Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 31

Editor: Cô Rùa

*

Khâu Ngôn Chí bắt một chiếc tắc-xi, điểm đến là nhà của Diệp Minh Húc.

Cậu nhìn cảnh sắc lướt qua ở bên ngoài cửa sổ, không biết tại sao lại cảm thấy ngực mình cứ bức bối khó chịu không thôi, trong lòng có một loại dự cảm bất an vô cùng mãnh liệt.

Khâu Ngôn Chí đấm đấm ngực, nghĩ rằng chắc là do bầu không khí trong xe quá ngột ngạt cho nên hạ cửa sổ xuống.

Nào ngờ gió lạnh từ bên ngoài thổi vào lại càng làm đầu cậu choáng váng hơn, khó chịu thêm.

Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn thoáng qua bản đồ, nhận ra bản thân chỉ còn cách nhà Diệp Minh Húc tầm hai cây số, nên nói với bác tài ở phía trước: “Con có hơi say xe, bác dừng ở đây giúp con luôn nha.”

Lúc này đi bộ ở trên đường, Khâu Ngôn Chí mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Tại sao lại vậy nhỉ, mình cũng đâu có bị say xe đâu.

Khâu Ngôn Chí xoa xoa huyệt thái dương, sau đó quay đầu lại, cuối cùng hỏi ra điều mà nãy giờ mình vẫn luôn thắc mắc suốt dọc đường đi: “Đại Hoàng… Em nói thẻ bài kia là dựa vào tình huống để cách ly, vậy rốt cuộc nó cách ly theo cách nào?”

Đại Hoàng: “Tấm thẻ đó vẫn đang trong quá trình sử dụng, tiến độ chỉ mới đạt được một nửa thôi, chừng nào hoàn tất 100% là ngài có thể kiểm tra lại kết quả sử dụng.”

Khâu Ngôn Chí cau mày, nghĩ nghĩ: “Tôi cứ cảm thấy thế nào ấy… Không bao giờ có thể đến quấy rầy tôi, chẳng nhẽ là làm công ty của Hạ Châu gặp chút rắc rối khiến anh ấy phải ra nước ngoài làm việc ư? Ví dụ như đưa anh ấy đến Châu Phi chẳng hạn?”

“Hay là tìm đại ca xã hội đen đến uy hϊếp Hạ Châu, nói rằng nếu anh ấy còn dám tới quấy rầy tôi nữa thì sẽ đánh anh ấy gãy chân?”

Đại Hoàng:…

Đại Hoàng: “Em thấy những gì ngài nói có chút hề hước quá rồi đấy.”

Khâu Ngôn Chí thở dài, nghĩ kiểu nào cũng nghĩ không ra thẻ bài kia sử dụng như thế nào. Rốt cuộc nó dùng cách gì để khiến Hạ Châu không bao giờ quấy rầy cậu nữa?

Khâu Ngôn Chí như nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay đầu lại: “Lẽ nào tấm thẻ kia có thể xoá sạch ký ức của Hạ Châu?!”

Đại Hoàng trầm ngâm một chút, nói: “Cũng có thể có khả năng này.”

Khâu Ngôn Chí há miệng, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng kỳ lạ thế nào.

Khâu Ngôn Chí im lặng đi trên đường một hồi lâu, mới mở miệng nói tiếp: “Đại Hoàng, tôi dùng tấm thẻ kia có phải có chút quá đáng không?”

Cậu sử dụng thẻ bài kia là bởi vì bị Hạ Châu uy hϊếp, còn bị cắn cổ dã man, vừa giận vừa sợ lại vừa đau, lúc trốn đến phòng vệ sinh đã gần như không giữ nổi lý trí.

Giờ bình tĩnh lại rồi, nghĩ đến việc nếu tấm thẻ kia thật sự có tác dụng, thì từ nay về sau cậu sẽ không còn gặp lại Hạ Châu nữa, đáng lẽ cậu nên đốt pháo ăn mừng mới phải, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại không hề vui vẻ một tẹo nào.

“Quá đáng?!” Đại Hoàng lớn tiếng nói “Nếu tấm thẻ kia thật sự có thể xóa được ký ức của anh ta, thì cái bug này cũng coi như đã được xóa bỏ rồi, đây là một chuyện tốt mà, làm sao có chỗ nào quá đáng chứ?”

Đại Hoàng tiếp tục nói, “Hơn nữa em thấy ngài chọn sai thẻ mới đúng á, đáng lý ngài không nên chọn thẻ tách ly mà là chọn thẻ nhân vật phiền toái biến mất đi, như vậy mới có thể diệt trừ được hậu họa sau này, hầy, đã vậy thẻ đó còn rẻ hơn cả 6.000 nữa chứ.”

Khâu Ngôn Chí liếc nó một cái: “Đại Hoàng, đó là gϊếŧ người.”

“Hạ Châu chỉ là một NPC mà thôi, hơn nữa còn là một NPC toàn là lỗi, làm sao có thể nói là gϊếŧ người được? Đó gọi là xoá lỗi! Ngài bị làm sao í? Trước đây có thấy ngài từ bi như vậy đâu!”

Khâu Ngôn Chí lạnh lùng nói: “Nè, nếu tôi bảo em là cái cái lỗi lớn nhất của trò chơi này, bắt buộc phải xoá em đi thì em sẽ cảm thấy thế nào?”

Đại Hoàng tức đỏ mặt: “Em còn lâu mới là lỗi”

“Em không phải lỗi vậy cớ gì theo em công lược hai người rồi mà vẫn xuất hiện sự cố hả?”

Đại Hoàng nghe xong, há miệng thở dốc, nhưng một câu cũng không nói nên lời, nó có chút khổ sở mà quay lưng đi, không nói chuyện nữa.

Khâu Ngôn Chí đột nhiên nhận ra có một bạn nữ lúc đi ngang qua cậu, đôi mắt cứ dính chặt lấy cái cổ cậu, hơn nữa mặt mày còn đỏ hồng.

Cho nên Khâu Ngôn Chí phản xạ có điều kiện mà sờ lên vị trí mà bạn nữ kia nhìn, sau đó chạm phải dấu răng ở trên cổ.

Chỉ số đau đớn đã được giảm, cho nên lúc chạm vào thương cũng không cảm thấy gì, tựa như bị muỗi chích vậy.

Khâu Ngôn Chí rũ mắt xuống, kéo cổ áo lên, tiếp tục đi về phía trước.

“Nếu Hạ Châu đã không thể quấy rầy ngài được nữa thì để em xóa cái dấu kia luôn cho.” Đại Hoàng mới cãi nhau với Khâu Ngôn Chí xong, giờ nói chuyện cũng có chút không tự nhiên.

“Không cần, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, gặp lại Hạ Châu nữa thì toi.”

“Không sao đâu, thẻ cách ly chắc chắn sẽ thành công.”

“Câm miệng.” Khâu Ngôn Chí nói.

Nhưng mang vết cắn như vậy đến gặp Diệp Minh Húc thì quả thực không được hay cho lắm, Khâu Ngôn Chí đi vào một nhà thuốc, mua băng keo cá nhân, dán lên chỗ vết thương.

Đến khi Khâu Ngôn Chí tới trước cổng nhà Diệp Minh Húc, cậu có hơi bất ngờ một chút.

Không nghĩ tới cái tên Dương Phong Trình ngày nào cũng than nghèo kia, lại có đứa em họ sống trong khu nhà giàu nổi tiếng như này.

Mà còn khéo hơn nữa là biệt thự của cha mẹ Trương Dục Hiên cũng nằm đây, chẳng qua Trương Dục Hiên đã có một thời gian rồi chưa về nhà.

Nhắc đến Trương Dục Hiên, Khâu Ngôn Chí lại nhớ đến chuyện tối qua Trương Dục Hiên chạy đến khách sạn đón đàn anh của hắn, không biết bây giờ thế nào rồi…

“Đàn anh!” Diệp Minh Húc ra mở cửa nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, hắn cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhiệt tình ấm áp.

Công lược Diệp Minh Húc thật sự dễ hơn Hạ Châu rất nhiều, hơn nữa hắn còn nhiệt tình phóng khoáng, rõ ràng chưa quen được bao lâu, nhưng lúc ở chung lại thoải mái hệt như một đứa bạn lâu năm.

Còn lúc ở cạnh Hạ Châu, có đôi khi Khâu Ngôn Chí sẽ cảm thấy khẩn trương hoặc là bối rối.

Khâu Ngôn Chí và Diệp Minh Húc đi siêu thị mua nguyên liệu, cùng ăn cơm và trò chuyện.

Đến đây Khâu Ngôn Chí mới biết Diệp Minh Húc đang sống chung với anh hắn và chị dâu, chẳng qua Diệp Minh Húc trọ ở trường, chỉ có cuối tuần mới về nhà.

Khâu Ngôn Chí đánh giá xung quanh một lượt, trừ người giúp việc đang quét dọn, thì không còn nhìn thấy người khác nữa: “Anh em và chị dâu em không có ở nhà à?”

Diệp Minh Húc nói: “Anh hai em đi làm rồi, còn chị dâu không được thoải mái nên ở trên lầu nghỉ ngơi.”

“À, ra là vậy.”

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa bằng mật mã, chỉ nghe một tiếng cửa mở, đã thấy một người đàn ông cao lớn đi vào.

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút.

Ở ván trước, cậu đã gặp qua người đàn ông này hai lần.

Một lần là ở quán bar của Thẩm Tinh Vĩ, bắt gặp người đàn ông này ôm đàn anh của Trương Dục Hiên vào phòng riêng.

Một lần khác là ở hôn lễ của hắn, nghe thấy hắn và bồ nhí của hắn làm bậy trong một góc.

Diệp Minh Húc vui vẻ gọi: “Anh, anh về rồi à! Đây là đàn anh của em, Khâu Ngôn Chí. Còn đây là anh hai của em nè đàn anh, ảnh tên Diệp Hoành Viễn.”

Diệp Hoành Viễn chào hỏi đơn giản với cậu, sau đó đi lên lầu.

Khâu Ngôn Chí nhìn bóng dáng hắn, quay đầu hỏi Diệp Minh Húc: “… Anh cậu và chị dâu cậu kết hôn khi nào vậy?”

Diệp Minh Húc nói: “Anh em đi công tác ở nước ngoài thì quen được chị dâu, tuần trước họ mới về nước, sau đó hai người ấy liền đi lãnh chứng ngay trong ngày, có điều là còn chưa tổ chức hôn lễ.”

Diệp Minh Húc do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, thử thăm dò nói: “Anh em với chị dâu em là hôn nhân đồng giới, anh có thấy dị không?”

Khâu Ngôn Chí nói: “Dị cái gì chứ, anh cũng là gay mà.”

Diệp Minh Húc nghe xong câu này, giống như là yên tâm mà thở nhẹ một hơi, ánh mắt đều chan đầy ý cười.

“Chị dâu em tên gì vậy?” Khâu Ngôn Chí vẫn chưa chịu từ bỏ mà hỏi lại một câu.

“Tỉnh Trạch Vũ ạ.”

Khâu Ngôn Chí cảm thấy tia hy vọng cuối cùng của mình đều bị bóp nát hoàn toàn.

Tỉnh Trạch Vũ.

Đàn anh của Trương Dục Hiên, Tỉnh Trạch Vũ.

Mới đầu Khâu Ngôn Chí còn tính ngồi lại chơi, nhưng bởi vì luôn nghĩ đến chuyện của Hạ Châu mà có chút thất thần, nghe đến chuyện này lại càng không có tâm trạng nào ở lại nữa.

Nói với Diệp Minh Húc rằng mình có việc bận xong rồi rời đi trước.

Nhưng chẳng biết tại sao kể từ lúc bước chân ra khỏi nhà Diệp Minh Húc, Khâu Ngôn Chí đột nhiên cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng.

… Giống như rốt cuộc cũng tìm cho mình được một cái cớ để rời đi.

Khâu Ngôn Chí lắc đầu, ném cái ý tưởng kỳ quái và vô lý này ra sau đầu, sau đó gọi điện cho Trương Dục Hiên.

Trương Dục Hiên vừa bắt máy, còn chưa nói câu nào thì Khâu Ngôn Chí đã nghe thấy tiếng động ầm ĩ ở bên kia điện thoại, cậu cau mày: “Trương Dục Hiên, cậu đang ở quán bar nào vậy?”

Thế mà lại là quán bar của Thẩm Tinh Vĩ.

… Bộ trong game này chỉ có mỗi quán bar của Thẩm Tinh Vĩ thôi à?

Khâu Ngôn Chí thở dài một hơi, chạy đến quán bar đón người.

Rõ ràng trừ Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu ra, tất cả NPC đều phát triển theo đúng như lộ trình ở ván trước, nhưng không biết có phải là do cậu và Hạ Châu đã làm ra chuyện gì tạo nên hiệu ứng bươm bướm không, mà làm cho Trương Dục Hiên biết được đàn anh của hắn thích đàn ông từ ba tháng trước, hơn nữa còn cưới cả đàn ông.

Trương Dục Hiên nốc từ ly này đến ly khác, như muốn chuốc mình say chết tại nơi này.

Hắn vừa khóc vừa cười.

Hắn nói hôm qua hắn đưa đàn anh đi bệnh viện, khám chính là khoa hậu môn trực tràng.

Đàn anh nói anh ấy và chồng mình xảy ra tranh chấp.

Trương Dục Hiên tức giận đùng đùng mà muốn tìm tên kia chất vấn, lại bị đàn anh kia cản lại.

Đàn anh dùng một giọng điệu bình tĩnh mà lại tàn nhẫn nói với hắn.

“Trương Dục Hiên, nếu anh biết em điên rồ như vậy anh đã không nhờ em đưa anh đến bệnh viện.”

Trương Dục Hiên lần này uống rất nhiều, khóc xong lại nằm vật ra bàn không nhúc nhích, say quắc cần câu, mặc cho Khâu Ngôn Chí có lôi kéo thế nào cũng không động đậy, Khâu Ngôn Chí hết cách, đành phải gọi cho Diệp Minh Húc nhờ hắn tới giúp một tay.

Khâu Ngôn Chí và Diệp Minh Húc thở hổn hển đưa Trương Dục Hiên trở về nhà.

Lúc đưa Trương Dục Hiên lên giường, hai người đã ra một thân mồ hôi.

Trương Dục Hiên say vào cũng thật là kỳ lạ, hồi nãy trên đường thì đã hoàn toàn say như ngất đi, giờ vừa mới đỡ hắn lên giường, đã thấy hắn mắt nhắm mắt mở bắt đầu nghẹn ngào nói chuyện.

Trương Dục Hiên gọi tên đàn anh của mình với một giọng nức nở, xong lại gọi tên Khâu Ngôn Chí.

Vì an ủi hắn, Khâu Ngôn Chí ở bên cạnh nói mình ở đây.

Trương Dục Hiên giữ chặt lấy tay của Khâu Ngôn Chí bắt đầu khóc.

Hắn nói, Ngôn Ngôn, đàn anh của mình không thích mình một chút nào, mình thích ảnh nhiều năm như vậy, so với thời gian cậu thích Diệp Minh Húc còn lâu hơn…

Khâu Ngôn Chí vừa định bịt miệng Trương Dục Hiên thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Diệp Minh Húc cầm hai chai nước đứng bên mép giường, hắn nhìn Khâu Ngôn Chí, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.

Trương Dục Hiên lại mê man khóc lóc nói: Ngôn Ngôn, cậu vì đàn em của mình mà mặc váy trong một ngày, còn mình thì lại mặc nó suốt mười năm vì anh ấy…

Đôi mắt Diệp Minh Húc còn muốn sáng hơn cả bóng đèn trên đỉnh đầu của Trương Dục Hiên.

Khâu Ngôn Chí cảm thấy nếu cứ ngây ra ở chỗ này sẽ càng xấu hổ hơn, vì vậy cầm lấy chai nước trong tay của Diệp Minh Húc đi ra ngoài ban công hóng gió.

Diệp Minh Húc cũng đi theo cậu.

Gương mặt của Diệp Minh Húc đo đỏ: “… Đàn anh, anh thích em từ khi nào vậy ạ?”

Khâu Ngôn Chí lấy hộp thuốc ra, nói ra lời thoại mà mình phải nói: “Trước khi em dọn đến ký túc xá.”

“Thế… Ngày đó anh mặc váy là vì em sao?”

“Ừm.”

Khâu Ngôn Chí mở hộp thuốc ra, phát hiện bên trong lại không có một điếu nào.

“Đàn anh!” Diệp Minh Húc gọi một tiếng.

Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn về phía hắn.

Khuôn mặt Diệp Minh Húc càng đỏ hơn, đôi mắt cũng sáng lấp lánh: “… Em, em cũng thích anh.”

Khâu Ngôn Chí không ngờ Diệp Minh Húc lại đột ngột tỏ tình với mình như vậy, cả người đều ngây ra.

Diệp Minh Húc thấy đàn anh đang ngơ ngác nhìn mình, càng cảm thấy Khâu Ngôn Chí đáng yêu muốn chết, hắn lấy hết can đảm tiến tới, muốn hôn môi Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, cậu biết mình nên nhắm mắt lại để đón nhận nụ hôn ngây ngô của cậu thanh niên này. Nhưng khi miệng của Diệp Minh Húc sắp sửa chạm đến, lại nghiêng đầu tránh đi.

Diệp Minh Húc phát hiện đàn anh thế mà lại tránh mình, vẻ mặt hắn có chút xấu hổ, từ mặt bên đến vành tai đều hồng không sao tả được, vụng về mà xin lỗi: “… Xin lỗi đàn anh, là do em quá nóng vội.”

Khâu Ngôn Chí tự hỏi tại sao bản thân lại né tránh trong vô thức như thế.

Càng ngạc nhiên hơn nữa là, lẽ ra giờ phút này cậu nên vui mừng vì tiến độ công lược đã hoàn thành hơn một nửa, chứ không phải là đứng sững người tại chỗ, cảm thấy vừa tức ngực vừa khó chịu.

Khâu Ngôn Chí mím môi: “Hai ta về ký túc xá đi.”

Diệp Minh Húc cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, có chút khó xử mà nói: “Đàn anh à, 11 giờ đêm là cổng ký túc xá đóng rồi, giờ có về cũng không kịp đâu.”

Khâu Ngôn Chí nói: “Vậy tối nay ngủ đỡ một hôm ở nhà Trương Dục Hiên rồi mai lại về, căn hộ của cậu ấy có một phòng khách và hai phòng ngủ, em ngủ phòng ngủ phụ đi, anh qua phòng khách ngủ.”

“Đàn anh à, để em ra phòng khách ngủ cho!”

Khâu Ngôn Chí không tranh với hắn nữa: “Được rồi, anh đi lấy chăn cho em.”

Đến lúc Khâu Ngôn Chí nằm lên giường Đại Hoàng vẫn không có xuất hiện.

Có lẽ là do bầu không khí lúc nãy giữa cậu và Diệp Minh Húc khá tình tứ, làm Đại Hoàng cho rằng sẽ xảy ra cái gì đó nên đã chủ động rời đi.

Khâu Ngôn Chí không biết mình bị làm sao nữa, thay vì nghĩ cách tiếp theo nên công lược Diệp Minh Húc như thế nào thì trong đầu cậu bây giờ lại không ngừng nghĩ về thẻ cách ly.

Vì thế cậu lại gọi màn hình điều khiển ra, muốn xác nhận chức năng cụ thể của thẻ cách ly kia.

Đại Hoàng vẫn luôn bên cạnh cậu, cho nên về cơ bản Khâu Ngôn Chí cũng không quá thành thạo việc sử dụng màn hình điều khiển, mất cả buổi mới vào được giao diện của thẻ đã mua.

Nhìn dòng chữ trên mặt thẻ vàng kim lấp lánh, Khâu Ngôn Chí nhíu mày.

“Tiến độ thẻ bài đã hoàn thành 60%, nhấn vào để xem hiệu quả sử dụng.”

Ý gì? Giờ đã có thể kiểm tra được rồi sao? Không phải Đại Hoàng nói khi nào tiến độ đạt 100% mới có thể xem kết quả à?

Khâu Ngôn Chí nửa tin nửa ngờ mà nhấn vào xác nhận kiểm tra.

Màn hình điều khiển bỗng chốc biến thành một cái màn hình thật lớn, trên màn hình dần hiện ra bóng dáng của Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí nhìn mọi thứ hiển thị bên trên, ánh sáng trắng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt cậu, khiến sắc mặt cậu trở nên tái nhợt không chút máu.

Cậu nhìn thấy có một chiếc xe tải vọt tới đâm chết cậu ngay tại chỗ. Cậu thấy Hạ Châu thất tha thất thểu đi đến bên chỗ cậu. Cậu thấy Hạ Châu quỳ gối cạnh xác cậu, hôn tay cậu, cầu xin cậu tỉnh lại. Cậu thấy Hạ Châu ôm thi thể cậu khóc rống bên ven đường. Cậu thấy Hạ Châu quỳ xuống xin lỗi ba mẹ cậu. Cậu thấy Hạ Châu ôm tro cốt của cậu lê từng bước chân nặng nề về phía trước, hệt như một cái xác không hồn.

Cuối cùng hình ảnh dừng lại tại phòng khách nhà Hạ Châu. Trong nhà không có ai, tất cả đèn điện đều không mở.

Hạ Châu ngồi yên lặng một mình tại góc phòng.

Trong tay anh ôm hũ tro cốt, đôi mắt nhìn phía trước, không có tiêu cự.

Bỗng nhiên mũi của Khâu Ngôn Chí cay xè.

Ngón tay cậu run rẩy đóng tắt màn hình điều khiển, sau đó khoác áo mang giày vào chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này Đại Hoàng liền bay đến: “Khâu Ngôn Chí, ngài tính đi đâu vậy?”

“Tôi đi gặp anh ấy.”

“Khâu Ngôn Chí, ngài bình tĩnh chút đi!”

Hai mắt Khâu Ngôn Chí đỏ lên nhìn Đại Hoàng: “Em cố tình gạt tôi có đúng không? Em biết rõ thẻ tách ly kia dùng như thế nào, nhưng em lại không hề nói cho tôi biết, làm tôi cứ tưởng Hạ Châu chỉ bị mất ký ức thôi. Em biết rõ ba mẹ Hạ Châu qua đời vì tai nạn giao thông, chết ngay trước mặt của anh ấy, tuy đã qua rất nhiều năm nhưng anh ấy vẫn chưa thể nào vượt qua được nỗi ám ảnh đối với tai nạn xe cộ, thế mà em lại còn muốn tôi dùng cách thức này để biến mất trước mặt anh ấy sao?!”

“Phải, em lừa ngài đấy, nhưng em làm vậy là sai sao? Em chỉ không muốn Hạ Châu gây trở ngại cho ngài, không phải ngài cũng không muốn gặp lại anh ta à? Khâu Ngôn Chí, ngài đừng quên, lúc sử dụng thẻ bài này vẫn là do chính miệng ngài nói ra!”

“Nhưng tôi cũng đâu có ngờ là dùng cách thức ghê tởm thế này!”

Đại Hoàng vẫy cánh, chắn ở trước mặt cậu.

“Khâu Ngôn Chí, lần này ngài nghe em đi có được không, tiến độ của thẻ bài còn chưa có hoàn thành, chờ nó đạt được 100% thì cho dù ngài có đứng trước mặt anh ta thì anh ta cũng không nhận ra ngài đâu, anh ta chỉ cho rằng ngài là một người xa lạ, như vậy mới là an toàn nhất!”

Khâu Ngôn Chí cười lạnh: “Ý của em là chỉ có ép anh ấy điên thì mới an toàn nhất?”

“Em không hề có ý vậy, đó chỉ là khiến anh ta chìm vào trong mộng ảo rằng ngài đã chết mà thôi, trừ việc này thì tất cả đều vẫn bình thường…”

“Đó chính là bức điên ảnh!”

“Khâu Ngôn Chí, ngài không thể đi! Tiến độ vẫn chưa hoàn thành, ảo cảnh ngài chết còn chưa có xây dựng xong, bây giờ anh ta vẫn có thể nhận ra ngài, ngài đã nghĩ tới hậu quả chưa? Ngay khi anh ta thấy ngài đã chết nhưng lại xuất hiện trước mặt mình, nếu hệ thống lại bị sập thì phải làm sao đây hả?!”

Khâu Ngôn Chí hung tợn mà bắt lấy nó, sau đó ném mạnh nó lên giường: “Cút ngay!”

“Khâu Ngôn Chí!” Đại Hoàng đột nhiên kêu lớn, “Có phải ngài thích anh ta rồi đúng không?!”

Trả lời nó chính là một tiếng đóng cửa vang dội.

Khâu Ngôn Chí đóng cửa lớn tiếng như vậy làm Diệp Minh Húc đang chuẩn bị nghỉ ngơi ở phòng khách cũng giật mình một cái, Diệp Minh Húc bật dậy khỏi sô pha, vội hỏi Khâu Ngôn Chí đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Khâu Ngôn Chí lại không hề liếc hắn lấy một cái, trực tiếp mở cửa chạy ra ngoài.

Khâu Ngôn Chí gần như là chạy hết cả quãng đường, chạy một lúc lâu mới nhìn thấy một chiếc tắc-xi, cậu vội vàng bắt xe rồi ngồi lên, nhưng kết quả trên đường lại xảy ra tai nạn giao thông, Khâu Ngôn Chí lại xuống xe, tiếp tục chạy đến nhà Hạ Châu.

Gió đêm có chút lạnh, tạt vào mặt cậu như những lưỡi dao sắc lẹm xẹt qua, chạy với tốc độ quá nhanh, làm cổ họng cậu dâng lên một vị tanh ngọt, khiến bụng cậu đều quặn thắt lại.

Cậu cứ chạy như vậy đến nhà của Hạ Châu, sau đó bấm mật khẩu mở cửa đi vào.

Toàn bộ nhà cửa đều không có lấy một ánh đèn.

Người đàn ông suy sút ngồi trên mặt đất nơi góc tường, dù nghe thấy có người đang tiến vào cũng không có ý định nhúc nhích, không hề phản ứng.

TÁCH.

Khâu Ngôn Chí mở đèn lớn nhất trong phòng lên.

Cậu thở hổn hển, một tay vịn khung cửa, một tay ôm bụng đang đau đớn vì co rút, giọng cậu nghẹn ngào.

“… Hạ Châu, em ở đây.”