Cuộc Sống Mới Có Thể Hạnh Phúc Được Không ?

Chương 8: Nói chuyện

Không nghĩ linh tinh nữa cậu lấy xe lái ra ngoài ngoại thành tìm một số trang trại trăn nuôi gia súc để mua mấy đôi vật nuôi để bỏ vào không gian nuôi. Đi hết một buổi chiều cuối cùng cậu cũng mua xong xuôi tất cả những con vật mình cần như đôi gà, vịt, ngan, ngỗng, heo, trâu, bò, dê ....

Mỗi loài cậu chọn một đực một cái dù sao giờ cậu cũng chưa cần chúng gấp nên phải chọn như vậy rồi để vào không gian chứ để nó sinh ra cho cậu một bầy sau này ăn mãi sẽ không hết. Vừa lái xe cậu vừa nghĩ "sao mình thông minh quá đi". Không để ý đến những con vật cậu mua đang được cậu để trong không gian đã chạy lung tung trong rừng cây hết rồi đến lúc phát hiện ra thì cậu chắc sẽ mệt mỏi lắm đây.

Vậy là sau một ngày mệt mỏi cậu cũng đã có thể nghỉ ngơi. Tắm rửa xong cậu nhảy thẳng lên rừng lăn qua lăn lại rồi nói:

- Haiz cuối cùng cũng được nằm nghỉ rồi. Ôi chiếc giường thân yêu của tôi!

Định ngủ thì cậu bỗng nhiên nhớ ra hình như là "mình đã quên gì rồi thì phải" cậu nghĩ. Nhưng cậu cũng không quan tâm lắm nên đã quyết định ngủ trước đã có gì quên rồi thì chắc sau này sẽ nhớ lại thôi cậu nghĩ như thế. Vậy là đêm đó cậu đã ngủ rất chi là ngon nha. Vẫn không biết rằng trong không gian của mình bây giờ thì đang rất loạn đâu.

Ngủ một mạch đến sáng cậu vươn tay tắt báo thức rồi ngồi dậy vươn vai để đón chào ngày mới đến. Vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong cậu liền chạy xuống phòng bếp nấu mấy món đơn giản để vừa ăn sáng vừa xem tin tức xem có gì mới không. Ăn xong cậu nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến giờ hẹn gặp Hữu Nghị rồi nên cậu liền lấy xe đi đến chỗ hẹn đã định để gặp.

Đến nơi nơi đây nhìn ở ngoài thì cũng rất chi là bình thường thôi nhưng khi vào trong bên trong khác hẳn cảnh sắc bên ngoài đơn giản mà là bên trong vô cùng đẹp không gian rất yên bình nhìn thôi cũng đã thấy được tâm trạng mệt mỏi u buồn tan biến. Cậu cũng không đứng ở đó nhìn thôi liền nhìn quanh xem Hữu Nghị đã đến chưa dù chưa gặp mặt trực tiếp lần nào khi cậu đến thế giới này nhưng cũng may trong ký ức của nguyên chủ có gặp người này một lần nên còn vẫn nhớ sơ sơ.

Cậu cứ nghĩ mình đã đến sớm lắm rồi ai ngờ vừa nhìn quanh thôi đã bắt gặp được ngay có một ánh mắt đang nhìn mình rồi sau khi thấy cậu nhìn lại thì đứng lên giơ tay vẫy vẫy với cậu. Cậu nhìn thôi cũng đủ biết đó là ai còn ai khác ngoài cái người tên Hữu Nghị này. Biết vậy cậu liền đi đến chỗ hắn đang ngồi rồi lễ phép chào:

- Chào anh là Hữu Nghị phải không?, xin lỗi vì đã phiền anh đến đây

Người kia thấy cậu như vậy thì nhìn cậu rồi cười xã giao mà trả lời:

- Không phiền không phiền cậu gọi điện nhờ tôi còn thấy vui nữa ấy chứ.

- Ân cảm ơn anh _ cậu trả lời rồi ngồi xuống đối diện hắn.

Cậu và hắn hỏi thăm nhau xã giao một chút, vì không muốn dài dòng văn tự thêm nữa cậu liền đi thẳng vào vấn đề mình cần:

- Ân thật ra chuyện tôi nhờ anh có lẽ hơi khó với anh nhưng mong anh có thể giúp đỡ tôi, nếu sau này anh cần gì tôi nhất định sẽ giúp anh.

Nghe cậu nói vậy hắn cũng không mặn không nhạt mà mang vẻ mặt nghiêm túc trả lời:

- Được cậu cứ nói đi tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cậu.

- Hm.... thật ra là tôi muốn nhờ anh giúp tôi mua một số dụng cụ và thiết bị về y tế ấy mà. Chuyện này tôi có thể tự mua được nhưng tôi sợ là thiếu sót gì đó hoặc chất lượng không tốt nên...

Không đợi cậu nói gì thêm hắn liền trả lời:

- Được điều này thì dễ không có gì khó hết nhưng thời gian có lẽ sẽ hơi lâu có thể tôi....

Thấy được sự khó sử của Hữu Nghị cậu lên tiếng nói:

- Được không sao hết khi nào có đủ thì anh cứ gọi cho tôi tôi không vội.

Nghe vậy hắn gật đầu coi như đã hiểu rồi hỏi cậu:

- Tôi có thể hỏi cái này được không?

- Được _ cậu không suy nghĩ mà trả lời.

- Cậu cần mấy cái này để làm gì vậy? Tôi không phải có ý gì đâu tôi chỉ tò mò thôi tại đâu có ai...

Cậu đương nhiên hiểu vấn đề hắn đang nói vì cậu biết hắn sẽ hỏi mình nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi.

- À cái này sao cũng không có gì chỉ là tôi được một người bạn nhờ mua hộ để anh ta mở bệnh viện nhỏ ở ngoại thành ấy mà.

- À ra vậy _ hắn tỏ vẻ đã hiểu cậu liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng một cái nhưng cậu không biết là mình đã phải sai lầm một chỗ rất lớn khi trả lời như vậy đó là nguyên chủ không có người bạn nào ở ngoại thành hết và cũng không ai biết gì về y học hết. Thật may sao Hữu Nghị không thân với cậu nên không biết được chuyện này nhưng chỉ cần ai đó cố ý điều tra sẽ ra ngay.

Không ở lại lâu cậu liền chào tạm biệt hắn để về trước khi đi cậu còn cảm ơn hắn:

- Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi cảm ơn.

Nhìn thấy vậy hả hắn liền cười nói:

- Không có gì hết giúp đỡ cậu được là tôi đã rất vui rồi.

Nói xong cậu tạm biệt Hữu Nghị đứng lên thanh toán mọi thứ rồi mới đi về.