
Vì đây là “Khu Tự trị” duy nhất.
Chuyện này đối với liên minh có chút mất mặt, cho nên người bình thường ít ai biết về thành Bạch Đế.
Thành Bạch Đế ở sâu trong đất liền, xung quanh là những vùng cấm, nhìn qua giống như một tòa thành đơn độc giữa cô đảo.
Người quản lý của thành Bạch Đế gọi là Bạch Đế.
Rất nhiều năm trước, tên của ông luôn nằm top đầu trong danh sách đối tượng truy nã của liên minh, sau đó đã được âm thầm gỡ xuống.
Gọi là “Bạch” vì đã sống một thời gian đủ dài, Bạch Đế từng có rất nhiều thân phận. Là người sáng lập tập đoàn Hỗn Độn, là người sáng lập tổ chức Cỏ Dại,… Khoan, vốn dĩ là đã từng, vì bây giờ ông đã sớm về hưu.
Tên gọi trước kia của Bạch Đế là Tống Bạch. Sau đó bỏ họ, tự xưng là “Bạch Đế”.
Gần đây ông có một khoảng thời gian vui vẻ đặc biệt yêu thích, hẳn là do nhặt được một cô nhi giữa toàn thế giới, nuôi dưỡng một đứa trẻ lớn khôn.
Lần đầu tiên khi Bạch Đế nhặt được đứa trẻ kia, tầng trên như thể gặp một kẻ thù lớn. Họ sợ Bạch Đế muốn tự mình nuôi dưỡng người thừa kế, đến lúc đó nó sẽ trở thành thủ lĩnh thứ hai của phe nổi loạn.
Thế nhưng tư chất của đứa trẻ kia rất bình thường, cuối cùng ở bên cạnh Bạch Đế trở thành một giảng viên đại học.
Mười mấy năm trôi qua, Bạch Đế đã nhặt được hơn một trăm đứa trẻ.
Thẩm Nhạn Hành là một trong số đó. Chín năm trước, Bạch Đế vừa lúc đi ngang qua ngục giam. Cha mẹ của đứa trẻ đó mang tội danh đánh cắp tài liệu mật của công ty, còn hắn là tòng phạm. Vì có bộ luật bảo vệ trẻ vị thành niên, hắn có thể sống đến năm 25 tuổi rồi chấp hành tử hình.
Đương nhiên, mọi người không một ai biết rõ vì sao lại có thể “vừa lúc đi ngang qua” ngục giam. Nhưng mọi chuyện đều đã đầu xuôi trót lọt.
Bạch Đế biết mình đang làm gì. Ông không cứu được hết mọi người, cho nên lựa chọn cứu những người mà mình thấy. Hơn nữa ông cũng sắp chết.
Quý Tư Thành năm nay 221 tuổi, Bạch Đế 191 tuổi. Tuổi thọ của con người cùng lắm chỉ có thể kéo dài đến 149 tuổi. Bọn họ không còn tương lai.
Tuổi tác của Bạch Đế đã cao, dần dần có những sở thích của người già.
Ví dụ như chơi cờ.
Vì vậy, Bạch Đế đã nhập về một người máy biết chơi cờ ở bên ngoài, gọi là chó Alpha. Ưu điểm lớn nhất là chịu ngược, sẽ không phản kháng khi bị ăn đập của Bạch Đế vì nó đã chơi thắng ông.
Nhưng chơi cờ với máy móc vẫn không bằng chơi cờ với con người.
Thế nên đôi khi Bạch Đế sẽ lang thang đến các phòng đánh cờ, cùng những công dân bình thường chơi cờ.
Bề ngoài của ông vẫn còn trẻ, tóc dài đến eo, buộc thành một chùm đuôi ngựa thấp thấp, vẻ mặt tinh anh, sáng sủa. Trong phòng đầy người cao tuổi và trung niên, ông ngồi đó có chút không hợp cảnh.
“Mã hậu pháo, chiếu tướng.”
“Con pháo” của Bạch Đế ăn “Con cờ đẹp” của người đối diện.
Cụ ông thổi râu trừng mắt: “Tiểu Tống ơi là Tiểu Tống, con xem con kìa, tuổi còn trẻ không lo học tập làm việc, sao mỗi ngày tới đây đánh cờ vậy hả!”
Trên mặt Bạch Đế là nụ cười vui sướиɠ: “Con là phú nhị đại, ăn no chờ chết là công việc của con.”
Vừa nói xong, có người gõ gõ cửa phòng.
Bạch Đế ngẩng đầu, nhìn về người ở cửa ra vào, cuối cùng tạm biệt đối thủ của mình: “Học sinh tới tìm con rồi. Lần sau con đến nữa nhé.”
Thẩm Nhạn Hành đã trở về từ bên ngoài, bị áp tải đến đây.
Hắn rời khỏi thành Bạch Đế ba năm, là đứa con nuôi thứ 100 của Bạch Đế. Vì vậy dù có xảy ra vấn đề, người phụ trách của Cỏ Dại cũng không dám lỗ mãng động thủ.
Vì vậy chỉ có thể đưa Thẩm Nhạn Hành tới chỗ này.
Bạch Đế cầm lấy cánh tay của Thậm Nhạn Hành, tiếp theo, hai người đi giữa phố xá sầm uất rẽ vào một thư phòng.
Nơi này rất an tĩnh.
Thầm Nhạn Hành quỳ gối trước mặt Bạch Đế, cúi đầu im lặng, không nói một lời.