Lâm Chiêu nghe Tần Tranh hỏi thì trả lời với giọng rầu rĩ: “Muội không hiểu trình tự xây cầu tàu, có điều nghe mấy người Vương Bưu đại ca nói sắp xuống long cốt rồi, ai ngờ đêm qua nước sông dâng cao làm ngập bờ, mấy cái hố đặt mố cầu đào trước đó đều bị ngập nước, còn sạt lở nữa. Tên thợ bên trại tây lại từ chối không chịu đến, ca ca của muội sáng ra chưa kịp ăn là đã ra chỗ cầu tàu rồi. Bây giờ nếu đi nhờ vả trại tây, e là chúng lại được nước làm tới, còn khiến ca ca muội mất mặt nữa.”
Thật ra xây cầu tàu chính là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Nghiêu phải nhẫn nhịn trại tây. Lưỡng Yến Sơn bốn bề là nước, vách núi lại dựng đứng, mỗi lần cướp được đồ về, vận chuyển lên núi rất tốn công sức.
Nếu có cầu tàu, vận chuyển hàng hóa sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tần Tranh nghe Lâm Chiêu nói thì thái dương nổi giần giật. Hố đặt mố cầu ngập nước? Sạt lở?
Đã chuẩn bị xuống khung rồi mà lại gặp phải những vấn đề này, dù cầu tàu có xây xong e cũng chỉ là một công trình không chắc chắn.
Cô cau mày hỏi: “Lúc đào móng không gia cố sườn dốc sao? Cũng không đào rãnh thoát nước à?”
Lâm Chiêu nghe mà ngơ ngác. “Những cái A Tranh tỷ tỷ nói là gì vậy?”
Nàng ta gãi đầu gãi tai. “Thật ra long cốt mà Vương Bưu đại ca nói muội cũng không hiểu là gì. Lúc nhỏ trong trại xây lại từ đường, muội thấy người ta đặt vài miếng xương thú bên dưới cây cột nói là có tác dụng trừ tà. Có phải long cốt cũng có tác dụng như vậy không?”
Đây đều là những thuật ngữ của ngành xây dựng, Lâm Chiêu không hiểu cũng là chuyện thường.
Tần Tranh kiên nhẫn giải thích: “Long cốt không phải là xương cốt gì cả mà là phần khung đỡ của cầu tàu, cố định kết cấu của cầu tàu, được làm bằng gỗ.”
“Thì ra long cốt là phần khung gỗ.” Lâm Chiêu thấy rất mới lạ.
Tần Tranh nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng không hoàn toàn chính xác. Nói chính xác hơn long cốt là phần khung cơ bản của một kết cấu, giống như bộ xương nâng đỡ cơ thể chúng ta vậy, không liên quan đến chất liệu làm bằng gì. Nếu cầu tàu làm bằng gỗ thì nó là khung gỗ, nếu cầu tàu làm bằng sắp thép thì nó là khung sắt,”
Cái này thì Lâm Chiêu nghe hiểu được. Nàng ta nhìn A Tranh với ánh mắt sùng bái. “Sao A Tranh tỷ tỷ lại biết những cái này?”
Cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề này.
Tần Tranh biết rõ mình không thể bại lộ thân phận nên bèn lấy cớ: “Tổ tiên của ta từng làm ở xưởng tàu, trong nhà có rất nhiều sách liên quan đến tàu thuyền và cầu tàu. Trước khi xuất giá ta từng đọc số sách này. Chuyện này ta chỉ nói với muội thôi đấy, muội đừng kể với người khác, nhất là tướng công ta.”
Nếu thái tử biết thì tiêu đời. Tần Quốc Công chưa từng làm việc ở xưởng tàu, hơn nữa những kiến thức liên quan đến công trình kiến trúc, không phải đọc sách là có thể hiểu được.
Nhớ năm đó, chỉ phần tri thức lý luận thôi mà cô đã phải học mấy năm trời, thế vẫn chỉ là tay mơ trong nghề. Lúc đi làm, tất cả phải bắt đầu từ số không. Hai năm thực tập, những chuyện nặng nhọc vất vả như trắc địa công trường, đào đất, đổ bê tông… cô cũng phải làm hết. Làm kỹ sư công trình không chỉ nhìn bản thiết kế mà phải rành rọt từng công đoạn cơ bản khi thi công, nắm được độ khó của kiến trúc sắp xây dựng thì mới có phương án hợp lý về phân công, nhân số…
Cô có thể nói dối để qua mặt người không biết gì như Lâm Chiêu nhưng không thể gạt được người tinh tường như thái tử.
Lâm Chiêu nghe Tần Tranh nói bèn gật đầu thật mạnh. “A Tranh tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ không nói với người khác. Có điều…” Nàng ta hơi do dự, hỏi: “Tại sao lại không cho tướng công của tỷ biết?”
Tần Tranh im lặng vài giây. Có câu đại khái thế này: Thốt ra một lời nói dối thì phải dùng hàng nghìn lời nói dối để che đậy. Cô cụp mắt, nói một câu trái lương tâm: “Tướng công của ta là con nhà thư hương thế gia, với họ nữ tử không tài là đức. Ta đọc những cuốn sách đó là không theo khuôn phép.”
Trong lòng Tần Tranh đang có một phân thân đang lệ tuôn đầm đìa, chắp tay tạ tội với thái tử. Cô không cố tình bôi đen y nhưng chỉ có nói thế thì Lâm Chiêu mới không nghi ngờ, lại càng không nói những chuyện này trước mặt thái tử.
Quả nhiên, nghe Tần Tranh giải thích thế, mặt Lâm Chiêu tỏ ra hậm hực. “Thời thế chó má gì thế này, dựa vào đâu mà nữ tử phải thấp kém hơn nam tử?”
Nàng ta thấy uất ức thay cho Tần Tranh nhưng cũng biết chuyện này không phải phẫn uất là có thể thay đổi được, sợ mang lại phiền toái cho Tần Tranh nên hứa: “Chuyện này muội sẽ không để cho người thứ ba biết.”
Cô nương này suy nghĩ đơn giản, ghét ác như thù, Tần Tranh thật lòng muốn gần gũi nàng ta.
Cô và thái tử làm khách ở sơn trại, người trại đông rất thân thiện với họ, đêm qua Lâm Chiêu vì muốn trả thù cho họ nên mới chạy sang trại tây khiến hiệp ước giữa hai trại bị phá vỡ, chuyện xây cầu tàu cũng gác lại khiến Tần Tranh khá áy náy. Từ lúc Lâm Chiêu nói việc xây cầu tàu gặp trở ngại, Tần Tranh đã muốn làm gì đó giúp họ vì so với những công trình mà trước kia cô phụ trách, việc này không có gì to tát cả.
Cô cứ nghĩ họ gặp trục trặc về mặt kỹ thuật, chỉ cần chỉ đạo chút lý thuyết bảo Lâm Chiêu về nói lại là được. Nhưng vấn đề mà Lâm Chiêu nói đã không còn là chuyện lý luận kỹ thuật nữa mà là một đống tai họa ngầm từ nền móng.
Tần Tranh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi khảo sát thực địa trước rồi mới tính, bèn bảo: “A Chiêu, nếu muội tin ta thì có thể dẫn ta đến chỗ xây cầu tàu xem thử, có lẽ ta có thể giúp đỡ.”
Mắt Lâm Chiêu sáng lên. “Thế có được không?”
Tần Tranh gật đầu, đáp: “Nhưng cần che giấu mục đích của chúng ta đến đó, phải tìm một lý do.”
“Cái này thì đơn giản thôi, để muội nói với Vương đại nương một tiếng, trưa nay chúng ta đi đưa cơm cho đại ca muội.” Cô nhìn khoảnh vườn đã được nhổ hết cỏ, chỉ còn trơ ra bùn đất bên ngoài nhà bếp, nói: “Vừa hay trong vườn nhà tỷ không có cây cỏ gì để đuổi muỗi đuổi rắn cả, tỷ đi chung với muội là được. Cứ nói tỷ theo muội đi nhổ cỏ đuổi rắn.”
Tần Tranh nghĩ ngợi rồi dật đầu. “Lý do này được đấy.”
Cái thố bằng sành trên bếp đã sắp cạn nước, thoáng nghe có mùi khét. Tần Tranh vội dùng khăn ướt bưng có thố xuống, nói: “Xem ta này, quên mất là đang sắc thuốc.”
May mà chỉ khét dưới đáy, vắt bã thuốc ra thì vẫn có thể rót được hơn nửa chén thuốc.
Lâm Chiêu vốn còn có thiện cảm với thái tử vì yêu ai yêu cả đường đi, nhưng nghĩ đến việc Tần Tranh kể nhà y cho rằng “nữ tử không tài là đức” thì sắc mặt sa sầm lại. “Khét thì kệ chứ sao. Nếu để muội sắc, muội nhất định sẽ cho thêm hai lượng hoàng liên (vị thuốc rất đắng). A Tranh tỷ tỷ tốt như thế, gả vào nhà họ mà còn bị hất hủi.”
Tần Tranh vô cùng chột dạ. May mà nhà bếp cách nhà chính khá xa, thái tử sẽ không nghe được những lời bôi đen của cô.
Cô cười gượng vài tiếng. “Tướng công rất tốt với tỷ.”
Lâm Chiêu nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng thương xót. Nghĩ đến võ nghệ của thái tử rất cao, tướng mạo cũng khôi ngô anh tuấn, ít nhất bề ngoài họ rất xứng đôi, trong lúc nguy nan cũng không vứt A Tranh tỷ tỷ mà chạy, nỗi phẫn uất trong nàng ta mới nguôi ngoai phần nào. Nàng ta cảm thán: “Sao nam nhân trên đời này không ai là thập toàn thập mỹ nhỉ?”
Nàng ta lắc đầu với vẻ trải đời. “A Tranh tỷ tỷ, muội đến chỗ Vương đại nương giúp một tay, trưa sẽ qua tìm tỷ.”
Tần Tranh nhìn theo bóng lưng đầy vẻ nghi ngờ nhân sinh của Lâm Chiêu, cảm giác như mình đã phá vỡ ảo tưởng tươi đẹp về tình yêu của một thiếu nữ đương xuân, cô thầm mặc niệm vài tiếng tội lỗi.
Lư thẩm cũng có vài mẫu đất của mình nên ăn sáng xong là ra ruộng. Lâm Chiêu vừa ra về, trong nhà chỉ còn lại Tần Tranh và thái tử.
Cô bưng chén thuốc có mùi khét vào, gọi y uống.
Vì đêm qua thái tử suýt nữa bị cô lấn xuống giường, sáng nay cô lại nói xấu người ta là gia trưởng nên dù da mặt có dày tới đâu, Tần Tranh cũng không dám nhìn thái tử.
Lúc thái tử uống thuốc, cô lấy kim chỉ ra vừa vá lại bộ quần áo bị thủy tặc chém rách vừa nói: “Khi trời ấm lên, có thể sẽ có côn trùng rắn rết vào nhà. Lát nữa ăn cơm trua xong, thϊếp và A Chiêu sẽ đi nhổ ít cây cỏ xua đuổi côn trùng về trồng trong vườn.”
Thuốc vừa vào miệng, thái tử đã thoáng cảm nhận được vị cháy khét. Y nhìn Tần Tranh một cái, không lên tiếng, nuốt ngụm thuốc đắng ngắt cuối cùng xuống xong mới nói: “Bảo người trong trại nhổ mang qua là được.”
Tần Tranh đang chiến đấu hăng hái với cây kim may trong tay. Cô xỏ chỉ quá dài, không cẩn thận bị thắt nút, gỡ chỉ mấy lần nên không khỏi mất kiên nhẫn. Nghe thái tử nói thế, cô bất cẩn đâm vào tay.
Cô “á” một tiếng, nhìn giọt máu rỉ trên đầu ngón trỏ, cảm giác khóc không ra nước mắt.
Nghĩ lại một kỹ sư công trình, năm đó đến đường sắt ở châu Phi mà cũng có thể xây dựng ra, bây giờ lại chịu thua trước một cây kim may, Tần Tranh đột nhiên có cảm giác anh hùng không đất dụng võ.
Thái tử nghe cô la lên bèn nhìn sang, thấy giọt máu rực đỏ chói mắt trên đầu ngón tay cô bèn cau đôi mày đẹp. “Đừng may nữa.”
Tần Tranh thấy máu vẫn tiếp tục rỉ ra, không kịp trả lời thái tử bèn cho ngón tay vào miệng mυ'ŧ. Ngón tay cô thon dài, trắng nõn như ngọc, môi lại đỏ như son, căng mọng. Dáng vẻ ngồi cụp mắt kia trông khá tội nghiệp.
Lẽ ra nên dời mắt đi nhưng thái tử lại nhìn chằm chằm vào cô khá lâu.
Một lát sau, Tần Tranh mới nhả ngón tay ra, phát hiện không có máu nữa thì khá hài lòng, bèn trả lời thái tử. “Chúng ta ở nhờ nơi đây, huynh muội trại chủ đối đãi khách khí với chúng ta nhưng chuyện gì cũng nhờ vả người ta thì phiền toái lắm. Đi nhổ vài cây cỏ cũng không có gì nặng nhọc, thϊếp ra ngoài một chuyến để quen đường sá trong trại luôn vậy.”
Tần Tranh cảm thấy lý do đi nhổ cây cỏ là rất hoàn hảo nhưng nói xong không thấy thái tử trả lời, cô không khỏi ngẩng đuầ lên nhìn y. “Tướng công?”
Tần Tranh ngồi trên băng ghế, thái tử tựa vào đầu giường nên cao hơn cô một khúc. Lúc y cụp mắt nhìn cô, mang lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng thật áp bức.
Trước mặt người khác y đều lãnh đạm và kín kẽ nhưng Tần Tranh luôn cảm thấy đằng sau vẻ lãnh đạm ấy như ẩn giấu một con mãnh thú đang bị phong ấn.
Hàng mi dài của cô khẻ run run, vô thức muốn dời mắt đi nhưng thái tử lại đột nhiên giơ tay lên, ngón cái lau qua cánh môi mềm mọng của cô.
Tim đập nhanh thình thịch, cánh môi bị y lau cũng nóng lên.
Tần Tranh ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc của thái tử.
“Môi dính máu kìa.” Thái tử đưa vết máu trên ngón cái của mình cho cô xem, giọng rất nhẹ.
Rõ ràng cũng giống như việc giúp cô lau vệt than trên mặt sáng nay nhưng dường như có gì đó khang khác.
Lúc bưng chén thuốc ra khỏi phòng, cả người cô vẫn cứ chếnh choáng.
Khi về đến nhà bếp, cô đưa tay sờ lên môi, mãi mới phát hiện ra mình vừa bị đùa bỡn.
Nhưng nếu thái tử đã không nói gì thì chiều nay có thể làm theo kế hoạch, cùng Lâm Chiêu đến chỗ xây cầu tàu xem thế nào.