Đỗ Lưu Minh sau khi ghi nhớ hết bày trí trong phòng trong đầu, liền thu lại tầm mắt, bắt đầu chuỗi thời gian dài trị liệu nhàm chán muốn chết, hắn thấy La Phóng không nói một lời, chỉ chăm chăm cúi đầu xử lý miệng vết thương cho hắn, hắn cũng vì thế mà cúi đầu cẩn thận đánh giá La Phóng.
Cô gái nhỏ này chỉ đơn giản buộc tóc thành một cái đuôi ngựa, trên gương mặt lộ ra đường nét nhu mì xinh đẹp, có thể nhìn ra được là một tiểu mỹ nhân, chỉ là cặp mắt kính dày cộm kia khiến cho nàng nhìn vừa ngốc vừa khờ, càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Đỗ Lưu Minh nhịn đau, làm như lơ đãng đem kính tháo xuống, cô gái nhỏ liền theo bản năng ngẩng đầu lên, tầm mắt của hai người lập tức chạm vào nhau.
Đỗ Lưu Minh trong phút chốc liền hiểu rõ vì sao cô gái nhỏ này phải đeo mắt kính rồi.
Đôi mắt này có phần quá mức xinh đẹp.
Đây chính là tiêu chuẩn của một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hướng lên trên, lúc nhìn người khác liền có cảm giác như đang liếc mắt đưa tình, bộ dáng vốn có của La Phóng quả thật rất hợp với đôi mắt này, tuy còn chưa đến mức hồng nhan họa thủy, nhưng cũng đủ cho nàng ở trường học chọc lấy muôn ngàng phiền toái.
La Phóng nhíu nhíu mày, ý tứ rất rõ ràng, có việc gì sao?
Đỗ Lưu Minh lắm đầu, cười nói: “Tôi lỡ tay thôi, em cứ tiếp tục đi.”
Đương nhiên La Phóng vẫn luôn thèm muốn cơ thể của Đỗ Lưu Minh, chính xác hơn, là thèm muốn điểm tích lũy có thể lấy được trên người của hắn.
Nhưng nếu nàng đã hạ quyết tâm phải an an ổn ổn mà vượt qua nhiệm vụ cho tân binh này, thì dù cho sau này không thể gom hết tất cả các đóa đào hoa của Từ Tình Tình vào tay, nàng vẫn phải tiếp tục sống ở thế giới này, canh giữ bên người nữ chủ, binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn, cho đến khi nào hệ thống xác nhận chỉ số sai lệch trong cuộc sống của Từ Tình Tình thấp hơn yêu cầu, sau đó nàng sẽ có thể đi đến thế giới tiếp theo.
La Phóng phải vì cuộc sống tương lai mà tính toán, nàng còn chưa biết sẽ phải sống ở đây bao lâu nữa.
Hệ thống cũng đã cung cấp cho nàng đầy đủ tài liệu của Đỗ Lưu Minh, gương mặt nhu hòa dễ gần, nhưng trời sinh tính cách đa nghi, thủ đoạn làm việc tàn nhẫn. Không có vòng hào quang của nữ chủ, nên La Phóng cũng không dám có bất kỳ hành động nào vượt qua thiết lập tính cách nhân vật của mình, tránh làm cho tên đàn ông này nghi ngờ, rước thêm phiền toái vào người.
Do đó, dù La Phóng đã biết rõ tên đàn ông này đối với nàng có nảy sinh hứng thú muốn phát sinh quan hệ nam nữ, nàng cũng chỉ có thể kiên trì cắn răng đi theo thiết lập nữ sinh trung học ngây thơ khô khan, cúi đầu chăm chú xử lý miệng vết thương cho hắn.
Mải đến khi vết thương ở nửa người trên của Đỗ Lưu Minh đều đã được xử lý xong, các vết thương bên hông hắn vì còn bị thắt lưng bọc lại không thể nào tiếp tục được, nàng mới nhẹ giọng đối với Đỗ Lưu Minh hỏi: