Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 38

Hôm sau, khi Tần Tranh thức dậy đã là giờ tỵ (9 giờ). Sau khi rửa mặt xong, thị nữ nói sẽ dẫn cô đến nhà thủy tạ dùng cơm. Lúc đi ra, thấy cửa phòng Lâm Chiêu đóng kín, Tần Tranh hỏi: “Cô nương phòng bên cạnh không đi cùng à?”

Thị nữ đáp: “Đại nhân chỉ mời một mình cô qua đó.”

Tần Tranh khẽ cau mày. Thẩm Ngạn Chi muốn gạt Lâm Chiêu ra là vì muốn nói chuyện riêng với mình ư? Tình hình trước mắt, né tránh là tốt nhất.

Cô ngẫm nghĩ giây lát rồi gõ cửa phòng Lâm Chiêu, muốn bảo Lâm Chiêu cùng đi với mình nhưng trong phòng không có ai đáp lại. Tần Tranh đang cảm thấy lạ thì nghe thị nữ kia nói với sắc mặt là lạ: “Vị cô nương kia vừa ngủ dậy là đến nhà bếp lấy thức ăn rồi.”

Những lời này nói rất kín kẽ, không thể bắt bẻ nhưng vẫn có ý làm người ta ngượng nghịu. Nhà quan lại quyền quý, bình thường là hạ nhân mang thức ăn đến tận nơi chứ chưa từng có ai làm khách mà mới sáng sớm đã chạy đến nhà bếp của người ta tự tìm cái ăn cả.

Đây là chuyện rất mất mặt. Nếu đã đến làm khách, chả lẽ chủ nhân còn để người ta thiếu ăn thiếu uống sao?

Nàng ta cố tình nói thế là muốn móc mỏ chuyện họ chưa từng trải việc đời, vẫn mang phong cách của nhà nghèo khó.

Tần Tranh biết Lâm Chiêu lớn lên ở sơn trại, chạy đến nhà bếp tìm cái ăn là chuyện bình thường, hoàn toàn không hiểu những phép tắc lễ nghi của nhà cao cửa rộng.

Đêm qua Lâm Chiêu nói từ nay họ chỉ ăn rau dưa màn thầu, Tần Tranh cứ tưởng tiểu cô nương này giận quá nên nói vậy nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Lâm Chiêu đã đến nhà bếp tìm màn thầu thật.

Lúc đầu thị nữ này nói đến tổ yến, cố tình nhắc đến giá tiền, Tần Tranh đã nghe ra ý gì rồi. Tuy nhiên lúc đó cô chỉ nhìn nàng ta một cái, không lên tiếng, cứ tưởng nàng ta sẽ thu mình lại, không ngờ còn được nước làm tới.

Tần Tranh trước nay luôn che chở cho người của mình nên lập tức nói với thị nữ kia. “Cũng do trí nhớ của ta không tốt, tối qua đã nói với A Chiêu là muốn ăn rau muối màn thầu mà lại quên. Ăn quen ngũ cốc rau dưa rồi, đột nhiên được ăn sơn hào hải vị của quý phủ cảm thấy khó tiêu hóa quá. Ta sẽ không đến nhà thủy tạ đâu.”

Mặt thị nữ kia lập tức biến sắc. “Cô… cô đừng làm khó nô tỳ mà.”

Rõ ràng đại nhân có ý với nữ nhân này, nếu cô ta lại thêm mắm dặm muối nói gì đó với đại nhân… Nhớ tới thủ đoạn của Thẩm Ngạn Chi, thị nữ bỗng thấy rùng mình.

Mắt nàng ta rưng rưng lệ, cầu xin. “Trong nhà tôi còn có cha mẹ già, bên dưới có mấy đệ đệ muội muội phải nuôi. Tôi vụng về không biết nói chuyện, xin cô rộng lượng đừng chấp nhất với tiểu nhân.”

Môi nở một nụ cười mỉm nhưng ánh mắt Tần Tranh thì lại rất lạnh lùng. “Cô nương nói vậy với một kẻ ăn nhờ ở đậu như ta làm gì? Những lời cô nương nói trước đó chẳng phải thay mặt cho chủ nhân nhà các người sao?”

Sắc mặt của thị nữ càng thêm tái nhợt. Nàng ta là cái thá gì mà có thể thay mặt cho Thẩm Ngạn Chi chứ? Chẳng qua là thấy Thẩm Ngạn Chi đột nhiên mang về hai nữ tử, nghe nói là từ ổ thủy tặc cứu ra, Thẩm Ngạn Chi lại có ý với một trong hai người kia, nàng ta cảm thấy họ không xứng với đại nhân nhà mình, trong lòng xem thường nên mới nói vài câu mỉa mai mà thôi.

“Cô… cô nói đùa phải không. Nô tỳ là kẻ dưới, sao có thể thay mặt đại nhân tỏ thái độ được?” Lúc nói câu này, giọng thị nữ run run, chân tay lạnh toát.

Lúc này nàng ta mới biết hành động của mình trước đó là ngu xuẩn cỡ nào. Tự cho là thông minh, tỏ ra thượng đẳng nhưng không ngờ người ta không phải kẻ dễ bắt nạt, hôm qua không nói gì chẳng qua là không thèm để ý tới mình mà thôi.

Tần Tranh thấy nàng ta sợ đến vậy cũng không có ý dọa thêm nữa. Bị nhốt ở đây đã rất phiền, thỉnh thoảng lại bị móc mỉa vài câu thì quá là bực bội.

Chỉ mong từ nay nàng ta ghi nhớ bài học này.

Tần Tranh quay người đi vào phòng mình.

Thị nữ thấy thế, sợ tới mức quỳ phịch xuống đất. “Trước đó nô tỳ nói năng bất kính, nô tỳ xin tạ tội với cô. Xin cô đừng làm khó nô tỳ nữa, hãy đến nhà thủy tạ đi.”

Tần Tranh thoáng dừng bước, trả lời: “Làm phiền chuyển lời cho đại nhân nhà các cô, ta là người đã có gia đình, được ở nhờ quý phủ đã vô cùng cảm kích, tuy nhiên để tránh miệng lưỡi thế gian, ta sẽ không đến đó dùng cơm.”

Thị nữ không hề biết thân phận của Tần Tranh, bây giờ nghe cô nói mình đã có gia đình thì càng ngạc nhiên hơn.

Nghĩ đến sự quan tâm của Thẩm Ngạn Chi dành cho Tần Tranh, lòng nàng ta lại không nén được sự khinh bỉ. Người này đã có gia đình, còn lọt vào ổ thủy tặc, ngoại trừ khuôn mặt tai họa này ra thì có chỗ nào xứng với đại nhân chứ?

Vừa bị Tần Tranh cảnh cáo, nàng ta không dám thể hiện điều gì trước mặt cô, chỉ cung kính lui ra ngoài.

Tần Tranh không quan tâm đến tâm tư của thị nữ kia. Cô bảo thị nữ chuyển lời cho Thẩm Ngạn Chi như vậy, một mặt đúng là không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, một mặt cũng muốn xem thử giới hạn nhẫn nại của Thẩm Ngạn Chi là ở đâu.

Bây giờ Thẩm Ngạn Chi còn chưa trở thành nhân vật phản diện điên cuồng như trong sách, rất nhiều chuyện chưa hành động cực đoan đến vậy, làm rõ độ nhẫn nại của hắn rồi mới tính đến chuyện trốn chạy.

Tần Tranh ngồi trong phòng không bao lâu, Lâm Chiêu bèn dùng mâm bưng cháo gà và màn thầu vào. “A Tranh tỷ tỷ, muội đến nhà bếp đồ ăn này.”

Nàng ta đặt cháo và màn thầu lên bàn, nói: “Trong bếp không hề có cháo trắng, chỉ có cháo gà thôi.”

Màn thầu được làm từ bột mì trắng mịn, nhìn cái nào cái nấy trắng tinh tròn trịa, cầm lên tay cũng mềm mại, ăn vào thấy vừa nhuyễn vừa thơm, khác hẳn một trời một vực với màn thầu được làm từ bột mì thô trong sơn trại mà Lâm Chiêu hay ăn.

Lâm Chiêu vốn là người bộc tuệch nhưng lúc này chỉ cắm đầu ăn, không nói câu nào.

Tần Tranh đặt chén cháo vừa ăn được một muỗng xuống, hỏi: “Sao thế?” Cô lo lúc nãy ở trong bếp có ai nói gì đó làm Lâm Chiêu cảm thấy mất mặt.

Lâm Chiêu ngấu nghiến ăn xong miếng màn thầu cuối cùng, rầu rĩ nói: “Làm quan thật sướиɠ, màn thầu trắng mịn thế này là lại cho người hầu cấp thấp nhất trong phủ ăn. Một ngày nào đó, người trong trại bữa nào cũng được ăn loại màn thầu ngon thế này thì tốt quá.”

Thiên hạ hưng vong, người khổ nhất mãi mãi là bách tính ở tầng đáy của xã hội.

Tần Tranh nhìn nàng ta, nói: “Sẽ có một ngày như vậy.”

Câu nói an ủi này nghe sao quá yếu ớt. Hoàng thành tuy đã bị quân phản loạn chiếm giữ nhưng bây giờ thiên hạ chia ra ba thế lực cát cứ, dù là Hoài Dương Vương ở phía nam hay Liên Khâm Hầu ở phương bắc đều không thể bị tiêu diệt trong ngày một ngày hai.

Thiên hạ này cuối cùng sẽ thuộc về ai, còn chưa thể nói trước được.

Giọng Lâm Chiêu càng ủ rũ hơn. “Muội nghe nói phía nam lại sắp đánh nhau rồi. Triều đình muốn tấn công Dĩnh Châu, mà Mẫn Châu tiếp giáp với Dĩnh Châu, triều đình vận chuyển một số binh khí đến Mẫn Châu nhưng vừa hay lại bị thủy tặc cướp mất vì thế chuyện tấn công Dĩnh Châu mới tạm gác lại.”

Tần Tranh trầm ngâm suy nghĩ. Dĩnh Châu là địa bàn của Lục gia, triều đình đánh Dĩnh Châu, mục tiêu đã quá rõ. Nhưng bây giờ Lục gia đã quy thuận Hoài Dương Vương, có Hoài Dương Vương che chở, triều đình có thể đánh được Dĩnh Châu không thì khó nói lắm.

Với tình hình thiên hạ bây giờ, ba thế lực lớn này chạm trán quyết liệt với nhau là chuyện sớm muộn, đánh Dĩnh Châu chỉ là phát súng khơi mào.

Nhưng chỉ có bách tính bình thường mới cảm nhận được rõ nhất nỗi khổ do chiến tranh mang lại: Ruộng đất không thể canh tác, nam định bị bắt đi tòng quân, chiến trường khốc liệt không biết đã chôn vùi bao nhiêu xương máu của những chàng trai.

Cô không khỏi thở dài: “Mấy thế lực lớn không ai phục ai, ai cũng muốn ngồi lên trên ngai cao chí cao vô thượng kia, có lẽ chỉ khi xuất hiện một Vũ Gia Đế như ba trăm năm trước, thu phục các sứ quân thì thiên hạ mới được thái bình thật sự.”

Lâm Chiêu nghe thế, ánh mắt hiện lên chút buồn bã. “Trước đó muội nghe tiên sinh kể chuyện trong quán trà nói, năm đó Vũ Gia Đế chinh chiến khắp nơi, tiếng oán than của nhân dân vang dậy đất trời, không ít văn nhân dùng ngòi bút chửi mắng ngài độc tài hiếu chiến, chỉ xứng là một kẻ đồ tể, không xứng là một minh quân. Lúc đó muội còn tưởng tiên sinh nói lung tung, bây giờ thì hiểu ra rồi.”

“Năm đó thù trong giặc ngoài, tình hình còn tồi tệ hơn bây giờ, bách tính đã chịu đủ nỗi khổ cho chiến loạn, tình hình ổn định chút là không muốn có chiến tranh nữa. Nhưng Vũ Gia Đế biết rõ chỉ có thu phục triệt để các nước đến xâm phạm, làm chúng sợ thì mới được thái bình thật sự.”

“Quả nhiên, ngài dùng thủ đoạn quyết liệt đánh nam dẹp bắc xong, dù đăng cơ không đến một năm đã tráng niên mất sớm thì người Nhung ở phương bắc – trước kia cứ đến mùa đông là quấy nhiễu biên cảnh nước ta – vẫn không dám xâm phạm Đại Sở suốt mười năm sau đó. Lúc đó Đại Sở không còn sức để chiến tranh nhưng các thế lực xung quanh thì càng thê thảm hơn, không nghỉ ngơi dưỡng sức mười năm hai mươi năm thì không thể khôi phục nguyên khí được.”

Không biết tại sao, khi nghe Lâm Chiêu nhắc đến những chuyện này, Tần Tranh đột nhiên nhớ đến phản ứng của Sở Thừa Tắc khi mình nói về Vũ Gia Đế với y.

“Chẳng phải người đời đều mắng ông ta là man rợ hiếu chiến, gϊếŧ người như ngóe, là đồ tể đất Lũng Tây sao?”

Lúc nói đến câu này, dường như ánh mắt của y mang theo chút thê lương và trào phúng thì phải.

Là bất bình thay cho tổ tiên vì năm đó bị bêu danh, chửi rủa ư?

Tần Tranh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Lẽ nào khi đó Sở Thừa Tắc cảm thấy Đại Sở đã diệt vọng, khai quốc hoàng đế như Vũ Gia Đế sẽ lại bị người ta lôi ra để nguyền rủa sao?

Cô thất thần hơi lâu, Lâm Chiêu gọi vài tiếng mới hoàn hồn lại. “Chuyện gì thế?”

Lâm Chiêu nghi hoặc nhìn cô. “A Tranh tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy, muội gọi mấy lần mà không ừ hử gì?”

Tần Tranh tập trung vào câu chuyện, đáp: “Ta đang nghĩ càng về sau Vũ Gia Đế càng hiếu chiến, phải chăng là biết vận số của mình sắp hết nên mới tranh thủ quét sạch mọi hiểm họa khi mình còn có thể lên chiến trường, để sau khi mình chết thiên hạ bách tính thoát khỏi nỗi khổ chiến loạn.”

Lâm Chiêu nghe Tần Tranh nói mà sống mũi thấy cay cay. “Vũ Gia Đế là vị hoàng đế tốt nhất của Đại Sở.”

Nghĩ đến chuyện Đại Sở do một tay Vũ Gia Đế kiến lập nên đã không còn, Lâm Chiêu cảm thấy càng chua xót. “Sau này mỗi năm đến sinh thần của Vũ Gia Đế, muội sẽ đến chùa thắp hương cho ngài.”

Tần Tranh nhìn đôi mắt đỏ ửng của Lâm Chiêu, lòng cũng cảm thấy xúc động. Dù là thời đại nào, cũng đều sẽ có những vị đế vương không bị lãng quên bởi dòng chảy của lịch sử, khiến người ta khắc ghi mãi.

Có thể do tầm nhìn của thời đại, họ sẽ bị mang tiếng xấu, nhưng rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Tiếc nuối duy nhất là khi đã yên nghỉ trong thời đại của mình, chưa chắc họ đã biết người đời sau cũng từng sùng bái, tán dương mình đến vậy.

Tần Tranh nắm tay Lâm Chiêu, an ủi: “Ta từng nghe người ta nói, chỉ cần có người còn nhớ đến thì người được nhớ kia sẽ mãi mãi còn tồn tại.”

Lâm Chiêu lau nước mắt. “Nếu Vũ Gia Đế còn sống, biết Sở Quốc đã diệt vong, bây giờ thiên hạ chia năm xẻ bảy thế này thì sẽ buồn biết mấy…”

Tần Tranh ngập ngừng một chút rồi nói: “Ta cảm thấy có thể ngài ấy sẽ nghĩ đến việc chấn chỉnh lại giang sơn này lần nữa.”

Vì câu nói này của Tần Tranh mà vẻ thương cảm của Lâm Chiêu không còn nữa, ngược lại còn bật cười.

——

Dĩnh Châu, Lục gia.

Lục lão gia tử – tuổi ngoài năm mươi – đọc bức thư do bồ câu mang đến, sắc mặt nặng nề.

Ông ta và Lục thái sư là đường huynh đệ, năm đó Lục gia có người trở thành hoàng hậu, Lục thái sư dẫn một nhánh của gia tộc lên kinh thành, Lục lão gia tử và những người khác ở lại Dĩnh Châu.

Không ngờ hành vi cẩn trọng năm xưa bây giờ lại trở thành kế hay để bảo vệ gia tộc.

Con trưởng của Lục lão gia thấy sắc mặt của cha không được tốt lắm bèn hỏi: “Phụ thân, thư viết gì vậy ạ?”

Lục nhị gia đặt mạnh chén trà lên bàn, nói một câu nhẹ tênh. “Theo con thấy, vận số của Đại Sở đã tận, trong tay thái tử không có bình quyền, trốn đông trốn tay thì có thể làm nên chuyện gì? Hoài Dương Vương tay nắm binh quyền, hiện nay chúng ta có thể yên ổn ngồi đây đều là nhờ Hoài Dương Vương che chở, sau này cứ tận tâm phò tá Hoài Dương Vương là được. Nếu Hoài Dương Vương biết chúng ta còn qua lại với thái tử, e là sẽ sinh ra ngăn cách.”

Con gái của ông ta đã gả cho Hoài Dương Vương nên luôn nói giúp cho Hoài Dương Vương.

Lục đại gia liếc ông ta một cái. “Làm sao Hoài Dương Vương lại biết chuyện Lục gia qua lại với thái tử? Nghe từ chỗ nhị đệ à?”

Lục đại gia là con trưởng của Lục gia nhưng từ sau khi con gái của Lục nhị gia gả cho Hoài Dương Vương làm trắc phi, người của chi thứ hai cứ năm lần bảy lượt leo lên đầu ông ta ngồi, hai nhà nếu có cơ hội là sẽ công kích lẫn nhau.

Lục nhị gia đập bàn đứng lên. “Huynh có ý gì chứ?”

Thấy hai đứa con trai sắp cãi nhau, Lục lão gia tử trầm giọng quát. “Ồn ào cái gì?”

Lục đại gia ngoảnh mặt sang một bên, Lục nhị gia cố nén giận, ngồi xuống ghế.

Lúc ấy Lục lão gia tử mới nói: “Trong thư thái tử bảo ta tấn công Mẫn Châu.”

Lục đại gia và Lục nhị gia ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu tại sao.

Lục lão gia tử trầm ngâm nói: “Triều đình đã phong tỏa tin tức binh khí họ vận chuyển đến Mẫn Châu bị cướp, nếu lúc này chúng ta tấn công Mẫn Châu, binh mã của Hoài Dương Vương lại từ Ngạc Châu vây lên, Mẫn Châu sẽ là vật trong túi của chúng ta.”

Trong mắt phía Hoài Dương Vương, Lục gia vẫn luôn dựa vào quan hệ, đu chân họ mới có thể đứng vững. Nếu có thể lấy được Mẫn Châu, Lục gia sẽ lập công lớn.

Nhất thời, cha con ba người họ đều nhanh chóng thống nhất quan điểm, nhưng Lục nhị gia vẫn chưa yên tâm. “Phụ thân, đang yên đang lành, sao thái tử lại đột nhiên gợi ý cho chúng ta đánh Mẫn Châu?”

Lẽ nào thái tử cũng muốn về dưới trướng của Hoài Dương Vương ư?

Lục lão gia tử chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, nói: “Thẩm tam lang nhận lệnh đi dẹp giặc cỏ, đã dẫn ba vạn tinh binh đến Thanh Châu. Mẫn Châu nguy cấp, cách nhanh nhất triều đình có thể làm là điều ba vạn quân dẹp giặc cỏ đang đóng ở Thanh Châu đến.”

Thái tử tại Thanh Châu bị ba vạn quân kia đe dọa, nếu không có ba vạn quân ấy, e là Thanh Châu sẽ đổi chủ.