Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 36

Editor: Cô Rùa

*

Có lẽ là do đêm qua chưa kịp kéo tấm màn trong lại, nên ánh ban mai rực rỡ cứ thế mà xuyên qua lớp voan lụa mỏng rồi chiếu rọi khắp căn phòng, gần như có chút chói mắt, làm Khâu Ngôn Chí đang ngủ nướng trên giường khẽ cau mày, thu mình lại vào trong chăn.

Hạ Châu thì dường như không muốn thứ ánh sáng ấy làm cậu tỉnh giấc, nhưng cũng không bằng lòng xuống giường kéo màn lại, vì vậy anh vươn tay ra che ở trước trán Khâu Ngôn Chí, dùng bàn tay to lớn của mình tạo thành một bóng râm trước mặt cậu.

Lúc này cặp mày của Khâu Ngôn Chí mới giãn ra.

Ban đầu Hạ Châu chỉ muốn nằm yên ngắm cậu, không làm cái gì cả, nhưng nhìn một hồi, tay anh lại không tự chủ được mà di chuyển.

Đầu ngón tay của anh lướt qua trán Khâu Ngôn Chí, cuối cùng dừng lại tại đôi mắt cậu, sau đó khóe môi anh chậm rãi cong lên.

Tên nhóc lừa đảo trước mặt anh đây, sợ là chỉ có những lúc ngủ hoặc say mèm mới có thể ngoan ngoãn một chút.

Đáng tiếc thời gian tươi đẹp bình yên này lại không tồn tại được lâu.

—— Bởi vì Khâu Ngôn Chí dậy rồi.

Trước khi Khâu Ngôn Chí mở mắt, cậu đã không kiên nhẫn mà đưa tay ra đánh bay cái thứ nãy giờ vẫn luôn quấy rầy đến giấc ngủ của mình.

Một lát sau, như nhận ra có gì đó không ổn. Khâu Ngôn Chí chậm chạp, rề rà mở mắt ra.

Sau đó trông thấy một bộ ngực trần trụi.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Phắc.

Đêm qua ông đây nằm mơ còn chưa có tỉnh à?

Khâu Ngôn Chí lại nhắm hai mắt lần nữa.

Khâu Ngôn Chí thật sự không hiểu.

—— Cậu khó lắm mới gặp được một giấc mộng xuân, vì cớ gì đối tác trong mộng kia lại có gương mặt của Hạ Châu.

Được rồi, cũng không phải là không thể lý giải, ai bảo Hạ Châu có gương mặt cậu thích nhất kia chứ.

Khâu Ngôn Chí nói thầm trong lòng.

Sau khi chắc chắn rằng bản thân đã hoàn toàn tỉnh ngủ, Khâu Ngôn Chí lại mở mắt ra lần hai.

Sau đó giây tiếp theo lại nhắm chặt lại.

Không thể nào, không thể nào, không thể nào… Nhất định là mơ rồi… Làm sao có thể không phải là mơ chứ?!

Mục tiêu chính trong game lần này không phải là Diệp Minh Húc sao, tại sao cậu lại có thể cùng Hạ Châu quấn quýt lấy nhau được?!

Là mơ thôi là mơ thôi, làm ơn, nhất định phải là mơ thôi.

“Nếu đã dậy rồi thì không cần phải giả bộ ngủ nữa.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, hoàn toàn sút bay ảo tưởng mà Khâu Ngôn Chí tự mình bịa ra.

Khâu Ngôn Chí sống không còn gì luyến tiếc mà mở mắt ra nhìn về phía Hạ Châu.

Trong mắt Hạ Châu lại chứa đầy ý cười: “Làm sao vậy, không muốn đối mặt với hiện thực à?”

Khâu Ngôn Chí mặt không cảm xúc nói: “Tại sao tôi lại ở đây, tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Châu: “Em cảm thấy thế nào?”

Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, thân thể truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc đã nói cho cậu biết, giấc mơ tối qua tuyệt đối không chỉ là một giấc mơ.

Cậu nhìn Hạ Châu, cắn răng nói: “Anh Hạ, anh có biết hành vi của anh đã cấu thành tội hϊếp da^ʍ không?”

Hạ Châu trầm ngâm một lát, nói: “Em chắc chứ?”

“Đương nhiên là tôi chắc!”

Hạ Châu lại hỏi: “Em có bằng chứng không?”

“Bằng chứng?” Khâu Ngôn Chí lạnh lùng nói, “Hiện tại tôi và anh đang cùng nằm trên một chiếc giường, bấy nhiêu đó không đủ làm bằng chứng sao?”

Hạ Châu cau mày, hình như có hơi bối rối: “Điều này chỉ có thể chứng minh hai ta đã cùng nhau trải qua một đêm vui vẻ mà thôi.”

“Vui vẻ?” Khâu Ngôn Chí quả thực muốn cười ra tiếng, trong giọng điệu còn mang theo hàm ý mỉa mai nặng nề, “Anh Hạ, anh chắc là kỹ thuật của anh có thể làm người ta vui vẻ sao?”

Lời này cũng thật sự đủ ác.

Nhưng Hạ Châu lại không có tức giận.

Anh với lấy điện thoại để trên đầu giường, sau đó mở một file ghi âm ra.

Âm thanh ái muội lập tức tràn đầy căn phòng.

Giọng điệu dỗ dành của người đàn ông cùng với hơi thở dồn dập cầu xin của cậu trai nào đấy đan chồng lên nhau.

“Thích anh như vậy sao?”

“… Ưm, th – thích ạ…”

Gương mặt Khâu Ngôn Chí lập tức đỏ phừng một cái.

Cậu đột nhiên xông đến cướp lấy điện thoại của Hạ Châu, sau đó nhanh chóng tắt đoạn ghi âm ấy đi, rồi xoá tất cả các file ghi âm có trong đó.

“Em cứ việc xoá, anh còn bản copy.” Hạ Châu lười biếng nói.

“Anh để bản copy ở đâu, mau xoá cho tôi.” Khâu Ngôn Chí đỏ mặt, cắn răng nói.

Hạ Châu cười nhắm hai mắt lại, tiến đến gần nói: “Thơm anh một cái đi.”

Khâu Ngôn Chí nửa tin nửa ngờ: “Hôn anh là anh sẽ xoá sao?”

Hạ Châu không trả lời, chỉ để mặt lại càng gần hơn.

Khâu Ngôn Chí thật cẩn thận mà nhướng người lên, hôn một cái lên môi anh.

Rồi lại bị đối phương kéo vào lòng, làm sâu nụ hôn thêm.

Phải mất một lúc lâu thì anh mới chịu buông người ta ra.

Hô hấp của Khâu Ngôn Chí đã có chút không vững, cậu thở hổn hển: “… Giờ xoá được rồi chứ?”

Hạ Châu: “Không xóa.”

Rạng mây ửng đỏ kéo dài từ tai đến cổ, Khâu Ngôn Chí đẩy Hạ Châu ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Châu… Quân vô sỉ!”

Hạ Châu lại ôm Khâu Ngôn Chí vào trong lòng, chụt một cái lên đuôi mắt phiếm hồng của cậu, khẽ cười nói: “Nhưng trình độ vô sỉ này so với việc trở mặt không nhận thân của ai đó còn kém xa lắm.”

Khâu Ngôn Chí đặt tay lên ngực anh, muốn đẩy anh ra.

Nào biết vòng tay của người kia lại càng siết chặt hơn.

Hạ Châu: “Sao vậy? Đêm qua tỏ tình với anh xong, nói thích anh nhiều lắm, hôm nay lại không chịu nhận à?”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, sau đó nói: “Anh nói điên nói khùng.”

“Anh không có.” Hạ Châu nói, “Anh không bao giờ nói dối em.”

Khâu Ngôn Chí mím môi: “Tôi không tin, anh đang gạt tôi.”

“Còn anh thì tin.” Hạ Châu ôm eo Khâu Ngôn Chí, trán anh kề sát với trán cậu, mỉm cười nói, “Anh tin em thích anh.”

Có lẽ là bởi vì khoảng cách giữa Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí quá gần, cộng thêm giọng điệu của anh quá dịu dàng, ánh mắt lại nóng bỏng, khiến Khâu Ngôn Chí cảm thấy trái tim mình đập lỡ mất một nhịp.

Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên đẩy Hạ Châu ra, cậu duỗi tay túm lấy quần áo vương vãi trên ra giường, nhắm mắt tròng lên người, miệng lẩm bẩm.

“… Tôi không có.”

Khâu Ngôn Chí mặc quần áo được một nửa, phát hiện bản thân không thể làm lơ những vết lốm đốm trên người mình, cậu nghiến răng nói: “Tôi đi tắm.”

Hạ Châu: “Em cứ tự nhiên.”

Mới sáng sớm đã bị Hạ Châu chọc bực mình, đầu óc Khâu Ngôn Chí vẫn còn chưa kịp tỉnh táo, vừa xuống giường đã đi thẳng vào phòng quần áo ở bên cạnh phòng ngủ, cầm lấy khăn lông và quần áo mới.

Lúc cầm đồ đi ra, Khâu Ngôn Chí thấy Hạ Châu đang đứng dựa người vào khung cửa, ánh mắt sâu xa nhìn đồ trong tay cậu.

Khâu Ngôn Chí lập tức toát mồ hôi lạnh.

Lộ rồi, lộ rồi, lộ rồi.

Khăn lông và quần áo còn chưa nói, đều để ở nơi dễ thấy nhất.

Nhưng cậu giải thích thế nào về việc kéo ngăn tủ kế chót hàng thứ ba để lấy qυầи ɭóŧ sạch chứ?!

Nhắc đến là thấy kỳ quái, tại sao mọi thứ đã được reset rồi mà tất cả đồ đạc và cách trưng bày trong nhà Hạ Châu đều giống như đúc với trước khi cậu rời đi vậy? Đồ để ở chỗ giống trước cũng thôi đi, tại sao trong nhà còn có đồ size của cậu?!!

Ngay khi Khâu Ngôn Chí đổ đầy mồ hôi lạnh, đang chuẩn bị bất chấp hậu quả mà giả ngu, liều chết cũng không nhận thì Hạ Châu đột nhiên mở miệng: “Rẽ trái là tới phòng tắm, cẩn thận một chút, phòng tắm có hơi trơn, coi chừng ngã.”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chốc, sau đó ngây người chớp mắt.

Cậu còn chưa kịp trả lời thì Hạ Châu đã xoay người rời đi.

Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn đồ trong tay mình, trong lòng có chút khó hiểu.

Rốt cuộc Hạ Châu chưa phát hiện, hay là phát hiện rồi nhưng lại cố ý tha cho cậu?

Khâu Ngôn Chí hy vọng là vế trước.

Nhưng cậu cũng biết, chỉ cần Hạ Châu không mù, sự thật chỉ có thể là vế sau.

Khâu Ngôn Chí nắm chặt đồ trong tay, gục đầu xuống, đi về hướng phòng tắm.

Lúc Khâu Ngôn Chí bước từ phòng tắm ra, Hạ Châu đã bày xong bữa sáng lên bàn.

“Khâu Ngôn Chí, lại đây ăn sáng đi.”

Khâu Ngôn Chí sờ sờ bụng mình, quả thật có hơi đói, cậu đi qua kéo ghế dựa ra, ngồi ở trước bàn ăn.

Khâu Ngôn Chí thật cẩn thận mà gắp một miếng thịt heo cắt sợi, trong lòng có hơi băn khoăn, không biết là nên ăn luôn hay là rót cho mình một ly nước trước.

Hạ Châu nhìn thoáng qua cậu một cái, nói: “Yên tâm đi, mấy cái này không phải do anh làm.”

Khâu Ngôn Chí thở phào một hơi.

Cậu an tâm thoải mái ăn, còn sẵn tiện buông thêm một câu dối trá: “Nhìn đồ ăn ngon như vậy, tôi cứ tưởng là tay nghề của anh Hạ không đấy.”

“Đừng nói vậy.”

Hạ Châu nhìn cậu một cái, nhẹ nói: “Anh sẽ cảm thấy em đang khịa anh.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Xem ra anh cũng tự ý thức được bản thân rồi nhỉ

Ánh mắt Hạ Châu dán chặt lấy tóc Khâu Ngôn Chí: “Sao em không sấy tóc?”

Khâu Ngôn Chí đưa tay vén tóc ra sau, vừa ăn vừa nói: “Cầm máy sấy tê tay lắm, vất vả như vậy làm chi, cứ để nó khô tự nhiên là được.”

Hạ Châu buông đũa xuống, xoay người rời khỏi bàn ăn.

Khi anh trở lại lần nữa, trên tay đã cầm theo một cái máy sấy.

Khâu Ngôn Chí nhíu mày: “Thật sự không cần phiền như vậy đâu, tôi còn muốn ăn cơm.”

Hạ Châu nói: “Em cứ ăn đi.”

Hạ Châu cắm điện máy sấy, đứng ở phía sau thổi tóc cho Khâu Ngôn Chí.

Tuy Khâu Ngôn Chí cảm thấy sấy tóc là một chuyện hết sức phiền phức và mệt mỏi, nhưng đến khi có người sấy tóc cho mình thì lại vô cùng hưởng thụ nó.

Động tác của Hạ Châu rất dịu dàng, anh vuốt từ gốc đến ngọn, kết hợp với nhiệt độ ấm áp từ mấy sấy mang lại, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.

Lúc Khâu Ngôn Chí ăn xong thì Hạ Châu cũng đã thổi tóc xong cho cậu.

Tóc được sấy khô mềm mại lại thoải mái, Khâu Ngôn Chí vuốt nhẹ vài cái sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Châu nói: “Hạ Châu này, nếu sau này anh có phá sản cũng có thể đến tiệm cắt tóc sấy tóc cho người ta đó.”

Hạ Châu cất gọn máy sấy: “Anh sẽ coi đó là lời khen.”

Nói thật, thái độ hôm nay của Hạ Châu làm Khâu Ngôn Chí có hơi rén.

Khâu Ngôn Chí thật sự không hiểu tại sao Hạ Châu lại đột nhiên tốt với mình như vậy?

Ngoại trừ đoạn ghi âm sáng nay thì hầu như đều chiều theo ý cậu.

Rõ ràng tóm được cái đuôi của cậu nhưng lại không vạch trần cậu, biết rõ cậu nhất định biết vị trí phòng tắm ở đâu nhưng vẫn cố tình nói cho cậu phương hướng của phòng tắm, cho cậu bậc thang để leo xuống, không những giữ cậu lại ăn sáng còn giúp cậu sấy tóc.

… Thật sự quá bất thường.

Tuy nhiên, cái gì mà tự dưng bất thường thì ắt có nguyên nhân.

Hạ Châu tốt quá khiến Khâu Ngôn Chút có chút lo lắng.

… Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Nhân lúc Hạ Châu rời đi, Khâu Ngôn Chí liền gọi Đại Hoàng ra.

Khâu Ngôn Chí: “Tối qua lúc tôi uống say, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đại Hoàng có chút thê lương mà cười một tiếng: “Ngài còn nhớ đến em à?”

Khâu Ngôn Chí: “Gì nữa?”

Đại Hoàng: “Ngài biết đêm qua ngài xỉn xong đã làm ra chuyện gì không?”

Khâu Ngôn Chí: “Chuyện gì?”

Đại Hoàng: “Ngài gặp Mạnh Tề Khang và Thẩm Tinh Vĩ, còn gọi tên của họ trước mặt Hạ Châu nữa, hoàn toàn lộ sạch không còn cái sịp mặc luôn. Suốt quãng đường đi em đều luôn gọi ngài, nhắc nhở ngài, nhưng ngài như không nghe thấy hay sao ấy, đến lúc nghe thấy thì lại chê em ồn, hất bay em.”

Sắc mặt Khâu Ngôn Chí tái đi.

“Còn nữa, đêm qua sau khi ngài xỉn được Hạ Châu đưa về nhà, Diệp Minh Húc có gọi điện thoại đến tìm ngài, nhưng người bắt máy là Hạ Châu.” Đại Hoàng dừng một chút, “Ngài hẳn có thể đoán được sau đó đã xảy ra chuyện gì…”

Tất nhiên là Khâu Ngôn Chí có thể đoán ra được.

Hiện giờ Hạ châu đang cố gắng quậy cậu và Diệp Minh Húc, đương nhiên sẽ nói ra mấy lời mập mờ nào đó.

Đại Hoàng hít sâu một hơi: “Trừ chuyện này ra thì còn có một chuyện nữa, ngài còn nhớ những gì em nói ở ván không? Game bọn em là con game tuân thủ theo những giá trị quan cốt lõi phù hợp với chủ nghĩa xã hội và khoa học, game bọn em muốn khai phá chân, thiện, mỹ của con người cho nên không cho phép người chơi công lược cùng lúc nhiều nhân vật, càng miễn nói đến chuyện nɠɵạı ŧìиɧ, dưới tình huống bình thường người chơi sẽ không thể nào nɠɵạı ŧìиɧ được, bởi vì hệ thống sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế, nhưng tối qua khi ngài ngủ với Hạ Châu, hệ thống lại không có ngăn cản Hạ Châu, ngài biết điều này chứng minh cái gì không?”

“Chứng minh cái gì?”

“Chứng minh Hạ Châu là một siêu bug víp pờ rồ.”

Khâu Ngôn Chí trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Tôi cảm thấy chuyện này không cần phải nhấn mạnh nữa.”

Dù Hạ Châu có là siêu bug thì thế nào?

Sửa không được, hủy không xong, trốn cũng không thoát.

“Khâu Ngôn Chí, ngài biết không, Hạ Châu là bug, nhưng ngài thì không, hệ thống đã thông báo rồi.”

Khâu Ngôn Chí: “Hệ thống thông báo?”

Giây tiếp theo, trước mặt cậu lập tức xuất hiện một giao diện ảo, bên trên có một phần thông báo máy móc khô khan từ hệ thống.

Khâu Ngôn Chí đọc từ đầu tới cuối, lấy ra những ý chính trong đấy.

—— Bởi vì cậu đã xảy ra quan hệ không thể nào miêu tả với một người khác không phải là đối tượng công lược chính, cho nên bị tước đi đặc quyền công lược Diệp Minh Húc.

“Tước đi đặc quyền công lược là ý gì?”

“Có nghĩa là từ nay về sau ngài sẽ không thể sử dụng bất cứ thẻ bài hay thẻ cốt truyện nào tác động lên người Diệp Minh Húc được, Diệp Minh Húc sẽ trở thành đối tượng vô cùng khó công lược, em khuyên ngài nên từ bỏ và mua một tấm thẻ reset khác thì hơn.”

“Em nói nhẹ nhàng quá nhỉ.” Khâu Ngôn Chí liếc Đại Hoàng một cái, “18.888 kia có phải tiền của em đâu.”

“Vậy bây giờ ngài tính sao? Trên cơ bản, Diệp Minh Húc đã quá chán nản với ngài rồi, hơn nữa ngài cũng không thể sử dụng thẻ bài lên cậu ta, nếu ngài muốn tiếp tục công lược Diệp Minh Húc thì chẳng khác gì khó như lên trời.”

Khâu Ngôn Chí nhún vai: “Tôi vốn dĩ cũng đâu có tính chi tiền mua thẻ cho cậu ta.”

Khâu Ngôn Chí vặn mở một chai nước khoáng: “Thử lại xem, nếu thật sự khó quá thì bỏ qua.”

“Bỏ qua cái gì?” Giọng Hạ Châu bỗng nhiên vang lên từ phía sau.

Khâu Ngôn Chí theo bản năng muốn nói dối cho có lệ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hạ Châu, đột nhiên cậu không muốn nói dối nữa.

Cậu mím môi, nói: “Theo đuổi Diệp Minh Húc lần nữa, nếu không được thì buông tay.”

Hạ Châu cũng không tức giận, ngược lại còn cười vuốt tóc Khâu Ngôn Chí, “Em đang làm toán à? Thử tính lại lần nữa, không ra kết quả thì bỏ qua?”

“Hạ Châu.” Ánh mắt Khâu Ngôn Chí kiên định, “Hôm nay anh cùng tôi đi nói chuyện với ba tôi về việc huỷ hôn đi.”

Hạ Châu: “Nếu chúng ta đều thích nhau thì còn huỷ hôn cái gì.”

Khâu Ngôn Chí cắn chặt răng: “Tôi thích Diệp Minh Húc.”

“Không, em thích anh.” Hạ Châu cười nói.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Cậu nên làm thế nào với anh Hạ trần đầy tự tin mù quáng này đây?

“Khâu Ngôn Chí, em thấy việc ở lại đây với anh thế nào?” Hạ Châu nói.

Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Không được, tôi phải về chung cư.”

Hạ Châu nói: “Vậy ăn trưa xong rồi về, khi nãy anh có kêu người ra ngoài mua nguyên liệu nấu những món em thích rồi.”

Khâu Ngôn Chí: “Được.”

Sau khi Hạ Châu vào phòng làm việc, Khâu Ngôn Chí rảnh rỗi không có gì làm nên đi loanh quanh ở trong nhà.

Sau đó cậu phát hiện không chỉ có phòng ngủ và phòng quần áo của Hạ Châu mà tất cả đồ đạc ở đây đều giống hệt với trước khi cậu rời đi.

Khâu Ngôn Chí đi tới căn phòng mà trước kia cậu từng ở, sau đó theo thói quen mà mở tủ quần áo ra.

Áo sơ mi, áo hoodie, đồ ở nhà, đồ thể dục của cậu đều giống y như trong ký ức, được xếp ngăn nắp ở trong đây.

Khâu Ngôn Chí đưa tay ra chạm lên một cái áo khoác.

Đây là bộ đồ mà cậu đã mặc trước khi rời khỏi Hạ Châu ở ván trước.

… Hạ Châu rốt cuộc đã ôm tâm trạng nào mà dựa theo ký ức mua lại từng bộ quần áo rồi treo ngay ngắn ở đây vậy?

Rõ ràng toàn bộ thế giới đều đã reset.

Thế nhưng Hạ Châu vẫn cố chấp khôi phục lại tất cả thành dáng vẻ của trước kia.

Khâu Ngôn Chí đi một hồi, không biết làm sao lại đi đến phòng làm việc của Hạ Châu.

Lúc Khâu Ngôn Chí đẩy cửa bước vào, Hạ Châu đang ngồi trước bàn làm việc.

Trên người Hạ Châu mặc một chiếc áo sơ mi đen, khuy áo trên cổ để mở vài cái, cổ tay áo có hơi xắn lên, lộ ra đường nét hoàn mỹ.

Hạ Châu đang cầm bút viết cái gì đó lên máy tính bảng, tầm mắt thì đặt trên máy tính bàn, anh hơi cau mày, vẻ mặt suy tư nghiêm túc.

Khâu Ngôn Chí không tự chủ được mà thở nhẹ lại, đi đến bên cạnh anh.

Hạ Châu rất tập trung vào công việc, thậm chí không phát hiện ra cậu đã đến.

Khâu Ngôn Chí nghĩ, cảm thấy tốt hơn hết là không nên quấy rầy Hạ Châu làm việc, vì thế chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi tầm mắt cậu vô tình lướt qua màn hình máy tính, bước chân của cậu đột nhiên khựng lại.

Trên màn hình máy tính đang hiển thị giao diện của một trang web đọc tiểu thuyết màu xanh lá.

Còn đang mở vài cái tab khác.

Lần lượt là ——

《 Xuyên thành người vợ tào khang của tổng giám đốc》.

《 Sau khi xuyên thành nam phụ lót chân, tui bỏ trốn》.

Cùng với, 《 Sau khi công lược xong thằng công đểu cáng kia, tui HE với chó con》.

Khâu Ngôn Chí:…