Nàng cụp đuôi ủ rũ mà rời khỏi Tháp Ma Pháp của Tái lâm, lúc này mới là sáng sớm, ánh rạng đông từ giữa màn trời chiếu xuống dưới, chiếu sáng giọt sương trên lá, xua tan màn sương mù mỏng, toàn bộ lâu đài Lạc Thắc Phỉ Tư bày ra cảnh tượng sinh cơ dào dạt.
An Á cúi đầu phiền não, đi hai vòng quanh đài phun nước trong vườn hoa.
Bỗng nghe được giọng Layla từ phía sau nhắc nhở mình, An Á vừa ngẩng đầu, gần pho tượng tái nhợt bị nước quay xung quanh, đối diện hồ nước chính là thủ phạm khiến nàng mất ngủ.
Thiếu nữ tóc đen dáng người cao ráo đứng đối diện, giữa tia nắng ban mai toả ra tia sáng bén nhọn, ánh sáng đan xen khói mù bao trùm lên gương mặt xinh đẹp sắc nhọn.
An Á nhìn vài vết rách trên áo trước ngực Tô Lê, cùng cổ tay áo có dấu vết bị đốt cháy, kiệt tác của lưỡi đao gió cùng liên châu hoả cầu, hơn nữa có thể thấy trên làn da trắng nõn của thiếu nữ không một vết thương.
Nàng cảm thấy thâm tâm đều là lạnh lẽo.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì," An Á tươi cười loại trừ đi khả năng không quá đẹp, "Ngươi thấy phòng ngươi có được không?"
Sáng sớm nàng thức dậy vội vàng, căn bản không muốn gặp ai ngoài Tái Lâm, chỉ mặc một chiếc váy liền áo lá sen đơn giản, dải lụa của chiếc cơ con bướm lớn trước ngực buông xuống trông cực kỳ đáng yêu, lộ ra hai chân thẳng tắp thon dài dưới váy, nàng đi giày xăng đan lộ ngón chân, toàn thân đều là màu sắc ấm áp đáng yêu.
Tô Lê dùng loại ánh mắt khó có thể miêu tả mà nhìn nàng, thấp giọng nói từng câu từng chữ: "Ân, sách ngươi đưa ta rất hữu dụng, hơn nữa...... Giúp ta nói lời cảm ơn với phu nhân Tái Lâm, ta sẽ nhớ kỹ những việc nàng làm vì ta."
Cả người An Á đều sợ run lên, cũng không nhớ rõ mình rời đi như thế nào.
Sau khi trở lại Tháp Ma Pháp của mình, nàng không để ý Anna còn đang ngủ, chạy một mạch đến thư phòng mà lục tung lên, Layla muốn giúp đỡ thì bị từ chối nên đành đứng canh ngoài cửa.
Tiểu cô nương thở dài một cái, ngồi trên chiếc thang thẫn thờ.
Giá sách chiếm cứ bốn phía vách tường kéo dài tới trần nhà, trong đó có rất nhiều sách cổ quý hiếm, xuất thân ma pháp sư bình thường đều tha thiết mong ước điều kiện học tập này, nhưng bây giờ nàng không có tâm tình vui sướиɠ gì cả.
An Á sửa sang lại tin tức đã biết một chút.
Đầu tiên, nàng nhớ rõ nữ chủ không phải con của Hầu tước Charles, phụ thân thực sự của Tô Lê có về rất có địa vị, tiếp theo, Tái Lâm là vì thân phận của nữ chủ mà muốn gϊếŧ nàng.
An Á còn nhớ rõ, khi nàng nhắc tới phu nhân Ngải Phù Lị, cũng là mẫu thân của nữ chủ, Tái Lâm từng nói "Đó đúng là hạ tiện......"
Nàng dấu đi danh từ phía sau, nhưng nếu liên hệ với một chút hiểu biết về nguyên tác cùng thanh âm mơ hồ mà nàng nghe được, An Á dám chắc, Tái Lâm nói là ----
Hạ tiện thiên sứ.
Tác giả có lời muốn nói: Nhưng mà từ góc độ của nàng thì nhị nha có lẽ chỉ là biểu tượng.
Chủng tộc có trí tuệ có thể học được ma pháp, là vì bọn họ lấy trộm sức mạnh của thần minh.
- ---
An Á tự nhốt mình trong tháp vài tháng.
Đại đa số ma pháp sư đều tu luyện việc hiểu được sức mạnh tự nhiên, từ bản chất mà nói, chính là giao lưu cùng các hệ Nguyên Tố Tinh Linh,ý nghĩa loại giao lưu này không phải nói chuyện, hay lấy hình thức nào đó biểu đạt ý tưởng rõ ràng, mà là một cách giống như di truyền cảm xúc.
Đại bộ phận mà pháp sư chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Nguyên Tố Tinh Linh giai thấp nhất, chúng không biết nói, trí thông minh rất thấp, thậm chí chỉ có thể ngưng tụ bên nhau mà bày ra hình thái ma pháp, nhưng chúng nó vẫn là ý thức tồn tại độc lập.
Nếu ma pháp sư có thể hoàn toàn nắm rõ trạng thái cảm xúc của chúng, có thể cảm xúc hoá ý niệm của mình và phản hồi lại, như vậy sẽ có kết quả rất đáng sợ.
Thí dụ như ngươi chỉ dùng ma lực của ma pháp nhất giai, lại có thể gây ra tổn hại mức ngũ giai hoặc mạnh hơn.
Tiêu chuẩn nhập môn ma pháp học đồ, là phải cảm nhận được sự tồn tại của Nguyên Tố Tinh Linh.
Nhưng việc giao lưu cùng Nguyên Tố Tinh Linh, trên cơ bản là việc chỉ có ma pháp sử mới chạm đến được.
Rốt cuộc, ý nghĩa tồn tại của ma chú chính là, cho dù người căn bản không biết tinh linh nghĩ cái gì, cũng có thể thông qua sức mạnh của khế ước cưỡng chế sai khiến chúng phục vụ cho ngươi.
Cho nên, sự khác nhau giữa ma pháp cùng bậc chính là sự khác nhau giữa hình thức nhóm Nguyên Tố Tinh Linh hợp lại, đương nhiên trong đó còn phân ra các hệ khác nhau, thí dụ như ma pháp sư nguyên tố thường thấy nhất chỉ có thể cảm thụ Nguyên Tố Tinh Linh gió đất nước lửa băng sét. Mà những tinh linh không cần ma pháp thao túng, mà ỷ lại vào tồn tại đặc thù của tinh thần lực cùng môi giới nào đó, như là thời e, không gian
, hoặc sức mạnh tử linh, thông thường sẽ liên quan đến thiên phú được huyết mạch truyền thừa.
Trên thực tế, ma pháp sư đều không phải trăm phần trăm dòng máu nhân loại.
Sinh vật có trí tuệ đông nhất chính là nhân loại, nhưng tỉ lệ ma pháp sư lại thấp nhất, bởi vì so sánh với nhau mà nói, nhân loại là chủng tộc cuối cùng mà Sáng Thế Thần tạo ra, cho dù không thể so với các chủng tộc tự nhiên hay các tinh linh, như nhân ngư hay huyết tộc có tố chân thân thể và thân thề vượt xa nhân loại.
Hoặc từ góc độ nào đó, năng lực sinh sản của một chủng tộc tỉ lệ nghịch với thiên phú tu luyện.
Sau khi phỏng đoán nữ chủ có huyết thống thiên sứ, An Á nỗ lực tìm những tài liệu liên quan trong thư phòng của mình, đáng tiếc nàng chỉ nhìn thấy ---- tin tức có liên quan đến thần minh đều là cấm kỵ.
Trong lúc nàng sửa sang lại tất cả sách vở ở đây một lần, hơn nữa lập danh sách, sau đó tìm bất cứ cái gì liên quan đến thiên sứ, cuối cùng vẫn không làm đc gì, thứ duy nhất có tác dụng chỉ có vài câu nói của tinh linh.
Nhưng những tin tức nàng tìm được hầu hết đều giống nhau, có lẽ bởi vì tác giả đều là ma pháp sư, khi bọn họ nhắc đến thần minh đều không tách khỏi ma pháp.
Sau đó vị tác giả này trích dẫn một đoạn của một vị Đại Ma Đạo Sư là Ám tinh linh.
Đại bộ phận thư tịch thời này đều là bản chép tay, đương nhiên không tồn tại vấn đề in ấn kí tự kì lạ, nhưng nguyên bản trích dẫn lại làm khổ độc giả.
Mới đầu An Á cho rằng vị Đại Ma Đạo Sư kia dùng ngôn ngữ tinh linh thông dụng, hoặc cùng lắm là ngôn ngữ cổ của tinh linh, nhưng khi nàng tìm được từ điển của hai loại ngôn ngữ tinh linh này, lại phát hiện căn bản không phải một trong hai loại ngôn ngữ này. Đam Mỹ H Văn
Nàng gần như phát điên mà làm loạn trong phòng từ điển, thế nhưng cuối cùng lại tìm được một quyển sách cũ đã rách tung toé, bìa cũng ko có, nhưng văn tự bên trong, chính là văn tự mà đoạn trích dẫn kia sử dụng.
Càng làm người ta thấy ghê tởm chính là, quyển này có thể xem là từ điển phá thư, có vẻ là ngôn ngữ cổ của tinh linh cùng loại ngôn ngữ này lẫn lộn.
"......"
Mà ngôn ngữ cổ của tinh linh còn lẫn cả ngôn ngữ tinh linh thông dụng, nói cách khác muốn dịch đoạn lời nói kia, An Á cần tới ba quyển từ điển.
Nhưng khi nàng dốc hết tâm huyết mà dịch ra xong, phát hiện nội dung là:
Đầu tiên, hắn nói một đống thứ không hiểu nổi, cuối cùng nói cho người đọc rằng đây là bí mật của ma trận học, An Á sắp tức hộc máu, hận không thể đánh chết tác giả.
Sau đó, hắn lại viết một đoạn nội dung không hiểu ta sao, cuối cùng nói đây là một ảo thuật cao thâm khó lường, An Á rất muốn đập đầu xuống đất, cuối cùng, hắn dong dài nói thật nhiều, trọng điểm là một câu, nhược điểm của Thiên tộc là ảo thuật.
.........