Lâm Nghiêu nghi hoặc. “Chúng ta khi nào thì có tiền để mua nhiều lương thực như thế?”
Nói được một nửa, Lâm Nghiêu đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Trước đó Sở huynh sai người vận chuyển số tơ lụa cướp được đến Ngô Huyện để bán, thật ra là muốn mua lượng thực từ đó về đúng không? Quân sư sớm đã tiên liệu trước sẽ có cục diện thế này à?”
Nói đến đây, Lâm Nghiêu bỗng nổi hết da gà.
Lúc đó trại tây còn chưa giải quyết xong, y đã tính trước chuyện xa vời như thế rồi à?
Sở Thừa Tắc đáp: “Như trại chủ đã nói đó, thiên hạ chưa định, chiến tranh tất nhiên sẽ còn tiếp tục, tích trữ lương thực sẽ không bao giờ thừa.”
Dù chưa khởi nghĩa, trong tay có nhiều lương thực ăn không hết thì cũng có thể bán cho những đội quân khác với giá cao, kiếm được một số tiền lớn.
Vương Bưu hỏi: “Đại ca, quân sư, lương thảo về đến nơi nhưng dưới núi có quan binh bao vây, làm sao chúng ta vận chuyển lên đây được?”
Ánh mắt của Sở Thừa Tắc hơi tối lại. “Ta có một biện pháp, nhưng phải tìm được thợ biết làm cầu treo.”
Vương Bưu lập tức nói: “Phùng lão quỷ trước kia từng hoạt động ở Tào Bang, gọi ông ta đến hỏi xem có biết hay không.”
Phùng lão quỷ trước kia là người của trại tây, bây giờ hai trại đông tây đã hợp nhất, trong trại có công trình nào cần xây dựng thì sẽ tìm ông ta.
Phùng lão quỷ nhanh chóng được gọi đến. Ông ta là một lão già hình dáng gầy gò, vì thường xuyên uống rượu nên trên người luôn có mùi rượu và mùi mồ hôi trộn lẫn với nhau, có điều đám đàn ông trai tráng trong trại cũng là những người thô lỗ nên không để ý lắm.
Sở Thừa Tắc chỉ vào vách đá phía sau núi và vách đá bờ đối diện trên bản đồ, nói: “Có thể xây một chiếc cầu treo giữa hai vách núi này không?”
Phùng lão quỷ thầm ước lượng khoảng cách giữa hai vách đá, không ngừng lắc đầu. “Xa quá, không xây được. Khu vực Trung Nguyên này hẳn là không có thợ biết xây cầu treo, vùng Xuyên Tây thì có nhiều hơn. Tuy nhiên nhìn lòng sông bên dưới rộng hơn mười trượng, khoảng cách giữa hai vách núi lại càng lớn hơn, dù thợ ở Xuyên Tây cũng chưa chắc đã làm được.”
Những lời này của ông ta cơ bản đã phủ định con đường xây cầu treo giữa hai vách núi.
Lâm Nghiêu thở dài: “Có lẽ trong thiên hạ vẫn có người tài giỏi có thể xây cầu được, tuy nhiên trước mắt e là trại của chúng ta không được rồi, trước hết cứ sắp xếp người của các trại cho khỏi hỗn loạn đã.”
Cái trước là mối lo xa, cái sau là mối họa gần.
Số người biết chữ trong trại không nhiều, Triệu đại phu tuổi đã cao nhưng vẫn được gọi đến để giúp xử lý danh sách. Để tiện quản lý, người cùng một trại không thể xếp chung một đội.
Lâm Nghiêu phát hiện trên danh sách, những kẻ từng gϊếŧ hơn mười người đều được ghi chú phía sau thì lấy làm lạ. “Nếu Sở huynh muốn dùng cái này để thử võ nghệ của họ thế nào thì ta thấy không đáng tin lắm, kẻ nào ranh ma là có thể liệt kê thêm vài người mà.”
Sở Thừa Tắc phụ trách chuyện sao chép, đang ghi chú danh sách những kẻ gϊếŧ hơn mười người kia, nghe thế thì nói với giọng bình thản đến mức lãnh đạm. “Những kẻ gϊếŧ cả người già trẻ con thì không giữ.”
Bên ngoài mặt trời chói chang nhưng những người chịu trách nhiệm thẩm tra danh sách trong nhà bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Thì ra đây mới là mục đích thật sự của y.
Trong ổ phỉ tặc, thật sự cùng hung cực ác chỉ có vài người, y muốn liệt kê những kẻ tay dính đầy máu ấy ra, nếu không để những kẻ ấy trong quân đội, e là sẽ làm hỏng chuyện.
Lâm Nghiêu lật xem vài bản danh sách, nhìn mà chóng mặt. “A Chiêu chạy đâu rồi không biết, bảo nó về đây phụ một tay đi.”
Vương Bưu đáp: “Đại tiểu thư và phu nhân của quân sư đến bãi thu hoạch rồi. Nói về sau trong trại sẽ tăng lên nhiều người, không có chỗ ở nên phải làm thêm ngói.”
Nói đến nhà ở, Lâm Nghiêu càng thêm đau đầu. Mấy ngàn con người, ăn mặc ở cái nào cũng phải tốn tiền. Hắn lớn tiếng nói đùa: “Quân sư, người do huynh kéo đến thì huynh tự đi mà nuôi. Ta dù có bỏ hết tiền cưới vợ vào thì cũng không nuôi nổi một đội quân đâu.”
Người trong phòng đều bật cười. Sở Thừa Tắc nghe nói Tần Tranh dẫn Lâm Chiêu đi làm ngói thì trở nên đăm chiêu, không còn tập trung nhìn danh sách nữa.
Y cũng loáng thoáng thấy được trên người thái tử phi của mình cất giấu không ít bí mật.
Có những chuyện nàng ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói với mình. Không biết lần này, mượn Lâm Chiêu đánh tiếng thì có thể nhờ nàng ấy giúp cho chuyện xây cầu không.
Danh sách mấy ngàn người, sửa sang lại cũng mất khá nhiều thời gian. Đến tối, Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu vẫn còn phải tự mình kiểm tra lại lần nữa.
——
Ban ngày Tần Tranh rảnh rỗi, thấy cái thùng ngói trước đó mình làm đã được bắt chước làm thêm mười mấy cái, nhớ đến kế hoạch làm ngói trước kia bèn dắt Lâm Chiêu xuống ruộng đào đất sét.
Sơn trại rất nhiều nơi có đất sét, Lâm Chiêu được biết ngói làm từ đất sét thì lập tức triệu tập người trong sơn trại đi đào không ít đất về, hiện nay trên bãi thu hoạch chất thành một múi.
Người già trẻ con đều ra bãi đất nhặt đá vụn và rác rưởi trong đất sét, nhặt sạch rồi bèn ra suối múc nước tưới lên đất đó, tiếp theo xua bầy trâu trong sơn trại giẫm lên cả buổi chiều, cuối cùng cũng làm cho nó mềm nhuyễn ra.
Trời đã tối, làm ngói sẽ không kịp nên Tần Tranh bèn bảo mọi người cột trâu ở đó, giẫm đất sét thêm một đêm nữa thì ngày mai tính kết dính sẽ càng cao.
Đất sét càng mềm dẻo thì ngói làm ra sẽ càng chắc chắn.
Lúc Tần Tranh quay về nhà ăn cơm, biết Sở Thừa Tắc còn chưa về, nhớ tới hôm nay quan phủ tấn công trại thì khẽ thở dài một hơi, biết chắc chắn họ có rất nhiều chuyện để thương lương.
Tần Tranh ăn bát mì xong, Lâm Chiêu – vừa mới gặp cách đó không lâu – bèn chạy tới, tỏ vẻ thần bí nói: “A Tranh tỷ tỷ, mấy người ca ca muội gặp phải chuyện khó giải quyết rồi.”
Tần Tranh nghĩ tới tình hình trước mắt, quan phủ không tấn công lên được, vậy có thể làm Lâm Nghiêu sốt ruột chỉ có thể là vấn đề lương thực. Cô hỏi: “Lương thảo có vấn đề à?”
Lâm Chiêu gật đầu thật mạnh. “Tối nay muội về, nghe Vũ tam thúc và Vương Bưu than vắn thở dài là quân sư đề nghị xây một cái cầu treo ở sau núi để vận chuyển lương thực, nhưng trại chúng ta không ai biết làm, hơn nữa khoảng cách giữa hai vách núi xa đến mấy chục trượng, quả thật không cách nào làm được.”
Tần Tranh vừa nghe là Sở Thừa Tắc đề nghị thì sắc mặt trở nên quái dị.
Y thấy cô sống chết cũng không chịu nhận chuyện mình xây cầu tàu nên lần này mới đi đường còng, mượn miệng của Lâm Chiêu đến hỏi ý cô sao?
Tần Tranh lau mặt, nói: “Độ khó đúng là rất lớn. Muốn xây cầu treo, những cái khác chưa nói, độ bền và độ cứng của dây cáp là phải cao, sắt bình thường không chịu nổi đâu, hơn nữa thời gian xây cũng lâu, e là giờ làm không kịp.”
Lâm Chiêu “à” một tiếng, mày cau chặt lại.
Tranh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tuy nhiên không nhất thiết cứ phải xây cầu treo, nếu chỉ để vận chuyển vật tư thì xây cáp treo sẽ nhanh gọn hơn nhiều. Vấn đề duy nhất chính là cây cáp, nhất định phải có sắt đủ độ cứng và bền.”
Lâm Chiêu cũng biết chuyện này quả thật nằm ngoài năng lực của họ nên nói chuyện với Tần Tranh một lát, bảo cô nghỉ ngơi rồi vội vã quay về.
Sau khi vào nhà, Tần Tranh nằm dang chân dang tay trên giường, khẽ thở dài một hơi.
Cô không thẳng thắn với Sở Thừa Tắc nên y cũng không tiện hỏi trực tiếp cô. Nhưng bảo cô nói thật với y thì không lại không biết nên mở miệng thế nào.
Nói tôi đến từ tương lai? Chỉ mượn xác hoàn hồn tại nơi này?
Có tấm gương thái tử phi chết rồi vẫn bị bêu danh yêu phi hại nước, bị quật xác lên đánh, Tần Tranh không dám dũng cảm đến mức ấy.
Viện ra một lý do nào đó để gạt Sở Thừa Tắc? Trước đó y không truy hỏi đến cùng là vì không muốn nghe lời nói dối, nếu lừa gạt y chẳng khác nào chà đạp tấm chân tình của người ta.
Tần Tranh đưa tay sờ chiếc trâm ngọc trên tóc, nhớ đến chuyện ban sáng thì kêu lên đầy đau xót rồi ôm chăn lăn vòng vòng trên giường.
Đúng là cơn sóng này chưa qua, cơn sóng khác đã đến.
Đầu óc toàn là tâm sự ngổn ngang, ngủ cũng không được, cô nhớ là Sở Thừa Tắc có một bộ quần áo bị thủy tặc chém rách, mới chỉ may vài đường, kim đâm trúng tay nên bèn bỏ vào trong rương không đυ.ng đến. Y mua trâm mua gương cho cô, còn cô thì chưa từng tặng y thứ gì, giúp y vá lại quần áo coi như là thể hiện chút lòng thành.
Tần Tranh bò dậy, đến chỗ cái rương đựng quần áo lấy bộ đó ra, xâu kim dưới ánh nến, bắt đầu tìm chỗ rách trên áo. Nhưng tìm cả buổi cũng không thấy vết rách ấy, cô không khỏi nghi hoặc. “Mình nhớ là cái áo bị rách một lỗ rất to, sao bây giờ không thấy nhỉ…”
Cô nhìn kỹ lại, cuối cùng tìm thấy một vết vá dài chừng ba tấc trên vai, vì đường kim mũi chỉ rất tinh tế nên trước đó cô cứ tưởng là đường may nối thân và tay áo.
Đầu miếng vá có mấy mũi kim xiêu vẹo, y hệt con rết, chính là do cô may.
Tần Tranh khẽ thở dài một hơi: “Lư thẩm đã vá giúp rồi sao. Sao không tháo mấy mũi kim mình may trước đó ra rồi hãy vá.”
Sự chênh lệch này cũng thê thảm quá.
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy nghi hoặc. Bình thường Lư thẩm rất hiếm khi vào phòng họ, càng không lục lọi đồ của họ, huống chi là đồ được để trong rương.
Nhưng nếu không phải do Lư thẩm may thì trong nhà này ai có được tài may vá tinh xảo kia cơ chứ.
Tần Tranh nghĩ mãi không ra, đang định tắt đèn ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng của Lư thẩm. “Nương tử, cô ngủ chưa. Tôi có nấu cho cô chén thuốc dạo trước Triệu đại phu kê đây.”
Nhắc tới thuốc an thần này, lần đầu tiên Tần Tranh uống chính là cái đêm bọn thủy tặc tấn công Kỳ Vân Trại.
Tần Tranh mở cửa bưng thuốc vào, nói: “Cảm ơn thẩm, có điều sau này không cần nữa đâu, con ngủ say lắm.”
Lư thẩm ừ một tiếng, thấy trên bàn vẫn còn quần áo và kim chỉ thì khuyên. “Tối rồi, đừng có may vá nữa, hại mắt lắm.”
Nghe đến chuyện này, Tần Tranh lại ngượng ngùng. “Con vốn định vá cái áo lại cho tướng công, không ngờ thẩm đã vá giúp rồi.”
Sắc mặt Lư thẩm trở nên kỳ lạ. “Tôi không có giúp cậu ấy vá áo.”
Tần Tranh ngẩn ra, cầm chiếc áo trên bàn cho Lư thẩm xem. “Thẩm có nhớ nhầm hay không, là cái áo này nè.”
Nhưng Lư thẩm vẫn kiên quyết lắc đầu. “Không phải do tôi vá. Trình độ may vá của tôi còn chưa đến mức ấy.”
Bà nhìn Tần Tranh, vừa không đành lòng vừa tức tối nói: “Lúc nương tử không ở sơn trại, có hôm tôi về nhà thì thấy nha đầu của Vương gia vừa khóc vừa chạy ra khỏi cổng.”
Nụ cười trên mặt Tần Tranh tắt đi, khuôn mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng nhưng không hề có vẻ đau buồn và chật vật, chỉ nói: “Thì ra là thế. Cảm ơn Lư thẩm.”
Lư thẩm thở dài với tâm trạng phức tạp. “Nương tử đừng để trong lòng. Nha đầu đó không thể so được với cô, bình thường tôi cũng không thấy quân sư nói chuyện với cô nương nào trong trại cả.”
“Con biết.”
Tần Tranh mỉm cười ngắt lời Lư thẩm. “Không còn sớm nữa, thẩm đi nghỉ sớm đi.”
Lư thẩm lại bắt đầu lo lắng cho đôi phu thê nhà này. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Đóng cửa lại, Tần Tranh nhìn chiếc áo kia, tuy không muốn thừa nhận không quả thật càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Cô cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Sở Thừa Tắc.
——
Lúc Sở Thừa Tắc về tới nhà đã quá nửa đêm, trong phòng không thắp đèn nhưng đối với y mà nói, có thắp hay không cũng vậy, vừa đẩy cửa vào là nhìn thấy Tần Tranh ngồi chống tay lên bàn, hình nha đang ngủ gục.
Sao lại ngủ ở đây?
Sở Thừa Tắc khẽ cau mày, nhẹ nhàng đóng cửa thật khẽ. Đến gần nhìn cái đầu gật gù sắp gục uống của Tần Tranh, tim y tự dưng cảm thấy mềm nhũn.
Ánh trăng chiếu từ khe cửa vào, rơi trên khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay của cô, cô như được điêu khắc từ ngọc mà thành.
Y lẳng lặng nhìn một lát, ma xui quỷ khiến giơ tay lên chạm khẽ vào mặt cô.
Rõ ràng vừa chạm vào đã bỏ ra ngay nhưng cảm giác ấm áp, mịn màng như một dòng điện chạy qua người y, từ tay lan dần về phía trái tim khiến nó trở nên tê dại.
Cảm xúc hết sức xa lạ này khiến Sở Thừa Tắc vô thức chau mày.
Có lẽ là tay y quá lạnh nên dù chỉ chạm nhẹ rồi rụt về thì vẫn làm Tần Tranh thức giấc.
Ngửi thấy mùi hương tuyết tùng quen thuộc trên người người bên cạnh, Tần Tranh không hề hoảng hốt. Cô quờ quạng muốn thắp nến trên bàn nhưng Sở Thừa Tắc đã nhanh tay làm trước.
Căn phòng vốn tràn ngập ánh trăng dìu dịu bỗng được thay thế bằng ánh nến ấm áp.
“Sao không lên giường mà ngủ?” Giọng Sở Thừa Tắc trầm thấp hơn bình thường một chút, như mang theo một chút dịu dàng nữa.
Ngược lại mặt Tần Tranh thì khá lãnh đạm. “Có chuyện thϊếp muốn thương lượng với tướng công một chút.”
Sở Thừa Tắc phát hiện trên mặt cô thoáng có chút lạnh lùng, y ngồi xuống phía đối diện của chiếc bàn. “Sao thế?”
Mắt y vô tình lướt qua búi tóc cô, phát hiện cô đã đổi thành cây trâm gỗ lúc trước.
Ánh mắt y trở nên lạnh nhạt vài phần.
Lúc y không vui, ánh mắt trông rất lạnh, giống như là phủ thêm một lớp tuyết mỏng vậy.
Tần Tranh nhìn thẳng vào mắt y, hỏi: “Đêm qua nguy hiểm như thế, sao tướng công lại đến cứu thϊếp.”
Có một thứ cảm xúc mông lung luôn quanh quẩn trong lòng nhưng vẫn chưa thật sự rõ ràng. Trên danh nghĩa cô là thê tử của y, nhưng có những chuyện cô muốn biết suy nghĩ và thái độ của y thì mới xác định được vị trí của mình.
Sở Thừa Tắc lười nhác ngước mắt lên, nhìn có vẻ rất hờ hững nhưng ánh mắt lại mang theo cảm giác áp bức đến lạ. “Nàng là thê tử của ta, nàng bị đoạt đi, ta không nên tìm về hay sao?”
“Chỉ vì nguyên nhân này sao?” Không biết tại sao, bị y nhìn như vậy, giọng Tần Tranh cũng trở nên run run.
Sở Thừa Tắc nhìn chằm chằm vào cô một lát, đột nhiên bật cười. “Nàng thông minh như vậy, chắc phải đoán được chứ.”
Lần này không chỉ giọng nói, ngay cả trái tim cô cũng run theo. Tần Tranh mím môi. “Thϊếp không đoán được.”
Mắt cô cụp xuống, không dám nhìn y.
Sở Thừa Tắc nhìn đỉnh đầu của cô một lát, từ tốn lên tiếng. “Nếu nàng không đoán được thì chứng tỏ những gì ta làm vẫn chưa đủ.”
Y chồm người đến trước, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cô, hơi dùng dức một chút, buộc Tần Tranh phải ngước lên. Y thở dài một hơi. “Ta thật sự không giỏi đoán tâm tư của phụ nữ. Không biết nàng thích gì, ghét gì, cũng không biết tại sao nàng lại tức giận, đó là lỗi của ta…”
Dừng lại một chút, y nhìn thẳng vào mắt nàng. “Nhưng ta nghĩ, nàng quyết định đi theo ta thì chắc đã hiểu lòng ta đối với nàng.”
Tim Tần Tranh đập thình thịch. Bị buộc phải nhìn y, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của y, ngón tay cô cũng hơi run lên.
Giọng y vẫn rất từ tốn nhưng vào lúc này, nó cứ như một con dao sắc: “Cây trâm được mua hôm thủy tặc đến tấn công trại, ta không biết Thẩm Ngạn Chi cũng tặng trâm cho nàng, mà cũng không có ý tranh hơn thua với hắn trong chuyện này.”
Y mỉm cười, thả tay đang nâng cằm của cô ra. “Lúc đó chỉ cảm thấy nó hợp với nàng nên mua về thôi.”
“Những lời thϊếp nói sáng nay không có ý đó…” Tần Tranh khó mà giải thích được. Phần cằm bị y nắm vẫn hơi đau, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, tràn lên tới hốc mắt. “Thϊếp tưởng chàng đã hỏi A Chiêu những chuyện xảy ra trong biệt viện, sợ chàng hoài nghi nên mới nói thế.”
Sở Thừa Tắc nghe cô nói thì ngẩn ra, giọng dịu lại. “Vậy bây giờ là sao?”
Tần Tranh khẽ thở ra một hơi rồi nói thẳng: “Lúc thϊếp không có nhà, ai đã vá áo cho tướng công?”
Sở Thừa Tắc không hiểu ý của cô lắm. “Cái gì?”
Tần Tranh cầm chiếc áo khoác đã được vá lên đưa cho y. “Tướng công đối với thϊếp cứ vừa xa vừa gần, rất nhiều lúc thϊếp cũng không biết rốt cuộc trong lòng tướng công, mình có địa vị gì. Đêm nay muốn nói chuyện với tướng công là về quan hệ giữa hai chúng ta. Thϊếp biết nam nhân tam thê tư thϊếp là chuyện thường, nhưng vẫn muốn biết suy nghĩ của tướng công.”
Nếu y muốn tam thê tứ thϊếp, Tần Tranh cảm thấy tạm thời cứ làm một đôi phu thê trên danh nghĩa vậy, đợi sau này tình thế đã ổn thì ai đi đường nấy.
Sở Thừa Tắc nhìn những đường kim mũi chi ngay ngắn trên chiếc áo, cuối cùng cũng đoán được nguyên nhân hôm nay cô thất thường như thế. Y xoa bóp chân mày, bất đắc dĩ nói: “Là ta vá.”
Phản ứng đầu tiên của Tần Tranh là y cư nhiên nói dối không chớp mắt!
Cô nghi ngờ hỏi: “Không phải Vương cô nương kia vá à?”
Sở Thừa Tắc nhìn cô. “Vương cô nương nào?”