Chỉ cần dựa vào bản năng sinh tồn La Phóng nàng cũng cảm thấy giọng nói của Đỗ Lưu Minh có phần nguy hiểm quá mức, do đó không chỉ không đến gần hắn mà còn do dự lùi lại phía sau một chút.
Nhưng sau khi lùi lại, La Phóng lại có chút hối hận, dựa theo cốt truyện mà nói, ngày mai người đàn ông này phải rời đi rồi, bây giờ không thừa dịp hắn đang đối với nàng động dục mà làm chút chuyện đổi lấy điểm tích lũy, đợi đến lần gặp mặt sau này còn không biết là khi nào nữa.
Lão lưu manh Đỗ Lưu Minh còn chưa kịp cho nàng cơ hội hối hận, mắt thấy bộ dạng mê gái của mình đã làm cô gái nhỏ hoảng sợ, liền không chút hoang mang mà lật mặt như lật giấy, sắc mặt trở nên trắng bệt, hơi thở cũng mỏng manh, đáng thương dựa vào m cạnh bàn.
“Đạ ca còn một chỗ nữa cũng bị thương, em đến đây giúp tôi nhìn một chút.”
La Phóng nửa tin nửa ngờ mà đi đến chỗ hắn, chỉ thấy Đỗ Lưu Minh đang cắn môi, đôi mắt mong chờ mà nhìn nàng, giống như thật sự bị thương rất nghiêm trọng vậy.
“Còn chỗ nào bị thương nữa? Để tôi đi lấy thuốc.”
La Phóng xoay người muốn đi, nhưng làm sao Đỗ Lưu Minh có thể buông tha con mồi đã dâng đến miệng này chứ?
Hắn giữ chặt tay cô gái nhỏ, kéo đến đặt lên trên côn ŧᏂịŧ đã cương cứng ngẩn cao đầu ở phía dưới của mình, tay còn lại ôm chặt lấy eo nàng, trực tiếp ôm người kéo vào trong ngực hắn giam cầm.
Ánh mắt hắn rực lửa, nhìn chằm chằm hai mắt của La Phóng, vô cùng có tính xâm lược mà nghiêng người đến gần, hơi thở nóng rực tựa như muốn đốt cháy cô gái nhỏ:
“Em gái ngoan, làm sao bây giờ? Chỗ này của ca ca đau quá.”
La Phóng đè nén lại tiếng tim đập thình thịch như trống trận trong ngực, trước đó nàng luôn cảm thấy có thể đi theo thiết lập tiểu bạch thỏ ngây thơ thuần khiết, nhưng hiện tại cùng người đàn ông này đối mặt, trong người nàng liền trỗi lên một loại cảm xúc bị nhìn thấu, khiến cho sống lưng nàng trở nên tê dại, lúc này nàng mới ý thức được nước cờ này đã đi sai, chắc đi lại không được.
Ở đây giả dạng thành tiểu bạch thỏ với người đàn ông này, chắc chắn chỉ có một con đường chết.
Sau một hồi trầm mặc, La Phóng cuối cùng cũng mở miệng nói, ánh mắt cũng bình tĩnh, không một gợn sóng như mọi khi: “Anh có thể tự mình giải quyết, hoặc là đi tắm nước lạnh cũng được.”
Thái độ bình tĩnh này của nàng ngược lại làm cho Đỗ Lưu Minh ngạc nhiên, không ngờ cô gái nhỏ này cũng hiểu biết khá nhiều chuyện, bất quá hắn đã sớm luyện thành một thân công phu miệng lưỡi rồi, lập tức mặt không đổi sắc, tâm không loạn nhịp mà ba xạo tiếp:
“Nhưng ca ca không còn sức nữa, cả người toàn là vết thương, không thể thế này mà đi tắm nước lạnh được. Em gái ngoan, thương xót ca ca với, chỗ này của ca ca đau đến chết được. Không phải em cũng đã nhận tiền của người ta để giúp tôi rồi sao?”
Tiền, Đỗ Lưu Minh bỗng nhiên ý thức được hắn đã bắt được điểm mấu chốt của vấn đề rồi, cô bé này một thân một mình sống ở nơi hoang vắng này, cuộc sống đương nhiên không tốt được bao nhiêu, dĩ nhiên thứ cần nhất chính là tiền rồi. Vừa lúc, Đỗ Lưu Minh hắn không thiếu nhất lại chính là tiền!
Hắn lập tức thấp giọng ở bên tai La Phóng bắt đầu hứa hẹn:
“Em giúp ca ca thoải mái xong, đến lúc rời đi tôi sẽ để lại cho em một số tiền, cũng giúp em có thể thoải mái trang trả cuộc sống học tập sau này.”
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, quả nhiên là đồng ý với điều kiện của hắn. Đỗ Lưu Minh trong lòng càng thêm vui mừng, cân nhắc xem nên từ chỗ nào trên người nàng hạ miệng cắn xuống, lại bị một lời của La Phóng chặn lại:
“Anh viết giấy bảo đảm cho tôi đã.”
———
Nư9 thủ đoạn không tầm thường đâu >