Nữ Xứng Cực Kì Bi Thương

Chương 5

Chỉ là, sự dữ tợn toả ra từ mắt trái của nàng, như nhưng sợi dây đằng màu đen lan tràn trên làn da trắng nõn.

Nàng chỉ mặc chiếc áo sơ mi được thêu gia huy trên cổ tay cùng quần lụa rộng thùng thình, tựa như một đứa con cháu quý tộc bài bạc say rượu bên đường, áo cũng chỉ cài vài khuy chỗ ngực bụng, cổ áo mở to lộ ra nửa bên ngực, nàng dựa vào bên cửa sổ, ngón tay dài, mảnh khảnh vuốt ve một chiếc nhẫn bạc cũ.

Trong nháy mắt, An Á cảm thấy mình cảm giác được tin tức tố của đối phương, nàng cố gắng làm rõ cảm giác này, hoặc là tùy theo hình ảnh trong đầu mà làm rõ, hình như là một vùng diện tích lớn dưới bầu trời cao, gió mạnh cuồn cuộn thổi qua những cơn sóng giữa đại dương mênh mông.

Rõ ràng là cảnh tượng cực kì bao la hùng vĩ, nhưng khi thiếu nữ tóc đen xoay người, cảm giác áp bách nào đó tràn ra trong không gian như nước lũ khiến người ta khó thở, giống như chặn đứng nàng tại chỗ, không thể cử động.

Vì phải làm ra vẻ một bước cũng không nhường, An Á cắn chặt răng.

Ngoài tâm lý sợ hãi có sẵn của mình, còn cả khí thế cường đại sinh ra đã có của Alpha cao đẳng, khi phóng thích với đồng tính và Omega rất rõ ràng.

Tin tức tố của Alpha và Omega đều là xuân dược của đối phương, đặc biệt là việc toả ra ào ạt trong kì động dục, nhưng nếu các Alpha dùng để kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhau thì lại khác.

Cái loại cảm giác sợ hãi khiến người phát điên đè ép lên thân thể nàng, An Á phải khó thở vì cảm giác sợ hãi này.

Nhưng nàng cũng không lui về sau, ngược lại, nàng bước lên một bước trong sự áp bách điên cuồng, ánh mắt của thiếu nữ tóc đen dấy lên hứng thú, toả ra tin tức tố của mình.

Nếu nói tin tức tố của Tô Lê, cũng chính là nữ chủ, là cảnh tượng trời cao biển rộng, thì khoảnh khắc An Á thả ra tin tức tố, giống như lửa lớn lan ra đốt cháy cánh đồng hoang vu, dung nham nóng bỏng đốt cháy mặt đất, dư vị mạt sắt cùng lưu huỳnh nóng rực toả ra trong không khí.

Khoé môi thiếu nữ tóc đen nhếch lên, thu lại khí thế đến không còn một mảnh.

Sắc mặt An Á bất biến, trong lòng lại có cảm giác mệt mỏi vô lực, nếu Tô Lê không nhìn chằm nàng, có thể nàng sẽ quỳ trên mặt đất thở dốc.

Hơn nữa, toàn thân nàng đều trong trạng thái cực kì khẩn trương, sợ rằng nữ chủ bước lên hai bước sẽ cắt đứt cánh tay của nàng, sẽ rất đau a!

Lúc này, nàng có chút hối hận.

Nữ chủ từng là sát con mẹ nó thủ, còn là đứng đầu toàn cầu, tuy rằng chỉ là bối cảnh tác giả thêm vào cho ngầu, nhưng vẫn là nghề nghiệp nguy hiểm hàng thật giá thật, mà chính mình...... không nói tới còn hơn.

Nàng nói như vậy, không nhịn được đánh giá nữ chủ, cho dù Tô Lê trông có vẻ gầy, nhưng vẫn cao hơn mình một cái đầu, An Á hít âm thầm hít sâu một hơi, Tô Lê thực là chân dài vai rộng, đó là nàng còn chưa dậy thì.

An Á nhớ rằng tác thêm thắt khá nhiều giả thiết để dẫn dắt cốt truyện, nàng thực sự không hiểu sao mà vị hôn phu của nữ chủ, chính là cái vị hôn phu não tàn nông cạn chẳng có gì ngoài gia cảnh cùng chút nhan sắc, lại lớn hơn nàng bốn tuổi.

Hơn nữa nàng chỉ nhìn thấy vị hôn phu của nữ chủ qua ma pháp hình ảnh, lại lập tức thích hắn, cả ngày ghen ghét nữ chủ, không ngừng dùng các loại thủ đoạn đối với nữ chủ.

Đương nhiên, có một điều tác giả chưa từng đề cập tới, đó là lí do đời trước chán ghét nữ chủ.

Xét thấy nữ chủ không có duyên với ma pháp, đời trước chính là người thừa kế tước vị danh chính ngôn thuận, nhưng nàng cũng từng chịu phê bình vì sự tồn tại của nữ chủ.

Thí dụ như nhưng tin đồn việc Tái Lâm dùng cách nào đó phế đi thiên phú ma pháp của nữ chủ, mục đích là để An Á từ từ tiến lên tước vị.

Các nàng đều biết, trước khi Tái Lâm gả đến, mẹ ruột của nữ chủ đã chạy trốn, lời đồn đại hoa hòe lòe loẹt, đa số đều nói nàng tư bôn(bỏ trốn theo trai or chạy trốn một mình), lúc ấy Hầu tước Charles không nói một lời lập tức đem nữ chủ đi kiểm tra đo lường, phát hiện nàng không có nấy một chút thiên phú ma pháp, quả là muốn tức hộc máu, bởi việc này tượng trưng cho khả năng----

Có lẽ nữ chủ không có dòng máu gia tộc Lạc Thắc Phỉ Tư.

Rốt cuộc thì lai lịch mẹ của nữ chủ có chút thần bí, nhưng nàng chính xác là ma pháp sư, con gái của hai ma pháp sư, không thể không có thiên phú ma pháp.

Nhưng mà, Charles truyền chuyện này ra ngoài, là khi An Á sinh ra và được xác nhận có thiên phú ma pháp, cho nên, chuyện Tái Lâm muốn gϊếŧ hại nữ chủ, trong mấy năm qua vẫn không quá đoạn tuyệt.

Vì sau An Á tự mình hiểu được, nhưng nàng cũng không muốn tẩy trắng, bởi vì ba mẹ con các nàng thực sự không phải người tốt, An Á thừa nhận, hơn nữa chính nàng......

Hơn nữa, trong nguyên tác luôn cường điệu sự tàn độc của Tái Lâm cùng tỷ muội An Á, hơn nữa lí do vì nàng là phế vật cùng khả năng nàng không có dòng máu Lạc Thắc Phỉ Tư, thực sự rất buồn cười.

Nếu nàng là thiên tài ma pháp, người kế vị còn đến lượt An Á sao, có thể Charles cũng sẽ không tái hôn.

An Á thực sự cạn lời với tác giả, chán không buồn nói.

Chỉ là, nàng vừa xuất thần, người nào đó cũng không nhận ra.

"Ngươi...." Thiếu nữ tóc đen nhướng mày, không thèm che dấu hứng thú mà đánh giá nàng.

An Á bỗng nhiên bình tĩnh hơn nhiều.

Sau khi vai chính tiểu thuyết tỉnh lại thì không có kí ức của đời trước, hiện tại trông nàng có vẻ tùy ý, nhưng chỉ sợ trong lòng đang nghiền ngẫm từng tiếng nói hành động, sợ rằng lộ ra sơ hở quá lớn.

Nghĩ đến đây, An Á mỉm cười rồi uốn gối hành lễ, nàng cố ý thay một bộ váy liền áo màu vàng cam, thiết kế tay áo loa cùng làn váy đèn l*иg, cùng hoa hồng phức tạp tinh xảo trước ngực, khiến nàng nhìn có vẻ điềm đạm lại vô hại, hai chân cùng cánh tay loả lồ dưới ánh sáng mặt trời giống như loang loáng.

Nhưng, trước đó nàng phóng thích tin tức tố, móc nối dáng vẻ vừa nãy cùng hình dung điềm đạm vô hại của nàng, chính là hiện tại......

"Chúc một ngày tốt lành, thân ái, ngươi khoẻ lên rồi sao?" Kỳ thật An Á cũng tự biết được, hơn nữa khi nàng hành lễ trong mắt nữ chủ đều là ý cười, nàng nén giận trong lòng, cố ý không gọi xưng hô gì cả.

"Chúc một ngày tốt lành", đối phương nhìn chằm chằm nàng suốt 10 giây, ung dung quay đầu về phía nàng: "Cục cưng."

"......" An Á không biết nên bày ra biểu tình gì, nàng che dấu bồi hồi lên tiếng: "Tốt rồi, ta nghe nói sáng sớm ngươi đi một chuyến thám hiểm thú vị ở núi Hải Kéo Tư, nói vậy là thương thế của ngươi khỏi rồi sao? Nếu ngươi cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, chúng ta có thể mời trị liệu sư của giáo đình....."

Nói đến đây, nàng bỗng nhớ ra nữ chủ gọi mình như vậy ---- bởi vì nàng không biết nên gọi mình là gì a, cho nên người xấu hổ phải là nữ chủ mới đúng!

Tiểu cô nương dừng chân xoay người, trên mặt thay đổi thành bộ dáng lo lắng sốt ruột, "Sao ngươi không nói gì, có chuyện gì sao?"

"Thật ra," thiếu nữ tóc đen chậm rãi nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt ôn hoà làm nàng có chút sợ, "Ta bị mất trí nhớ."

Cả người An Á đều thấy không ổn.

Trong nguyên tác, sau nhiều lần thử và tự hỏi nữ chủ mới quyết định thẳng thắn với Trân Ni, người luôn tận tâm và trung thành với nàng, Trân Ni đương nhiên hung hăng cáo trạng với nàng, hai muội muội khác mẹ ác độc não tàn tới mức nào, thực sự miêu quá khứ của Tô Lê thành cô bé Lọ Lem.

.........