Đỗ Lưu Minh từng chút từng chút liếʍ sạch hoa huyệt nhỏ tràn đầy mật dịch, một tay cố định eo của La Phóng, tay còn lại ngựa quen đường cũ mà chọc ghẹo bầu ngực đầy đặn một tay khó có thể nắm trọn kia, hắn cảm nhận được cô gái nhỏ vậy mà càng thêm căng chặt cơ bắp cùng run rẩy, hạ thân của hắn cũng bị nàng không nhanh không chậm liếʍ mυ'ŧ, cảm giác thỏa mãn ngay lập tức tìm đến hắn.
Đỗ Lưu Minh cố nén xúc động muốn thô bạo đem người đặt dưới thân mạnh mẽ mà làm nàng, hắn thầm nghĩ nếu không phải vết thương trên người phải mất mấy ngày mới có thể khỏe lại, hắn nói sao cũng phải đem cô gái nhỏ này làm đến từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài đều là mùi vị của hắn mới mãn nguyện được.
Trước đó, Đỗ Lưu Minh phải thu chút lợt tức cái đã, hắn ngậm lấy âm đế của La Phóng, không nặng không nhẹ mà cắn một cái, cô gái nhỏ kia liền hô lên a một tiếng kèm theo chút âm thanh nức nở, hiển nhiên là đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hưng phấn rồi, thậm chí ngay cả việc liếʍ mυ'ŧ cho hắn cũng quên mất luôn rồi.
Đỗ Lưu Minh cuối cùng cũng hiểu rõ, nếu cứ như vậy tiếp tục trêu ghẹo thì người chịu tội vẫn là hắn thôi. Cô gái nhỏ này cơ thể quả thật rất da^ʍ dãng, nhưng kỹ thuật lại tệ hại vô cùng, muốn dựa vào nàng khiến hắn phát tiết du͙© vọиɠ, có khi hại đến thương tổn huynh đệ của hắn luôn cũng không chừng.
Hắn đành cắn răng đem La Phóng kéo đến trong ngực, để hai chân của nàng vòng quanh eo hắn, ôm một thân mềm mại thơm ngát này vào lòng, dùng năm ngón tay nhỏ nhắn của La Phóng mà tự lực gánh sinh.
Thế nhưng rõ ràng La Phóng một chút cũng không thông cảm cho nỗi khổ tâm của ai đó, vẫn luôn ở trên người Đỗ Lưu Minh không nhịn được mà trên cọ một chút, dưới cọ một xíu, âm thanh ấm ách rêи ɾỉ, tựa như ăn trúng xuân dược mà vặn vẹo thân mình, lắc lắc mông đối với hắn cầu hoan. Hai bầu ngực no đủ mềm mại cọ sát trên cơ ngực của Đỗ Lưu Minh muốn tìm an ủi, tiểu huyệt nhỏ cũng lên xuống nơi cổ tay hắn, bộ dáng dục cầu bất mãn rất khó chịu.
Đỗ Lưu Minh một bên sung sướиɠ, một bên cắn răng tức giận chửi mắng, dùng đến những từ ngữ khó nghe nhất mà chửi, nào là tiểu huyệt thiếu người làm, nào là da^ʍ phụ trời sinh, cuối cùng dưới ánh mắt ngập nước đầy ủy khuất của cô gái nhỏ mà phát tiết ra ngoài.
Lúc phát tiết xong, vốn là thời điểm để người ta bình tâm lại nhất, nhưng mà Đỗ Lưu Minh nhìn thấy La Phóng còn đang phát tình, huynh đệ của hắn chỉ mềm đi chốc lát, lại hung dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đứng lên một lần nữa, dáng vẻ không ngừng cố gắng ngẩng cao đầu khiến cho hắn muốn phát điên lên. Cơn giận trong lòng làm hắn trở nên có chút ác ý, trực tiếp đem một ngón tay đâm vào bên trong huyệt hoa nhỏ của La Phóng mà dò xét.
Đương nhiên Đỗ Lưu Minh không dám thật sự đem nàng làm tới cùng, nếu thật sự hắn cùng La Phóng làm chuyện đó, không nói tới việc cơ thể cô gái nhỏ này có thể chịu nổi hắn hay không, chỉ với đám vết thương trên người cũng đủ khiến hắn mất đi nửa cái mạng. Hắn tạm thời còn có giác ngộ, vẫn còn chưa muốn nếm thử cảm giác chết dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu là như thế nào.
Bởi vậy cho dù côn ŧᏂịŧ đang kề cận sát bên hoa huyệt, toàn bộ côn ŧᏂịŧ của hắn đều bị mật dịch từ tiểu huyệt nhỏ của La Phóng tưới ướt đẫm, Đỗ Lưu Minh cũng chỉ có thể dùng tay đến thỏa mãn cô gái nhỏ lẳиɠ ɭơ đang phát tình này.