Editor: Cô Rùa
*
Khâu Ngôn Chí quay đầu lại, vẻ mặt u ám đầy dữ tợn nhìn Đại Hoàng trên mặt đất.
“Đại Hoàng! Không phải em đã nói reset xong là có thể sửa lại hầu hết mọi bug sao! Tại sao bây giờ ông đây vẫn không ra được hả!!!”
Đại Hoàng yếu ớt nói: “Có thể cái bug này vừa hay lại nằm trong số bug không thể sửa còn lại chăng…”
Khâu Ngôn Chí: “Thế ông bỏ cả đống tiền ra mua cái thẻ reset kia làm gì?!”
Đại Hoàng rụt đầu, đáng thương nói: “Không phải khi nãy ngài còn nói đây là giấc mộng làm người ta chỉ muốn đắm chìm vào chứ không muốn tỉnh lại sao…”
Khâu Ngôn Chí nghiến răng: “Đó là tôi dùng biện pháp tu từ! Đồ chết tiệt nhà em, bộ em tưởng tôi thật sự muốn ngủ luôn méo dậy à!!!”
Đại Hoàng mếu máo, vẻ mặt oan ức: “Ngài mắng em làm gì, em cũng đâu có biết mọi chuyện sẽ như thế này đâu, em cũng không hề nói tỷ lệ thành công là 100%. Hơn nữa ngài hãy nhìn vào thực tại đi, ngài có thể nhìn thấy thế giới, mà em cũng đã có thể mở được bảng điều khiển. Mới nãy em có ngó qua thử, trừ đăng xuất game và gọi khẩn cấp thì tất cả các chức năng khác đều hoạt động lại bình thường rồi.”
Đại Hoàng lại nói: “Khâu Ngôn Chí, ngài bình tĩnh mà nghĩ đi, tuy ngài không thể đăng xuất game, nhưng tình huống bây giờ của ngài chắc chắn là tốt hơn trước đây!”
Đúng là tình huống có tốt hơn thật, lý lịch cá nhân của cậu vẫn không hề thay đổi, bạn bè và ba mẹ đều không ai biến mất. Hơn nữa bây giờ cậu cũng đã có thể nhìn thấy thế giới mà không cần phải dựa vào Hạ Châu, lại còn có thể tự điều chỉnh trạng thái cơ thể và thiết lập hoàn cảnh theo ý muốn.
So với chuyện có thể chết đói khi rời khỏi Hạ Châu mà nói, hiện tại cậu ở thế giới này, về cơ bản chính là một tên sử dụng hack.
Cậu chỉ vứt bỏ một Hạ Châu mà lại có thể đổi được cả đống lợi ích như vậy, đây rõ ràng là chuyện tốt, cớ sao trong lòng Khâu Ngôn Chí lại thấy bực bội chứ?
… Nhất định là do Đại Hoàng khoác lác quá đáng, làm cậu đặt nhiều kỳ vọng nên mới vậy.
Khâu Ngôn Chí tức giận nghĩ thầm ở trong lòng.
Nhưng có giận cũng vô ích, việc mắng chửi Đại Hoàng cũng chẳng giúp ích được gì cho cậu bây giờ cả.
Khâu Ngôn Chí thở dài một hơi, nằm vật ra giường.
Chờ chút, ván giường này sao lại cứng như vậy?
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới sực nhớ ra mình đang ở ký túc xá.
Tuy đó giờ cậu vẫn luôn là sinh viên, nhưng mục tiêu công lược trước kia là tổng giám đốc Hạ Châu, cùng thân phận sinh viên của cậu không có bao nhiêu tiếp xúc, cho nên cái mác sinh viên lúc ấy cũng chỉ là đồ để trang trí, thậm chí cậu cũng chẳng tới trường được mấy lần.
Mà mục tiêu lần này là gì nhỉ? Hình như là cậu em lớp dưới?
Được thôi, có lẽ sau này trường học chính là chiến trường chính.
Khâu Ngôn Chí từ từ thở dài.
Có điều, cậu làm gì còn tâm tư nào đi công lược một thằng nhóc chứ?
Hiện tại cậu chỉ muốn thoát khỏi con game chết tiệt này mà thôi.
Đừng nói là đàn em rực rỡ như ánh mặt trời, dù là miếng thịt nạc ba chỉ đặt ở trước mặt thì cậu cũng chẳng thèm ăn.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Chào anh! Em là Diệp Minh Húc, học năm hai khoa tiếng Đức, chúng ta sẽ ở chung một ký túc xá ạ!”
Nam sinh với mái tóc màu nâu nhạt cùng nụ cười tỏa nắng trên gương mặt, hắn thật tươi sáng, thật năng động, thật trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Khoảnh khắc hắn bước vào ký túc xá, rực rỡ đến lóa mắt, Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình như thấy ánh mặt trời.
“Anh là Khâu Ngôn Chí.” Khâu Ngôn Chí treo lên nụ cười của sói xám, “Tối nay em rảnh không, anh mời em đi ăn thịt nướng.”
“Mời em á?” Nam sinh sửng sốt một chút.
Khâu Ngôn Chí cười ôn hòa nói: “Không hẳn, nói đúng hơn là mời cả phòng ký túc xá của tụi mình, mục đích chính là chào mừng em đến với phòng 304.”
Diệp Minh Húc vui vẻ cười nói: “Cảm ơn đàn anh!”
Diệp Minh Húc thu dọn đồ đạc xong, sau đó thay một bộ đồng phục khác, cầm theo bóng rổ: “Anh ơi, em đi chơi bóng, anh có muốn đi cùng không?”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Không, em đi đi, đừng quên buổi liên hoan tối nay.”
Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Minh Húc, Khâu Ngôn Chí than nhẹ một tiếng tuổi trẻ, sau đó lại nằm trở về giường làm cá mặn*.
*Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, một vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống.
“Không phải ngài nói không có tâm trạng công lược sao?” Đại Hoàng bĩu môi nói.
Khâu Ngôn Chí chậm chạp đeo tai nghe lên: “Chơi game tình yêu, không công lược mục tiêu thì biết làm gì giờ?”
Đại Hoàng nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Em không ngờ ngài lại quên Hạ Châu nhanh như vậy, em cứ nghĩ người chơi bình thường nào ít nhất cũng phải mất tầm hai ngày mới làm quen được đối tượng mới chứ.”
“Nơi này đã không còn Hạ Châu nữa rồi bảo bối à. Tuy tôi kết hôn với anh ấy, nhưng cũng không đến mức làm góa phụ vì anh ấy. Huống hồ đó còn là trò chơi nữa, con người ấy mà, phải biết tiến về phía trước, em hiểu chưa?”
Đại Hoàng mếu máo: “Hiểu gòi.”
“Hơn nữa…” Khâu Ngôn Chí trầm ngâm một lát, nói, “Tôi đang suy nghĩ đến ván game trước, việc tất cả các chức năng game đều bị liệt, chỉ có mỗi thẻ reset là sử dụng được. Giả sử đây là quả trứng phục sinh do người thiết kế game cố ý để lại, chỉ có khi nào chương trình bị lỗi mới xuất hiện, thì tấm thẻ này, có phải có ý nghĩa… Chỉ có công lược được mục tiêu tiếp theo thì mới có thể rời khỏi trò chơi không?”
“Ỏ. Suy luận của ngài nghe có vẻ hợp lý đấy.” Đại Hoàng không cảm xúc khen một câu, sau đó nói, “Kiếm được lý do đường hoàng như vậy, thật ra là vì ngài nhắm trúng Diệp Minh Húc người ta chứ gì?”
Khâu Ngôn Chí nhún vai: “Tôi không thể à?”
“Đương nhiên là ngài có thể rồi, dù sao đây cũng là mục đích sử dụng thẻ reset mà.” Đại Hoàng nói.
Khâu Ngôn Chí có hơi buồn ngủ, vì vậy đắp chăn đánh một giấc.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy con người cũng thật là kỳ quái, rõ ràng hai mươi mấy năm qua cậu đều ngủ một mình, cũng rất thích lối sống một mình này. Thế mà mới chung chăn chung gối với Hạ Châu được vài lần, đã cảm thấy nằm một mình ở trên giường thật trơ trọi lẻ loi.
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại, trước mặt lại xuất hiện Hạ Châu.
… Bộ bị ngu à? Nghĩ đến ảnh làm gì?
Khâu Ngôn Chí âm thầm mắng mình một câu, sau đó gõ gõ đầu mình.
… Hãy nghĩ đến đàn em của mày đi, nghĩ đến người em ấm áp của mày đi, không những ngọt nước mà còn dịu dàng hơn Hạ Châu nhiều.
*
Khâu Ngôn Chí mới chợp mắt được chốc lát thì Trương Dục Hiên đã chạy đến gõ cửa.
Trương Dục Hiên mua một căn hộ gần trường, hắn không ở ký túc xá, nếu hắn chạy đến chỗ này thì chỉ có thể là vì tìm Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí có chút sững sờ nhìn cái người mặt mày ủ dột, mặc váy, mang tóc giả và make up bị lỗi kia đẩy cửa bước vào.
Dưới sự chỉnh đốn của Khâu Ngôn Chí ở ván game trước, Trương Dục Hiên đã không còn ăn mặc như thế này thường xuyên nữa.
Thế vẹo nào lại trở về trước thời giải phóng rồi?
Sau khi Trương Dục Hiên vào phòng, hắn đặt mông ngồi lên ghế, vẻ mặt đầy ưu sầu: “Ngôn Ngôn, đàn anh của tôi sắp về nước rồi.”
Khâu Ngôn Chí ngẩn ra một chút.
Không phải đàn anh của cậu đã về nước từ lâu rồi à? Cưới cũng cưới rồi, ngay cả chồng cũng đều nɠɵạı ŧìиɧ, đã vậy còn lạnh lùng từ chối cậu rồi mà?
Khâu Ngôn Chí quan sát kỹ bộ váy trên người Trương Dục Hiên, càng nhìn càng thấy quen mắt.
—— Khoan đã.
Cái váy này chẳng phải giống hệt với cái váy hôm Trương Dục Hiên mặc nói với cậu rằng đàn anh của hắn sắp trở về nước ở ván game trước sao?!
Khâu Ngôn Chí ngập ngừng hỏi: “Có phải cậu đang mặc qυầи ɭóŧ Patrick Star không?”
Trương Dục Hiên giật mình một cái, vội vàng khép chân lại, sửa sửa lại váy: “Tôi vừa mới lộ hàng hả? Không nên nha.”
Khâu Ngôn Chí: Á đù, đúng thật nè trời.
Khâu Ngôn Chí nói với Trương Dục Hiên: “Cậu cứ tự nhiên đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc lấy bình tĩnh cái đã.”
Khâu Ngôn đẩy cửa ký túc xá đi ra ngoài hành lang, sau đó đứng dựa vào tường, châm một điếu thuốc cho mình.
“Đại Hoàng.” Khâu Ngôn Chí nói, “Đây là có chuyện gì?”
Đại Hoàng vỗ cánh bay đến bên cạnh cậu: “Không có chuyện gì, đây là thẻ reset, đương nhiên sau khi sử dụng xong thì tất cả cốt truyện đều sẽ tự động khôi phục lại, ngài có thể hiểu là ngài đang chơi lại từ đầu, nhưng mạch truyện chính sẽ không còn là Hạ Châu nữa.”. Bạn có biết trang truyện * T RUМtruyeЛ.V N *
Khâu Ngôn Chí nhìn Đại Hoàng, cau mày nói: “Thuật lại cho tôi bối cảnh cốt truyện một chút đi.”
Đại Hoàng: “Ký túc xá của ngài có 4 người, Dương Phong Trình, Chu Kỳ, Triệu Duệ và ngài, chắc hẳn ngài vẫn còn nhớ ba người họ có đúng không? Ngài từng mời bọn họ đến nhà Hạ Châu ăn lẩu ở ván game trước đó.”
Khâu Ngôn Chí gật gật đầu: “Nói tiếp đi.”
Đại Hoàng: “Nhưng vì mọi người đều là sinh viên năm cuối, phần lớn thời gian đều không có ở phòng. Hai ngày trước Dương Phong Trình mới tìm được chỗ thực tập, đã dọn đến ký túc xá cho nhân viên, hiện tại giường của hắn để trống. Còn Diệp Minh Húc vốn ở lầu dưới, là em họ của Dương Phong Trình, vì hai ngày trước giường bị sập nên mới dọn tới chỗ này.”
Hay thật, trò chơi vì muốn tạo dựng mối quan hệ cho cậu và đối tượng công lược Diệp Minh Húc mà thủ đoạn nào cũng dám dùng.
Thậm chí còn chủ động chế tạo sự cố để bọn họ được ở chung.
Nhớ lại trước đây khi cậu công lược Hạ Châu, mệt đến muốn chết đi sống lại, rút thẻ đến trầm cảm cũng chưa từng gặp được chuyện tốt như thế này.
Có điều Khâu Ngôn Chí cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy: “Ở ván game trước, nhân vật của tôi là yêu Hạ Châu từ cái nhìn đầu tiên, rồi không biết xấu hổ mà đeo đuổi. Vậy nhân vật lần này của tôi có thiết lập gì đặc biệt không? Nếu Diệp Minh Húc là đàn em cún con nhiệt tình ấm áp, thì tôi đây là gì? Đàn anh lạnh lùng kiệm lời khó gần sao? Hay là nam thần vườn trường kiêu sa không với tới? Bị đàn em để ý ngay từ giây phút đầu mà theo đuổi bất chấp? Hoặc cũng có thể là mối tình đầu đã yêu thầm nhiều năm chẳng hạn?”
Đại Hoàng: “Là ngài đổ đứ đừ người ta ngay từ lần đầu gặp xong mặt dày theo đuổi.”
Khâu Ngôn Chí: “… Phắc.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Đại Hoàng, trên mặt là nụ cười không hề giả trân: “May là trò chơi này của mấy em còn chưa có tung ra thị trường đấy, nếu thật sự mở máy chủ, bảo đảm sẽ flop đến cắm đầu, công ty phá sản đóng cửa.”
Đại Hoàng bĩu môi: “Thật ra biểu hiện khi nãy của ngài cũng được lắm, cứ tiếp tục phát huy nha.”
Khâu Ngôn Chí: “Vậy thì tôi đây rất cảm ơn lời khen của em ha.”
Thế giới trong game đã được thiết lâp lại, tất cả các cốt truyện đều bắt đầu lại từ đầu. Ở ván game trước, Trương Dục Hiên phải vất vả lắm mới hết hy vọng với đàn anh kia, hiện tại lại trở về nhớ mãi không quên.
Khâu Ngôn Chí định bụng làm Trương Dục Hiên hết hy vọng sớm một chút, nên xúi giục hắn: “Nếu đàn anh của cậu sắp về nước, hay là cậu nhân cơ hội này bộc bạch với ảnh xem?”
Trương Dục Hiên vùi đầu thấp hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi không dám.”
“Mắc gì không dám.”
Trương Dục Hiên mím môi: “… Tôi xấu.”
Khâu Ngôn Chí vỗ vai hắn: “Tuy cậu xấu nhưng tâm hồn cậu đẹp.”
“Tôi ngốc”
“Tuy cậu ngốc, nhưng được cái tốt tính.”
“Tôi không……”
“Tuy cậu không có văn hóa, nhưng cậu có tiền mà.”
“Anh ấy sẽ không thích…”
“Đừng ủ rũ, nói không chừng anh kia mắt mù thì sao!”
“Anh ấy còn lâu mới mù!”
Khâu Ngôn Chí đột nhiên phát hiện ra… Cuộc trò chuyện này thật deja vu, dường như mọi thứ đều đang phát triển không khác gì với quỹ đạo ván game trước.
Có khi nào Diệp Minh Húc cũng sẽ biến thành Hạ Châu thứ hai không?
Khâu Ngôn Chí cảm thấy có chút đau đầu.
Nhưng dù là vậy, Khâu Ngôn Chí vẫn muốn thay đổi một chút gì đó.
Đầu tiên phải bắt đầu từ Trương Dục Hiên trước đã.
Một là giúp cậu ta tán đổ đàn anh kia trước khi ảnh kết hôn, hai là làm cậu ta hoàn toàn hết hy vọng, nhưng cho dù là thế nào đi nữa, thì hắn cũng không nên mặc lại váy.
Cậu lôi kéo Trương Dục Hiên đến trung tâm mua sắm ở gần trường mua đồ nam.
Kết quả Trương Dục Hiên thề sống thề chết không chịu cởi bộ váy kia.
Khâu Ngôn Chí nói: “Trương Dục Hiên, thật ra đàn anh của cậu thích đàn ông.”
Trương Dục Hiên nào sẽ tin lời của cậu, “Hừ, cậu đừng gạt tôi! Nếu anh ấy thích đàn ông thì tôi làm sao có thể không biết chứ!”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí hết cách, đành phải nói: “Thôi được, tôi đành nói thật với cậu vậy…”
Trương Dục Hiên: “Cậu nói đi?”
Khâu Ngôn Chí: “Tôi thích một cậu em lớp dưới mới dọn đến ký túc xá bọn tôi, hôm nay là ngày đầu tiên, tôi cực kỳ thích cậu ấy, nhưng cậu ấy lại thích kiểu cao to đẹp trai, còn thích mặc váy. Nếu hai ta cùng đứng trước mặt của cậu ấy, thì cậu ấy chắc chắn sẽ chỉ nhìn mỗi mình cậu… Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Trương Dục Hiên nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt chân thành tha thiết, “Ngôn Ngôn, tôi hiểu rồi! Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không giành đàn ông của cậu đâu, bây giờ tôi lập tức đi thay đồ nam để diệt hết tất cả nguy cơ khiến cậu ta yêu tôi, không cho nó đẻ trứng!”
Khâu Ngôn Chí làm như cảm động mà rơm rớm nước mắt: “Bé Dục à, cậu thật sự quá tốt!”
Trương Dục Hiên chớp chớp mắt: “Chờ lát nữa tôi thay đồ nam xong, lại dẫn cậu đi mua váy, về sau cậu có thể mặc nó đi dụ dỗ cậu ta.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
… Thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên nói dối.
Sau khi Trương Dục Hiên thay đồ nam xong liền kéo Khâu Ngôn Chí đi thẳng đến khu đồ nữ.
Khâu Ngôn Chí đã cố gắng dùng hết sức để từ chối, nhưng cái tên Trương Dục Hiên thân cao 1m95 này vẫn có thể dễ dàng dùng một tay xách cậu đi, cậu không cự lại được.
Trương Dục Hiên ân cần dụ dỗ nói: “Ngôn Ngôn, cậu thích cậu ta như vậy mà cậu ta lại vừa khéo thích con trai mặc đồ nữ. Cậu mà không phấn đấu một chút thì làm sao có thể nói thích cậu ta chứ!”
Khâu Ngôn Chí: “Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn…”
Trương Dục Hiên: “Ngôn Ngôn, làm người không thể quá nhát gan! Mặc váy cũng chẳng có gì to tát cả!!”
Khâu Ngôn Chí: “Tôi không muốn…”
Trương Dục Hiên cau mày nói: “Ngôn Ngôn, vì tình yêu, chúng ta phải can đảm, chúng ta phải mạnh dạn tiến lên!”
Khâu Ngôn Chí ôm lấy cây cột ngay sảnh lớn của trung tâm, cố gắng giãy giụa lần cuối: “Tôi không…”
Trương Dục Hiên bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt tựa như bị tổn thương: “… Ngôn Ngôn, có phải cậu cũng cảm thấy mặc váy rất mất mặt không?”
Vóc người của Trương Dục Hiên cao ráo cường tráng, lúc mặc váy vô cùng bắt mắt người khác, mỗi khi đi đường đều thu hút vô số ánh mắt đánh giá của người chung quanh. Ngay cả cha mẹ hắn cũng không thể chịu nổi chuyện này mà cùng hắn cãi nhau đến mấy lần, khiến hắn không thể không dọn ra ở riêng. Trương Dục Hiên cũng không phải không biết có người chỉ trỏ cười nhạo sau lưng hắn, chẳng qua là hắn làm bộ như không biết mà thôi.
Khâu Ngôn Chí trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó cậu chậm rãi buông cây cột ra, trên mặt mang theo vẻ thấy chết không sờn: “Đi thôi, tôi mặc.”
Khâu Ngôn Chí thấp hơn Trương Dục Hiên một chút, khung xương cũng không tính là lớn, Trương Dục Hiện chọn cho cậu một chiếc váy màu đen hơi bồng, không những tôn lên dáng người nam tính của cậu mà còn khoe được vòng eo thon thả cùng đôi chân dài kia.
Ngay khi cậu bước từ trong phòng thay đồ ra, Trương Dục Hiện thật sự muốn ôm lấy cậu khóc rống: “Uuuu là trời, Ngôn Ngôn à cậu xinh thật đấy!!!”
Khâu Ngôn Chí mặt không cảm xúc, hoàn toàn chết lặng.
Sau khi rời khỏi khu đồ nữ, Khâu Ngôn Chí thuận tiện mua thêm một bộ tóc giả dài màu đen có mái và được uốn lượn sóng.
Hai mắt Trương Dục Hiên rưng rưng: “Ngôn Ngôn, cậu ngộ ra chân lý nhanh thật đó!”
Không hề.
Chẳng qua là tôi muốn che được mặt càng nhiều càng tốt thôi, như vậy thì người khác sẽ không nhận ra tôi.
Hơn nữa đối với những người xa lạ không quen không biết ở trên đường mà nói, so với việc để bọn họ biết tôi là đàn ông mặc váy thì để họ không biết tôi là nam sẽ tốt hơn… Ha.
Sau khi Diệp Minh Húc chơi bóng trở về, trong lúc đợi Khâu Ngôn Chí thì hắn mở game lên chơi. Nghe thấy tiếng động, hắn tháo tai nghe xuống quay đầu lại xem.
Kết quả cả người đều sững sờ: “Cậu… Hai người tìm ai?”
Khâu Ngôn Chí mặt không cảm xúc nói: “Là anh.”
Đồng tử của Diệp Minh Húc co lại, hoang mang rối loạn đứng dậy, tai nghe cắm trên máy tính đều bị kéo đến rớt ra, hắn lắp bắp nói: “Đàn… Đàn anh, sao anh lại…”
Khâu Ngôn Chí: “Đổi gió ấy mà, lát nữa anh mặc như này ra ngoài ăn cơm với em không sao chứ?”
“Không, không sao cả.” Diệp Minh Húc còn chưa định thần lại, sau đó hắn ngơ ngác mà nói: “Rất, rất đẹp.”
“Cậu ta dính rồi, cậu ta dính rồi, cậu ta dính rồi…” Trương Dục Hiên ghé sát mặt Khâu Ngôn Chí nhỏ giọng nói.
Khâu Ngôn Chí tàn nhẫn mà gạt bay mặt Trương Dục Hiên ra.
Nói là mời cơm cả ký túc xá, nhưng người trong ký túc không phải thi lên thạc sĩ thì là đi thực tập, có thể tham gia chỉ có mỗi Diệp Minh Húc và Khâu Ngôn Chí, cùng lắm thì có thêm một Trương Dục Hiên nữa.
Việc Khâu Ngôn Chí xuất hiện trong ký túc xá nam với bộ dạng này, đã suýt gây ra một trận náo loạn ở nơi đây.
Ví dụ như, có một số nam sinh chỉ thích mặc một cái quần xà lỏn đi nhong nhong trong ký túc xá, hơn nữa còn đếch thèm đóng cửa lại. Lúc Khâu Ngôn Chí đi ngang qua, mấy thằng nhãi ngây thơ muốn chết ấy nhìn thấy Khâu Ngôn Chí lơ đãng nhìn về phía bọ họ thì lập tức hớt hãi duỗi tay ra che tấm thân không có miếng cơ nào hệt như con gà luộc của mình, mặt mày đỏ ửng không khác gì tôm luộc.
Thậm chí còn có một nam sinh tội nghiệp hét lên một tiếng sợ hãi, sau đó đóng sầm cửa lại.
Tuy nhiên, cũng có vài tên bạo dạn thò ra ngoài khung cửa, huýt sáo về phía Khâu Ngôn Chí.
Sau đó bị Khâu Ngôn Chí đằng đằng sát khí mắng cho một tiếng cút, sợ tới mức cúp đuôi sủi mất, nhanh chóng khoá cửa lại.
Đến khi ra tới cổng lớn của ký túc xá, bọn họ vẫn gặp phải một chút rắc rối.
Dì quản giáo của ký túc xá duỗi tay ra chặn cậu lại: “Con không biết là con gái không được vào ký túc xá nam à? Con vào hồi nào đấy, sao nãy dì không thấy?”
Từ ký túc xá ra đến chỗ này, Diệp Minh Húc đã rất có kinh nghiệm, tâm lý cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn, nghe thấy dì quản giáo nói vậy, hắn buồn cười mà giải thích: “Dì ơi, ảnh là bạn cùng phòng của con, là con trai ạ.”
Vẻ mặt của dì quản giáo coi thường: “Con lừa ai vậy?”
Khâu Ngôn Chí kéo tóc giả của mình xuống, giọng điệu không chút gợn sóng: “Dì à, con thật sự là nam, ở khu 5 phòng 304 ạ.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của dì quản giáo, Khâu Ngôn Chí lại đội tóc giả lên lần nữa, nói: “Tạm biệt dì.”
Lúc ra khỏi ký túc xá, Trương Dục Hiên còn cố ý trêu chọc cậu: “Ây da, Ngôn Ngôn nè, cậu nói xem có lạ đời hay không, tôi mặc váy ra vào ký túc xá cả trăm lần, vậy mà dì ấy lại chưa từng một lần cản tôi.”
Khâu Ngôn Chí lạnh lùng lườm hắn một cái, không nói chuyện, nhấc chân đi về phía trước.
“Ngôn Ngôn, chờ chút đã.” Diệp Minh Húc duỗi tay chỉnh lại bộ tóc giả của Khâu Ngôn Chí một chút, cười nói: “Tóc có hơi lệch.”
Khâu Ngôn Chí híp mắt nhìn hắn: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Xin lỗi mà, đàn anh.” Diệp Minh Húc chớp chớp mắt, ngoài miệng nói xin lỗi nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Bởi vì tính cách thiết lập của nhân vật cậu chẳng khác gì với ván game trước, cho nên Khâu Ngôn Chí vốn còn đang sợ bản thân sẽ bước lên lối mòn cũ một lần nữa. Và có khi nào Diệp Minh Húc sẽ biến thành Hạ Châu thứ hai hay không, nhưng sau đó cậu phát hiện ra mình lo lắng dư thừa rồi.
Sự thật chứng minh.
Không phải NPC nào cũng đều khốn nạn giống Hạ Châu.
Ví dụ, Khâu Ngôn Chí mua thịt xiên nướng ở quầy gần trường cho Diệp Minh Húc, thì Diệp Minh Húc sẽ tươi cười nhận lấy mà nói cảm ơn đàn anh, sau đó chỉ vào quán trà sữa ở đối diện, mặt mày vui vẻ nói, đàn anh ơi em mời mấy anh uống trà sữa nhé!
Còn Khâu Ngôn Chí mà dám đưa thịt xiên nướng đến trước mặt Hạ Châu, bảo đảm Hạ Châu sẽ lạnh lùng bảo cậu bỏ ra chỗ khác. Nếu là Hạ Châu trước khi kết hôn thì còn tệ hơn nữa, đoán chừng là tên khốn nạn đó sẽ trực tiếp bảo cậu cút.
Giả sử NPC công lược mà có phân cấp độ, Khâu Ngôn Chí cảm thấy Hạ Châu nhất định là cấp địa ngục.
“Cậu nghĩ gì mà cười vậy?” Trương Dục Hiên vừa gặm thịt xiên vừa tò mò nhìn Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, khóe miệng xệ xuống: “Tôi không có, cậu hoa mắt.”
*
Địa điểm mà cậu chọn để mời Diệp Minh Húc là một nhà hàng thịt nướng khá có tiếng.
Kết quả nơi đây kinh doanh thật không tồi, Khâu Ngôn Chí ngửa đầu nhìn cả buổi cũng không nhìn thấy được bàn trống.
“Minh Húc?” Một giọng nam bỗng nhiên vang lên, giọng điệu có chút kinh ngạc, “Sao em lại ở đây?”
Khâu Ngôn Chí quay đầu lại, thì ra là anh họ của Diệp Minh Húc, kiêm bạn cùng phòng của cậu, Dương Phong Trình.
Diệp Minh Húc còn chưa kịp lên tiếng, Dương Phong Trình đã nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, đôi mắt lập tức trợn lớn, sợ tới mức nói nói lắp: “… Khâu… Khâu Ngôn Chí?”
Khâu Ngôn Chí đã quá quen rồi, mặt không đổi sắc nói: “Tụi mình đến đây ăn, nhưng hình như là không có bàn trống.”
Hai mắt của Dương Phong Trình vẫn dán chặt lấy bộ váy và tóc giả của Khâu Ngôn Chí, nói năng cũng lộn xộn hết cả lên: “Là vì công ty bọn tôi đã bao trọn hết rồi… Để chào đón nhân viên mới bọn tôi nên công ty làm buổi tiệc liên hoan ở đây, sẽ không còn bàn trống.”
“Tiểu Dương, đây là bạn cậu à?” Một người đàn ông trung niên vừa khéo đi ngang qua.
Dương Phong Trình quay đầu nhìn về phía hắn: “Đúng vậy trưởng bộ phận, đây là em họ và bạn cùng phòng của em, bọn họ tới đây ăn nhưng hình như không biết chỗ này bị công ty mình bao.”
Trưởng bộ phận nhìn Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng thân thiện, quay đầu lại nói với Dương Phong Trình: “Dẫn họ lên ăn với chúng ta đi, dù sao một bàn kia của chúng ta vẫn còn trống không ít chỗ.”
Dương Phong Trình có hơi do dự: “Cái này hình như không được hay cho lắm…”
Trưởng bộ phận nói: “Không có việc gì, không có việc gì, mọi người đều là bè với nhau, càng đông càng vui mà.”
Khâu Ngôn Chí đang chuẩn bị từ chối, đã bị Trương Dục Hiên kéo đi: “Ngôn Ngôn, nhanh lên nhanh lên, tôi đói bụng quá rồi.”
Năng lực tiếp thu của Dương Phong Trình thật sự nhanh, mới đầu thấy Khâu Ngôn Chí mặc đồ nữ hắn còn hơi ngơ ngơ ngác ngác, qua một hồi đã cảm thấy rất chi là bình thường, còn trêu ghẹo: Úi giời, Khâu Ngôn Chí nè, không ngờ cậu mặc đồ nữ lại hợp vậy đó nhen. Sau đó bị Khâu Ngôn Chí dùng ánh mắt hung tợn xẻo cho một phát.
Nhưng thật ra là cái vị trưởng bộ phận kia, sau khi biết Khâu Ngôn Chí là nam thì toàn bộ sắc mặt cứ sai sai chỗ nào.
Mà công nhận nơi đây đông người ghê, quả thật rất náo nhiệt. Khâu Ngôn Chí cũng không phải người hay ngại ngùng e thẹn, không bao lâu đã làm quen được với tất cả mọi người.
Thậm chí Khâu Ngôn Chí còn cảm thấy có vài gương mặt quen thuộc ở nơi đây, dường như là đã gặp qua ở đâu rồi. Đợi đến khi nhớ ra là gặp họ ở đâu, Khâu Ngôn Chí liền mắng thầm một tiếng ở trong lòng, mé con game rác rưởi này, ấy vậy mà lại dùng đi dùng lại NPC nhiều như thế, hoá ra đám NPC này đều là gạch chỉ, chỗ nào cần thì vác đi chỗ ấy à?
Đột nhiên toàn bộ nhà hàng chợt yên tĩnh, sau đó rất nhiều người lần lượt đứng lên, dồn dập chào hỏi.
Khâu Ngôn Chí nghi hoặc quay đầu lại, lập tức sững sờ tại chỗ.
Sau đó cậu mới biết, thì ra tất cả những NPC này đều không phải là hàng tái chế như cậu nghĩ.
Nhà hàng đông người ồn ào.
Ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông, người nọ sải từng bước chân vững vàng đi vào, đón lấy ánh mắt từ mọi người.
Thẳng tắp đi về phía Khâu Ngôn Chí.
—— Là Hạ Châu.
Không biết tại sao, Khâu Ngôn Chí lại cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Theo từng bước chân của người nọ, nhịp tim lại càng gia tăng theo.
Người nọ ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Ngôn Chí.
Trong nhà hàng có hàng trăm người đứng dậy đón tiếp Hạ Châu, có trên trăm cặp mắt đang nhìn Hạ Châu chăm chú, cũng có trên trăm loại âm thanh đang chào hỏi Hạ Châu.
Nhưng vào giờ phút này, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của người nọ, lại xuyên thẳng qua đám người ầm ĩ, xuyên qua vô vàn âm thanh ồn ào kia mà nhìn vào mắt cậu.