Editor: Cô Rùa
*
Khi Khâu Ngôn Chí ngủ dậy thì đã thấy Đại Hoàng ngồi trên bệ cửa sổ đưa lưng về phía mình, không biết là đang suy tư cái gì.
Khâu Ngôn Chí dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Đại Hoàng, đêm qua em đi đâu vậy? Sao tôi gọi em mà lại không thấy em đâu?”
Đại Hoàng xoay người nhìn về phía Khâu Ngôn Chí: “… Em ra ngoài chơi, có lẽ chỗ đó tín hiệu không được tốt cho lắm nên không nghe thấy ngài gọi, tối qua ngài gọi em có gì sao?”
Khâu Ngôn Chí: “Cũng không có gì.”
Đại Hoàng lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngôn Ngôn à, ngài có cảm thấy thế giới này đẹp không?”
Khâu Ngôn Chí xỏ dép lê đi tới, thời tiết hôm nay thật là đẹp, bầu trời trong vắt đến mê người, bên trên thì được đính thêm những gợn mây trắng tinh khôi, thỉnh thoảng còn có máy bay lướt ngang qua rồi để lại một vệt dài màu trắng giữa không trung.
Khâu Ngôn Chí duỗi người, nói: “Ừm, rất đẹp.”
Đại Hoàng: “Vậy ngài có từng nghĩ đến… Sẽ ở lại nơi này mãi mãi chưa?”
Khâu Ngôn Chí nhìn nó một cái, xoay người đi vào toilet rửa mặt, lười biếng để lại một câu.
“Dù có đẹp đến mấy thì cũng chỉ là giả.”
Đại Hoàng chầm chậm cúi đầu, miệng mím chặt.
Khâu Ngôn Chí vừa đánh răng vừa lắc đầu.
Đại Hoàng bị làm sao vậy ta? Tự dưng hôm nay lại tâm trạng dữ vậy? Còn đột nhiên hỏi cậu có muốn ở lại đây vĩnh viễn không là sao?
Cho dù Khâu Ngôn Chí cậu muốn ở lại thì cũng không thể được, bởi vì Hạ Châu chỉ ước sao cho cậu mau biến đi mà thôi.
Cậu vẫn nên mau chóng rời khỏi đây để không quấy rầy Hạ Châu nữa.
Có điều… Trước khi đi vẫn có thể quấn lấy ảnh.
E hèm, cũng không phải cậu cố ý làm phiền Hạ Châu đâu, nhưng bây giờ hai người họ là quan hệ hợp tác nghiêm túc và mục đích cậu liên hệ với Hạ Châu cũng chỉ vì muốn nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Nghĩ như vậy, Khâu Ngôn Chí lập tức điện cho Hạ Châu: “Hạ Châu, anh đã tìm được manh mối gì mới chưa?”
Hạ Châu: “Có vẻ hơi khó nhằn một chút, dường như Liễu Trừng đã thay đổi bề ngoài rồi, hiện tại đã khoanh vùng được một số đối tượng khả nghi và đang trong quá trình rà soát lại, nếu có tin gì tôi sẽ báo cậu sau.”
Khâu Ngôn Chí gật đầu, sau đó hỏi: “Anh đang làm việc hả? Em có quấy rầy anh không?”
Hạ Châu: “Không có, giờ tôi có một cuộc hẹn ở bên ngoài và đang đợi người đó đến.”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt: “Mới sáng sớm mà anh đã có hẹn với ai vậy?”
Hạ Châu: “Mạnh Tề Khang.”
Khâu Ngôn Chí yên lặng một lúc, sau đó ‘à’ một tiếng.
Hạ Châu: “Anh ấy sắp tới rồi, tôi cúp đây.”
Khâu Ngôn Chí: “… Tạm biệt.”
Tầm một phút sau, Hạ Châu nhận được một tin nhắn.
Khâu Ngôn Chí: “Hai người các anh tính ăn ở đâu á? Chỗ đó có ngon không? Em đang đói mà lười tìm quán quá.”
Hạ Châu cúi đầu mỉm cười, sau đó cho gửi cho cậu một tin.
“Ở quán trà Đồng Các, nhưng ở đây không có gì ngon đâu, cậu có thể sang nhà hàng Nguyệt Minh Lâu trên đường Lĩnh Đông, chỗ đó cũng gần với chung cư cậu, với lại còn có món cậu thích.”
“Hạ Châu, em đang nói chuyện với ai mà trông vui vậy?” Mạnh Tề Khang kéo ghế dựa ra ngồi đối diện anh.
Hạ Châu thu lại nụ cười, để điện thoại lên bàn nói: “Chỉ là một đối tác làm ăn thôi.”
Sau đó anh ngẩng đầu nhìn Mạnh Tề Khang hỏi: “Anh Tề Khang, hôm nay anh hẹn em ra có chuyện gì không?”
Mạnh Tề Khang cười nhẹ nói: “Giờ phải có chuyện gì mới được hẹn em ra sao?”
Hạ Châu mím môi một cái, nói: “Ý em không phải vậy.”
“Sắp tới anh sẽ ra nước ngoài.” Mạnh Tề Khang nói, “Lần này có lẽ sẽ không trở về nữa.”
Hạ Châu có hơi bất ngờ: “Không phải anh mới về chưa được bao lâu sao?”
Mạnh Tề Khang thở dài: “Anh thích hợp với công việc bên đó hơn, vả lại mục đích anh về đây cũng chỉ vì… Hoài niệm lại chuyện xưa, nhưng anh lại quên mất rằng thế giới sẽ không ngừng thay đổi và nó cũng sẽ không bao giờ dừng lại chờ đợi anh.”
Sau khi Mạnh Tề Khang nói xong thì trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: “Hạ Châu này, bây giờ anh lúc nào cũng nhớ đến những chuyện của trước kia, anh nhớ lần đầu anh gặp em thì em vẫn còn nhỏ như vậy…”
Mạnh Tề Khang kể lại chuyện quá khứ bằng một giọng hết sức êm ái.
Còn Hạ Châu thì chỉ lẳng lặng nghe mà không nói lời nào.
Anh cảm thấy có chút kỳ quặc.
Những gì mà Mạnh Tề Khang đang kể cho anh nghe vừa quen lại vừa lạ, mới đầu nghe thì cứ như đang kể về một người hoàn toàn xa lạ không liên quan, nhưng ngẫm lại, mới chợt ngờ ngợ ra hình như mình đã từng có một đoạn ký ức như vậy.
Nhưng lại rất mơ hồ.
Thậm chí là cái đêm khiến anh không tài nào quên được kia ——
Khi vụ tai nạn giao thông xảy ra, lúc ấy trời đã mưa rất to.
Tài xế hét lên một tiếng thất thanh, sau đó cha mẹ ôm nhau chết ngay trước mặt anh, máu tươi chảy dài từ trán xuống hàng mi, khiến cho toàn bộ thế giới của anh chỉ còn lại một màu đỏ mông lung mờ mịt.
Lúc đó là Mạnh Tề Khang đã kéo anh ra khỏi xe.
Mạnh Tề Khang vẫn còn kể: “Khi đó em đã cao lớn rồi, cho nên anh đã mất không ít sức lực để kéo em ra khỏi đấy…”
Nhưng trong đầu Hạ Châu lại chợt lóe lên một đôi tay nhỏ bé.
Đó là tay của một đứa trẻ.
Gầy gò và xanh xao nhưng lại mang theo sức lực vô tận, liều mạng kéo lấy cánh tay anh, lôi anh ra khỏi xe từ cửa kính của ô tô.
Máu trên trán Hạ Châu nhỏ xuống cổ tay cậu bé đó, rồi lại nhanh chóng bị nước mưa cuốn trôi đi, để lộ ra mạch máu màu xanh trên cổ tay trắng bệch ấy.
Hạ Châu muốn nhìn rõ chủ nhân của đôi tay này nhưng đột nhiên lại cảm thấy đầu mình đau nhức dữ dội, đau đớn tột cùng khiến hai bên tai của anh đều ù đi, cho dù đã bịt chặt tai cũng có thể nghe thấy những âm thanh bén nhọn.
Mạnh Tề Khang hoảng sợ kêu lên: “Hạ Châu? Hạ Châu, em làm sao vậy?!”
“Choang ——”
Tay Hạ Châu vô tình đυ.ng trúng bộ ấm trà trước mặt, tiếng sứ vỡ vụn cứ thế vang bên tai.
Rốt cuộc thế giới cũng yên lặng.
Hạ Châu mở mắt ra và thấy gương mặt đang lo lắng của Mạnh Tề Khang.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cuối cùng Hạ Châu cũng bình tĩnh lại.
Anh vẫy tay gọi phục vụ đến dọn dẹp đống đổ nát ở trên đất, sau đó bình tĩnh nói: “Anh Tề Khang, lúc trước anh cứu em ra bằng cách nào?”
Mạnh Tề Khang hơi ngạc nhiên một chút rồi mới nói: “… Lúc ấy chiếc xe bị lật nghiêng và cửa sổ thì nửa mở, cho nên anh với tay vào trong mở cửa rồi kéo em ra.”
Hạ Châu cũng nhớ Mạnh Tề Khang đã mở cửa xe rồi lôi anh ra ngoài.
Nhưng hình ảnh vừa lóe lên trong đầu anh rõ ràng là một đứa bé lôi anh ra từ cửa sổ.
“Có thể hình ảnh xuất hiện chớp nhoáng vừa rồi chỉ là một cái bug nho nhỏ không đáng kể.”
Hạ Châu bình tĩnh nghĩ.
“Giờ em còn điều trị liệu tâm lý không?” Mạnh Tề Khang cau mày hỏi.
Hạ Châu lắc đầu, cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Không còn, em đã khỏi rồi.”
—— Kể từ lúc anh biết mình là NPC.
Nếu vụ tai nạn làm anh mất đi ba mẹ và được Mạnh Tề Khang cứu ra ngoài chỉ là một chương trình được cấy vào, thậm chí còn bị lỗi, thì bóng ma tâm lý về tai nạn giao thông kia mang lại cũng sẽ tự nhiên biến mất thôi.
“Vậy vừa rồi em…”
“Không có gì to tát đâu, chỉ là đột nhiên cảm thấy đau đầu thôi.”
Sau một hồi hàn huyên, Mạnh Tề Khang hỏi: “Em với cậu bé kia… Chính là cái cậu lần trước gặp ở quán bar ấy, hiện tại thế nào rồi?”
“Bọn em chia tay rồi.” Hạ Châu nói.
Mạnh Tề Khang có chút bất ngờ: “Tại sao vậy? Anh còn cho rằng hai người… Rất yêu nhau.”
Hạ Châu bỗng nhiên bật cười, nói: “Cậu ấy không yêu em, cậu ấy chỉ xem em là người thay thế, hoặc là…”
Anh dừng lại một chút rồi mới nói, “Hoặc là một NPC trong một con game trực tuyến có ngoại hình hợp gu của cậu ấy thôi.”
Mạnh Tề Khang cảm thấy cách ẩn dụ này của Hạ Châu thật khác thường.
Hắn nhìn Hạ Châu, ngập ngừng hỏi: “Vậy còn em, em có tính quen ai nữa không?”
Hạ Châu im lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Em không muốn yêu nữa.”
“… Tại sao?”
Bởi vì đây chỉ là một thế giới ảo trong game, còn anh chỉ là một NPC.
Mọi thứ ở đây đều chỉ là số liệu.
Thậm chí khoảng thời gian mà anh từng ‘thích’ Mạnh Tề Khang cũng chỉ là một chương trình đã được thiết lập sẵn.
Nếu như anh không biết gì hết thì không sao, nhưng giờ biết rồi anh làm sao có thể thuyết phục bản thân đi yêu một chuỗi số liệu chứ.
Anh sẽ luôn tỉnh táo, sẽ luôn tách biệt với thế giới này và cũng sẽ mất luôn khả năng yêu một ai đó.
Đúng lúc này.
Ở cái bàn cách đó không xa, một cái menu được dựng đứng từ lúc nào không hay bỗng nhiên ngã xuống.
Lộ ra gương mặt của một cậu trai trẻ.
Giây tiếp theo, menu lại được dựng đứng lên một cách thật vội vã, che kín mặt người nọ một lần nữa.
Hạ Châu bỗng nhiên nở nụ cười.
Anh phải sửa lại một chút.
Phải là mất đi khả năng yêu người khác.
Rõ ràng Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình đã núp rất kỹ, nhưng vẫn có người bước tới gõ bàn cậu.
Khâu Ngôn Chí làm bộ không nghe thấy.
Kết quả menu bị ai đó trực tiếp lấy đi, Hạ Châu cúi đầu nhìn cậu nói: “Khâu Ngôn Chí, tôi thấy cậu từ lâu rồi.”
Thấy sự việc đã bại lộ, Khâu Ngôn Chí cũng không thèm giấu giếm nữa, cậu ngồi thẳng dậy, duỗi đầu nhìn thoáng qua chỗ hai người khi nãy, hỏi: “Mạnh Tề Khang đâu rồi?”
Hạ Châu nói: “Anh ta đi rồi.”
Khâu Ngôn Chí tằng hắng hai tiếng, giành nói trước: “Hạ Châu này, em cảm thấy từ sau khi anh biết mình là NPC thì anh càng trở nên rất lười biếng đấy nhé, như thế làm sao mà được! Bây giờ là mấy giờ? Đã hết giờ làm chưa? Vậy mà anh đã chạy ra ngoài ăn uống với người khác rồi. Anh đừng tưởng mình là NPC thì thiết lập tổng giám đốc của anh sẽ không bị sập nhớ, anh mà cứ lười biếng như vậy thì cấp dưới của anh sẽ nghĩ thế nào về anh hả? Cho dù đây là game đi nữa thì anh cũng không thể sa đọa như thế! Phải tích cực tiến lên và chăm chỉ làm việc, chỉ có như vậy thì mới có thể…”
“Hôm nay là thứ bảy.” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Hạ Châu ngồi xuống đối diện Khâu Ngôn Chí: “Cậu tới đây làm gì?”
Khâu Ngôn Chí giật lại menu trong tay Hạ Châu, chỉ vào đồ ăn bên trên nói: “Anh xạo em, anh nói chỗ này không có gì ngon nhưng quán người ta toàn món ăn đặc sắc không đấy.”
Khâu Ngôn Chí nói xong thì gọi phục vụ tới, chỉ vào menu nói: “Tôi muốn gọi thịt om vị trà này…”
Phục vụ: “Thật xin lỗi quý khách, món thịt om trà này giữa trưa mới có, cậu có thể thử món bánh bao hấp trà đặc biệt chỗ chúng tôi.”
Khâu Ngôn Chí: “… Vậy cũng được, thế một bánh bao hấp trà và thêm một ly coca nữa.”
Phục vụ có chút khó xử: “Chỗ chúng tôi không có coca.”
“Vậy thì trà sữa…” Khâu Ngôn Chí nhìn vẻ mặt của phục vụ, nhíu mày: “Trà sữa cũng không có?”
Cậu cúi đầu lật menu, có chút miễn cưỡng nói: “Thế một ly trà Phổ Nhĩ đi.”
Hạ Châu thở dài, cầm thực đơn của Khâu Ngôn Chí trả lại cho phục vụ: “Làm phiền rồi, bàn này không gọi món nữa, thay vào đó thanh toán giúp tôi bàn số ba.”
Sau khi Hạ Châu thanh toán xong, anh trực tiếp lôi Khâu Ngôn Chí ra ngoài nhà hàng.
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu kéo cổ tay mình, cũng không có ý định giãy ra, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, lẩm bẩm oán giận nói: “Anh làm sao vậy? Khi nãy em đều đã gọi xong món rồi.”
Hạ Châu quay đầu nhìn cậu một cái, nói: “Mấy món vừa rồi cậu gọi đều là những món cậu muốn ăn à? Bánh bao hay là trà?”
Khâu Ngôn Chí quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “… Ráng ăn thì cũng không phải không thể.”
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới một chi nhánh khác của nhà hàng Nguyệt Minh Lâu.
Lúc vào nhà hàng, Hạ Châu cũng buông tay Khâu Ngôn Chí ra.
Khâu Ngôn Chí nhìn chằm chằm cổ tay mình hai giây, sau đó có hơi mất tự nhiên mà lắc lắc cánh tay.
Hạ Châu cầm thực đơn đưa cho cậu: “Xem xem có món nào cậu muốn ăn không?”
Khâu Ngôn Chí ngồi xuống lật thực đơn, sau đó nhịn không được mà cảm thán: Đây mới gọi là quán ăn này!
Khâu Ngôn Chí lập tức chọn ba bốn món, sau đó như nhớ ra cái gì, hỏi: “Hạ Châu, nãy anh ăn gì chưa?”
Hạ Châu lắc lắc đầu: “Chỉ uống chút trà thôi.”
Khâu Ngôn Chí lại cúi đầu gọi thêm phần canh, sau đó gửi lại thực đơn cho phục vụ, cười vui vẻ nói: “Nhiêu đây thôi, với lại cho tôi thêm một lon coca nữa!”
“Dạ vâng quý khách.”
Trong khi chờ đồ ăn được mang ra, Khâu Ngôn Chí cúi đầu hài lòng mà nhấp một ngụm coca. Uống được một nửa, cậu mới ngẩng đầu lên hỏi: “Hạ Châu, vừa rồi hai người các anh… Nói chuyện gì vậy?”
Hạ Châu nói: “Anh ấy sắp ra nước ngoài nên đến chào tạm biệt tôi.”
“Ra nước ngoài?”
Trên mặt Khâu Ngôn Chí lập tức vui phơi phới, sau đó cậu che miệng lại ho khan hai tiếng, cố gắng kéo khoé miệng của mình xuống, cúi đầu làm bộ làm tịch mà hút hai ngụm coca hỏi tiếp: “Anh ta ra nước ngoài làm gì? Là du học hay làm việc vậy anh?”
Hạ Châu nói: “Chắc là di dân, ảnh nói có thể sẽ không trở về nữa.”
“Khụ! Khụ! Khụ khụ khụ…” Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên bị sặc coca, ho cả buổi mới bình tĩnh trở lại.
Khâu Ngôn Chí cầm khăn giấy lau miệng, rõ ràng vui như mở cờ trong bụng nhưng vẫn đạo đức giả nói: “Hừm… Anh coi anh ta kìa, nước mình tốt như thế mà lại ra nước ngoài làm gì không biết…”
“Khâu Ngôn Chí.”
Hạ Châu đột nhiên buông đũa trong tay xuống, ngẩng đầu gọi tên cậu.
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu, có chút không rõ nguyên do mà chớp mắt, đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh như trống dồn: “… Sao vây anh?”
Sau đó Khâu Ngôn Chí trông thấy Hạ Châu bỗng nắm lấy tay trái đang cầm khăn giấy của cậu, kéo đến trước mặt anh rồi xoè thẳng ra.
Cánh tay này có đường nét thon dài, trắng nõn và mảnh mai, trên cổ tay còn có thể thấy rõ cả mạch máu màu xanh nhạt.
Anh cau mày nói: “Khâu Ngôn Chí, tay cậu vốn đẹp vậy sao?”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Anh Hạ à, anh bị vậy lâu chưa?