14.
Editor: Cô Rùa
***
Cái bóng của khung cửa hắt xuống mặt Hạ Châu, khiến cho khuôn mặt anh đều bị bao phủ dưới một lớp màu đen dày đặc.
Đúng lúc này có một đám người tình cờ đi ngang qua, trong đó có một cậu thanh niên đang nhai kẹo cao su và đội nón lưỡi chai dường như nhận ra được bầu không khí có vấn đề, tọc mạch nhìn thoáng vào phòng riêng.
Sau đó hắn quay đầu, hưng phấn nói với bạn của mình: "Moá, bắt gian mày ơi! Còn là cmn bắt tại trận nữa!"
Một người bạn khác của hắn bụp hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Bé bé cái mồm lại, người ta nghe được bây giờ."
Sắc mặt của Hạ Châu lại càng đen hơn.
Anh bước lên phía trước một bước, nặng nề đóng cửa lại, ngăn cách toàn bộ những lời bàn tán ấy ra bên ngoài.
Khâu Ngôn Chí có hơi hoảng loạn mà nhảy xuống khỏi người Trương Dục Hiên, lúc nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn nữa: "... Sao, sao anh lại tới đây?"
Hạ Châu đến đây là vì nghĩ một mình Khâu Ngôn Chí sẽ không làm gì được con ma men Trương Dục Hiên kia, nhưng lại không ngờ tới sẽ nhìn thấy cảnh tượng như thế này, sắc mặt anh u ám: "Làm sao, tôi không thể đến đây à?"
"Không, anh có thể, không phải..." Khâu Ngôn Chí vô lực mà đỡ trán, không biết nên làm thế nào để giải thích mớ hỗn loạn này, "... Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu."
"Vậy thì là gì?" Sắc mặt của Hạ Châu vô cùng xấu, nhưng anh vẫn còn lý trí, cho Khâu Ngôn Chí một cơ hội để giải thích.
"Hu hu hu hu hu..." Trương Dục Hiên ngồi trên sô pha cầm mớ vải rách, đau khổ mà lên án: "Ngôn Ngôn, sao cậu lại xé váy của tôi... Đây là một trong những bộ váy mà tôi thích nhất đấy..."
Hắn nhìn chiếc váy rách rưới trên người mình, oan ức nhìn Khâu Ngôn Chí, trên mặt đều là đau thương không nói nên lời.
"Ngôn Ngôn, cậu xem cậu biến tôi thành cái dạng gì này, như là một con búp bê rách vậy..."
Khâu Ngôn Chí: "..."
Hạ Châu: "..."
Khâu Ngôn Chí nghẹn một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng nói: "Đừng có so sánh tầm bậy."
Khâu Ngôn Chí lấy quần áo trong túi ra, ném cho Trương Dục Hiên, nói: "Váy cậu hư rồi, không thể mặc được nữa, bọn tôi ra ngoài trước đợi cậu, lát nữa cậu thay quần áo xong rồi hẵng ra, nghe lời, biết chưa?"
Trương Dục Hiên đáng thương gật gật đầu.
Khâu Ngôn Chí kéo Hạ Châu ra ngoài, có chút xấu hổ mà giải thích với Hạ Châu: "Cậu ấy thất tình, em muốn cậu ấy cắt đứt tình cảm và thay bộ đồ khác, nhưng cậu ấy xỉn nên không chịu hợp tác..."
Khâu Ngôn Chí ngửa đầu nhìn về phía Hạ Châu, vô cùng cẩn thận nói: "Cho nên, tụi em thật sự không có gì hết á... Anh tin em đi."
"Hạ Châu... Anh cũng biết." Có lẽ là vì ánh đèn ngoài hành lang quá sặc sỡ, từng tia sáng phủ lên mặt của Khâu Ngôn Chí, làm hai má cậu đều ửng hồng hơn một chút, cậu cứ ngửa đầu lên nhìn Hạ Châu, trong mắt còn mang theo yêu thương sáng ngời và lấy lòng, "Em thích anh nhiều như thế nào mà."
Thật ra ban nãy Hạ Châu nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ là vì cảnh tượng kia quá mức kinh hãi.
Hiện giờ anh đã bình tĩnh và lý trí cũng đã khôi phục lại.
"Tôi biết."
Hạ Châu vươn tay ra chạm lên mặt Khâu Ngôn Chí, ngón trỏ của anh đẩy những sợi tóc trên trán của cậu sang một bên, còn ngón cái mát lạnh thì khẽ lướt dọc qua gò má cậu, ánh mắt anh thâm trầm, trong giọng nói mang theo một sự khẳng định không thể nghi ngờ, "Cậu sẽ không phản bội tôi."
Khâu Ngôn Chí rất thích anh, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ nhào về phía anh đầu tiên, sẽ bất chấp cả tính mạng để bảo vệ anh, sẽ vì anh mà vui vẻ, vì anh mà buồn rầu —— Làm sao có thể phản bội anh được chứ.
Cho dù cả thế giới có phản bội anh thì Khâu Ngôn Chí cũng sẽ không.
Bởi vì Khâu Ngôn Chí yêu anh.
Trên đời này chỉ có Khâu Ngôn Chí là yêu anh thật lòng.
Hạ Châu ra ngoài lấy xe trước.
Khâu Ngôn Chí đứng tại chỗ, dõi theo bóng lưng của Hạ Châu, hơi hơi nghiêng đầu.
Kỳ quái.
Hình như gần đây Hạ Châu càng ngày càng dễ bị lừa hơn.
Cũng không có tính khiêu chiến gì hết.
Khâu Ngôn Chí vừa nghĩ, vừa móc điếu thuốc từ trong ngực.
Bỗng nhiên cánh cửa phía sau bị đẩy ra một cái.
Trương Dục Hiên ngượng ngùng đi ra, kéo kéo góc áo.
Đã lâu chưa mặc đồ nam, khiến hắn cảm thấy có chút quái lạ và không được tự nhiên, hắn cúi đầu, xấu hổ nói: "Hình như có hơi chật."
Khoảnh khắc mà Khâu Ngôn Chí nhìn thấy Trương Dục Hiên, điếu thuốc trong tay cậu khẽ run lên, thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.
Phắc.
Trương Dục Hiên mặc đồ nam đẹp vãi lều!
Dáng người cao lớn 1m9, vai rộng eo thon, mày rậm mắt to, tuy hiện tại có hơi say rượu nên vẻ mặt có chút ngốc, nhưng nhìn tổng thể vẫn làm cho người ta lé mắt.
Đúng là một cậu bé tuyệt vời.
Tại sao cứ phải một hai huỷ hoại bản thân mình như thế chứ?
Khâu Ngôn Chí tự thề với lòng rằng, cậu nhất định nhất định nhất định sẽ không để Trương Dục Hiên mặc đồ con gái nữa.
"Ngôn Ngôn." Trương Dục Hiên khịt mũi, đáng thương nói: "Sau này cậu không được xé váy của tôi nữa đâu đấy."
"Ừ ừ, biết rồi."
Khâu Ngôn Chí nói một đằng nghĩ một nẻo.
Sau này ông mà thấy một cái là xé một cái.
"Cậu đang cầm cái gì trong tay vậy?" Khâu Ngôn Chí nghiêng đầu nhìn chiếc túi trong tay Trương Dục Hiên.
Trương Dục Hiên khổ sở nói: "Là chiếc váy đã chết của tôi."
Khâu Ngôn Chí: "..."
Khâu Ngôn Chí duỗi tay ra giật lấy cái túi đó ném vào trong sọt rác.
"Ngôn Ngôn!" Trương Dục Hiên mếu máo, ấm ức hô một tiếng.
Khâu Ngôn Chí sờ sờ đầu hắn, như đang dỗ con nít mà nói.
"Ngoan, cái kia hư rồi, ngày mai ba lại mua cái mới cho."
Vài năm trước Trương Dục Hiên đã từng gây gổ với gia đình vì chuyện lúc nào cũng mặc váy, sau đó hắn liền dọn ra ngoài ở một mình.
Lúc này hắn uống say, đã không còn tỉnh táo. Khâu Ngôn Chí không thể để hắn ở nhà một mình được, cho nên cậu và Hạ Châu liền dẫn hắn về nhà theo.
Máy sưởi ấm áp trong xe càng làm cho Trương Dục Hiên choáng váng hơn.
Hạ Châu ngồi ở ghế lái phía trước, nghe Khâu Ngôn Chí ngồi đằng sau dỗ dành người ta.
Trương Dục Hiên kéo kéo cổ áo của mình, nói: "Ngôn Ngôn, mình* mặc thế này có kỳ không?"
*xỉn rồi nên mình với cậu nhé =))))
Khâu Ngôn Chí duỗi tay ra véo má hắn: "Nào có, bé Dục mặc cái này đẹp chết người luôn ấy."
"Ngôn Ngôn cũng rất đẹp!"
"Bé Dục đẹp nhất."
"Ngôn Ngôn vừa thông minh lại vừa xinh đẹp!"
"Bé Dục mới đẹp mới thông minh."
"Mình thích Ngôn Ngôn nhất!"
"Mình cũng rất thích bé Dục."
"Tối nay mình muốn ngủ chung với Ngôn Ngôn..."
Bỗng nhiên một tiếng phanh gấp đột ngột vang lên, theo sát sau đó Hạ Châu đã vững vàng tấp xe vào lề.
Hạ Châu quay đầu, mặt không cảm xúc nói: "Hai người các cậu mà còn không ngậm miệng lại nữa thì cút xuống xe hết cho tôi."
Khâu Ngôn Chí: "..."
Trương Dục Hiên mở mắt ra, như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hét toáng lên: "Ôi! Chồng Ngôn Ngôn giận rồi, ảnh còn muốn đuổi mình xuống ——"
Khâu Ngôn Chí nhào đến bịt kín miệng Trương Dục Hiên lại, nhỏ giọng nói: "Hai ta đừng nói chuyện nữa."
Từ lúc Trương Dục Hiên say rượu đến giờ cũng đã ầm ĩ được một thời gian, cho nên đã có hơi mệt, lúc xuống xe, hai mắt đều díu lại, bước chân cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như một giây sau sẽ đáp đất vậy. Khâu Ngôn Chí phải mất rất nhiều sức lực mới có thể dìu hắn vào phòng được.
Hạ Châu kêu người dọn một căn phòng khác cho Trương Dục Hiên nghỉ ngơi, Khâu Ngôn Chí vừa dìu Trương Dục Hiên đến mép giường, hắn đã trở mình một cái, lăn đùng ra giường ngủ say.
Đến khi Khâu Ngôn Chí bước từ trong phòng của Trương Dục Hiên ra thì cũng đã cảm thấy mệt đến không chịu nổi, cậu nhấc chân trở về phòng của mình.
Sau khi mở cửa ra, Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, đóng cửa phòng lại, sau đó lại mở ra một lần nữa.
Không sai, cậu không có đi nhầm phòng, đây là phòng của cậu.
...... Nhưng đồ của cậu đâu?
Gối cậu đâu? Nệm cậu đâu? Chăn cậu đâu?
Hạ Châu đứng trước cửa, hai tay ôm ngực nói: "Đi ngủ thôi."
"Đồ của em..."
"Dọn đi rồi, từ nay về sau cậu ở phòng của tôi, mấy thứ đó để không sẽ bị dính bụi." Hạ Châu nói.
Khi Khâu Ngôn Chí bước đến phòng của Hạ Châu, cậu thật sự rất sợ hãi.
Lần đầu tiên cậu đăng nhập vào game là vào cách đây hai tháng trước, khi ấy cậu vừa trông thấy Hạ Châu thì đã yêu ngay lập tức rồi, sờ cái tay thôi cũng đều có thể kích động cả ngày trời, có điều cậu chắc chắn sẽ không ngờ được hai tháng sau, cậu lại cảm thấy hoảng sợ khi nằm cùng một giường với Hạ Châu.
Hiện tại, sau khi Khâu Ngôn Chí nằm lên giường của Hạ Châu, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn thoát game, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù có thoát game thì sau này đăng nhập vào cũng sẽ đối mặt với tình cảnh này.
Sau đó cậu bắt đầu suy nghĩ có nên bịa ra chuyện cơ thể không được khỏe hay không.
Vào lúc mà cậu đang vắt hết óc để suy nghĩ xem lý do nào thích hợp hơn, thì Hạ Châu cũng đã nằm xuống bên cạnh cậu.
Khâu Ngôn Chí nằm ngay ngắn ở trên giường, hít thở đều có chút khẩn trương.
Hạ Châu tắt đèn, thấp giọng nói: "Ngủ đi."
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút.
Sau khi ánh sáng đột ngột biến mất, cậu chớp chớp mắt: "... Cứ vậy mà ngủ sao?"
Hạ Châu mở mắt ra, quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí: "Vậy cậu muốn làm chút gì à?"
Khâu Ngôn Chí lật đật lắc đầu: "Không, không có."
Dứt lời, lập tức nhắm chặt hai mắt lại, không nói chuyện nữa.
Đây hình như là lần đầu tiên kể từ khi Khâu Ngôn Chí có ký ức ngủ chung với người khác trên cùng một chiếc giường như thế này.
Trong bóng đêm, dường như tất cả các giác quan đều bị phóng đại lên, vì thế bên tai cậu đều tràn ngập tiếng hít thở vững vàng của hai người.
Cảm giác... Thực kỳ diệu.
Đêm nay Khâu Ngôn Chí ngủ ngon đến lạ thường, vì vậy sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy chỗ trống bên cạnh cùng với căn phòng tràn ngập ánh ban mai mà có hơi sững sờ một chút.
Cậu vuốt vuốt mặt mình cho tỉnh ngủ, lười biếng duỗi eo một cái, đi tìm Trương Dục Hiên.
Trương Dục Hiên đã dậy rồi, lúc Khâu Ngôn Chí đi vào phòng của hắn, thì thấy hắn đang đứng ở trước cửa sổ nói chuyện điện thoại.
Hắn nói chuyện rất tập trung, thậm chí không hề nhận ra Khâu Ngôn Chí đã đi vào, không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà giọng hắn bỗng trở nên gấp gáp hơn.
"Đừng! Em không do dự, em đã xác định rồi, em muốn mua ba lọ, lát nữa em sẽ gửi địa chỉ giao hàng cho chị... Em định uống thuốc trước, sau đó lại tính đến chuyện phẫu thuật sau..."
Trương Dục Hiên cúp điện thoại, vừa quay đầu lại đã thấy Khâu Ngôn Chí đứng đằng sau.
Hắn hoảng sợ: "Ngôn Ngôn! Sao cậu vào phòng mà không nói tiếng nào hết vậy? Làm tôi sợ hết hồn."
Khâu Ngôn Chí cau mày: "Vừa rồi cậu mới gọi cho ai đó?"
Trương Dục Hiên mím môi, có vẻ không muốn trả lời.
Khâu Ngôn Chí: "Trương Dục Hiên, ngay cả tôi mà cậu cũng muốn giấu sao?"
Trương Dục Hiên cúi đầu nói: "Là một chị dược sĩ thâm niên..."
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, ngón tay đều có chút run lên.
"Vậy vừa rồi cậu mới nói thuốc gì, phẫu thuật gì hả?"
Trương Dục Hiên rũ đầu xuống không nói lời nào.
"Là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ hormone và phẫu thuật giới tính đúng không?"
Trương Dục Hiên trầm mặc nửa ngày, mới nhỏ giọng ừ một tiếng.
Khâu Ngôn Chí tức đến mức l*иg ngực cũng phát đau, cậu phải cố gắng lắm mới có thể bình tĩnh lại được, cậu nhìn Trương Dục Hiên, hỏi: "Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu phẫu thuật là vì cậu muốn làm con gái, hay đơn giản là vì đàn anh sắp cưới kia."
Đầu Trương Dục Hiên càng rũ xuống thấp hơn, lo lắng mà bấm bấm ngón tay, không có trả lời.
Khâu Ngôn Chí nói: "Trương Dục Hiên, nếu cậu nhận ra trong thâm tâm cậu là con gái thì tôi sẽ không phản đối việc cậu phẫu thuật chuyển đổi giới tính, thậm chí tôi còn có thể giúp cậu tìm bác sĩ tốt nhất, nhưng nếu cậu vì một thằng đàn ông thì dm nó tôi có chết cũng sẽ ngăn cản cậu làm chuyện ngu xuẩn này."
Trương Dục Hiên ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, vành mắt hắn phiếm hồng, nước mắt cũng nhỏ giọt xuống: "Nhưng mà, nhưng mà tôi rất thích anh ấy, tôi muốn cho anh ấy... Nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của tôi, tôi biết anh ấy thích con gái, nhưng vì anh ấy, tôi tình nguyện cố gắng, cho dù chỉ là một chút..."
Khâu Ngôn Chí duỗi tay ra lau nước mắt trên mặt hắn, nói: "Bé Dục à, cậu không cần phải thay đổi bản thân vì người khác."
"Trên đời này, không có người nào xứng đáng để cậu phải tự ép bản thân mình làm những điều mà cậu không muốn."
"Bởi vì không có bất cứ người nào có thể quan trọng hơn chính cậu."
"Vậy còn cậu?" Trương Dục Hiên vừa lau nước mắt vừa ngẩng đầu lên nhìn Khâu Ngôn Chí, "Không phải cậu cũng như tôi à? Cậu giúp Hạ Châu chắn đèn, suýt chút nữa còn chết vì anh ta, vậy tại sao tôi lại không thể phẫu thuật chuyển giới vì đàn anh chứ?"
Khâu Ngôn Chí thở dài, nói: "Đầu tiên, tôi giúp Hạ Châu chắn đèn thì ít nhiều gì Hạ Châu cũng sẽ cảm động, nói không chừng còn có thể yêu tôi, còn cậu thay đổi giới tính của mình vì tên đàn anh kia thì chỉ có thể làm anh ta cảm thấy cậu ngu ơi là ngu thôi."
Khâu Ngôn Chí dừng lại một chút, nói tiếp: "Thứ hai, cậu thật sự cho rằng tôi ngốc như cậu à? Sẵn đây tôi nói thật với cậu luôn, chuyện đèn chùm kia không phải là ngoài ý muốn đâu, là tôi lên kế hoạch hết cả đấy, từ góc độ đến sức nặng tôi đều đã tính kỹ hết rồi, tuy vẫn sẽ bị thương, nhưng chắc chắn sẽ không chết, tôi còn chưa yêu Hạ Châu đến mức từ bỏ cuộc sống của mình đâu."
Trương Dục Hiên trợn tròn đôi mắt, ngơ ngác mà nhìn Khâu Ngôn Chí.
Thật ra còn có một chuyện nữa mà Khâu Ngôn Chí chưa nói.
Cậu là người chơi.
Cho dù cậu thật sự chết vì Hạ Châu, chỉ cần giảm chỉ số đau đớn xuống thì cậu cũng không có tổn thất gì hết, nếu may mắn còn có thể đạt được thành tựu "Nốt chu sa qua đời của Hạ tổng", bây giờ nhớ lại thậm chí còn cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơn nữa cũng có thể đổi mục tiêu công lược khác, tiếp tục chơi lại từ đầu.
Đối với cậu đây chỉ là một trò chơi mà thôi, cậu có thể tùy tiện chà đạp mình, tùy tiện theo đuổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dù sao cũng không có mất mát gì hết, nhưng đối với Trương Dục Hiên nói riêng và các NPC khác nói chung, những chuyện xảy ra trong trò chơi này đều là cuộc sống của bọn họ.
Khâu Ngôn Chí biết rõ đâu là thực đâu là game, nhưng có đôi khi cậu cũng sẽ không phân biệt được.
Cậu không có người bạn thân nào ngoài đời cả, nhưng tốt xấu gì trong game lại có một người.
Khâu Ngôn Chí nghĩ, ít nhất, cậu phải giúp người bạn thân duy nhất này của mình được sống tốt.
Cho dù đó chỉ là NPC.
Khâu Ngôn Chí xoa đầu hắn, nói: "Tôi sẽ không vì Hạ Châu mà chết đâu, cho nên cậu cũng không cần phải vì đàn anh mà phẫu thuật, được chứ?"
Trương Dục Hiên chớp chớp mắt, nghe lời mà nói được.
Khâu Ngôn Chí cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Đói bụng chưa? Chúng ta đi xuống ăn cơm thôi."
Khâu Ngôn Chí đứng dậy đi về phía cửa.
Vừa mới mở cửa ra.
Cả người cậu lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Hạ Châu đang đứng ở trước cửa, anh nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí, đôi mắt anh đỏ ngầu, còn mang theo một loại cảm giác lạnh đến thấu xương, sắc mặt âm u vô cùng đáng sợ, giống như hận không thể lột da róc xương Khâu Ngôn Chí, nuốt chửng cậu vào bụng.