Xuyên Nhanh Cứu Vớt Nữ Chính Thịt Văn NP

chương 7.2

La Phóng ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau.

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Đỗ Lưu Minh chỉ ở cách nàng vài centimet mà thôi, sau đó giật mình tỉnh dậy, lại phát hiện chính mình đang bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực.

Thân nhiệt ấm áp của đàn ông mạnh mẽ truyền đến cơ thể La Phóng thông qua nơi mà da thịt hai người tiếp xúc, cảm nhận nhiệt lượng đang cuồn cuộn truyền đến, trên người lại có cảm giác thoải mái, có lẽ hôm qua sau khi nàng ngủ thì Đỗ Lưu Minh có giúp nàng tẩy rửa qua.

Nghĩ như vậy, La Phóng không khỏi có chút hổ thẹn, hắn ta dù có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn là một người đang mang thương tích, vậy mà còn phiền hắn đến hầu hạ cho nàng, nói thế nào cũng có chút ngượng ngùng.

La Phóng suy tư trong chốt lát, vẫn quyết định trước tiên nên rửa mặt làm vệ sinh một chút sau đó đi nấu bữa sáng. Nhưng tay nàng còn chưa kịp động, người đàn ông nào đó liền tỉnh dậy, trong mắt không hề có chút nào mờ mịt mà người bình thường khi thức dậy nên có, đôi mắt hắn sâu không thấy đáy. Đỗ Lưu Minh nhíu mày, hiển nhiên là có chút không vui:

“Muốn chạy?”

Âm thanh dễ nghe đến nỗi khiến cho người ta muốn mang thai luôn rồi.

La Phóng cố gắng che dấu gương mặt đỏ bừng, lắc đầu nói: “Tôi muốn đi tắm rửa một chút sau đó làm bữa sáng.”

Đột nhiên nàng lại nghĩ đến điều gì đó, quay lại hỏi hắn: “Anh không đi sao?”

Dựa vào tình tiết của cốt truyện thì sáng nay người đàn ông này đáng lẽ đã được thuộc hạ đến đón đi rồi mới đúng.

Đỗ Lưu Minh nghe đến lời này, liền nghe ra được ý tứ muốn đuổi người của nàng, lập tức bị cô gái nhỏ không lương tâm này chọc tức đến ngứa răng rồi. Hôm nay rời đi, lộ mặt trấn áp mọi nơi, đúng là tính toán ban đầu của hắn, thế nhưng tối qua sau khi hầu hạ cô gái nhỏ này xong, lúc hắn cầm lấy điện thoại, đột nhiên lại thay đổi chủ ý.

So với việc mạnh mẽ ra mặt, tại sao lại không yên lặng tọa sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau), xem xem một màn mất tích này của hắn có kể kéo ra bao nhiêu kẻ không an phận. Do đó, hắn vẫn như cũ gọi điện thoại cho thuộc hạ, thông báo một chút tình hình và thời gian quay trở về của hắn.

Hơn nữa…

Đỗ Lưu Minh dùng tay siết chặt eo của La Phóng, đem hạ thân cương cứng nóng hổi của hắn chen vào giữa hai chân nàng, cách một lớp qυầи ɭóŧ từ từ cọ xát đưa đẩy, chẳng qua mới chỉ đẩy đưa vài cái, sắc mặt của La Phóng quả nhiên lại ửng đỏ, bộ dáng động tình thể hiện rất rõ ràng.

Nhìn thấy gương mặt La Phóng cũng dần dần bị tìиɧ ɖu͙© nhuốm màu, trong lòng Đỗ Lưu Minh dâng lên một cỗ thỏa mãn kỳ lạ.

Trước khi quay trở về, hắn dù thế nào cũng phải đem cô gái nhỏ lẳиɠ ɭơ này làm đến nhận chủ mới thôi.

“Tối hôm qua ca ca hầu hạ Phóng Phóng có sướиɠ hay không? Hửm?”

Đỗ Lưu Minh ghé vào bên tai La Phóng nhẹ giọng nói, xưng hô ái muội khiến giữa hai người có thêm một tầng lửa nóng nữa: “Phóng Phóng thật là không có lương tâm mà, chính mình được thoải mái liền mặc kệ ca ca cả đêm cương cứng khó chịu.”

“Ca ca cả đêm đều chịu đau, Phóng Phóng tính bồi thường cho ca ca như thế nào đây?”