Đường Về

Chương 30

Edit: Mây

Mấy ngày kế tiếp, Lục Mạnh Ngữ luôn nhận được tin nhắn Giang Chu gửi cho cô trong thời gian rảnh rỗi.

Hằng ngày rất đều đặn, cơ bản là hỏi xem cô đã ăn chưa, lúc ấy đang làm linh tinh gì.

Ngoại trừ những chuyện này đó, mỗi ngày Lục Mạnh Ngữ đều sẽ nhận được tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon của anh.

Thỉnh thoảng sẽ có một hai ngày, chúc ngủ ngon sẽ trực tiếp thành chào buổi sáng.

Bởi vì anh thức đêm làm việc đến sáng.

Lục Mạnh Ngữ gần như không có chủ động đi tìm anh, ban ngày cô phải đi làm, cũng không rảnh rỗi, ngay cả tin nhắn anh gửi cho cô cũng hầu hết là đều phải đến khi đang ăn cơm hoặc là ngủ khi mới có thể được rồi trả lời anh.

Có điều, không phải là cô không muốn tìm anh nói chuyện.

Mà là mỗi lần cầm điện thoại lên, sẽ muốn nói chuyện cô giấu ở trong lòng ra.

Nhưng nghĩ đến bây giờ anh còn đang bị công việc nặng nề quấn thân, Lục Mạnh Ngữ lại cưỡng ép đè xuống, muốn chờ anh qua giai đoạn bận rộn này rồi mới tìm một cơ hội thật tốt, gặp mặt nói rõ ràng với anh.

Những ngày hai người liên lạc với đối phương trò chuyện thông qua WeChat phải đến gần một tuần mới kết thúc.

Sáng sớm thứ bảy Giang Chu mới hoàn toàn thả lỏng, từ công ty trở về nhà mình, vừa đặt đầu xuống là ngủ thϊếp đi.

Một giấc này ngủ tới chiều hôm đó.

Sau khi ảnh tỉnh dậy thì nhìn nhìn mấy anh em trong nhóm bóng đá gọi anh đi đá bóng, Giang Chu nghĩ trong khoảng thời gian này mình cứ mãi bận rộn với công việc nên cũng không hề vận động một chút nào, cho nên đã đồng ý ngay, muốn hoạt động cơ thể một chút, cũng là để thư giãn.

Sau đó buổi tối hẹn gặp Lục Mạnh Ngữ.

Nhưng mà điều làm cho anh vừa bất ngờ vừa vui vẻ là, Lục Mạnh Ngữ thế mà lại chủ động hẹn gặp anh!

Lúc cô gọi điện thoại cho anh, Giang Chu đang ở sân bóng chạy đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.

“Alo, Mạnh Ngữ.” Ý cười trong lời nói của anh cũng không giấu được.

Lục Mạnh Ngữ cắn nhẹ môi dưới, hỏi anh: “À, anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh.”

Giang Chu bắt được trọng điểm là cô chủ động hẹn gặp, trong lòng chợt vui như nở hoa.

Chỉ là, anh vừa mới nói ra bốn chữ “Tôi đến chỗ em” này, mấy người anh em ở phía xa chờ anh quay lại đá bóng hét lớn: “Anh chu! Sao thế? Mau quay lại đá bóng đi! Chỉ chờ anh đó!”

“Cậu đang đá bóng hả?” Lục Mạnh Ngữ hỏi.

“À, không có việc gì,” Giang Chu nói: “Đá chơi thôi, vậy để tôi quay về thanh quần áo rồi đến chỗ em……”

Anh còn chưa nói xong, Lục Mạnh Ngữ đã vội vàng nói: “Không cần.”

“Để tôi đến chỗ cậu đi,” Cô rất hiểu chuyện nói: “Cậu tiếp tục đá bóng với bọn họ đi, chờ tôi qua đó.”

Lần đầu tiên Giang Chu cảm nhận được tư vị được cô chủ động, giống như là cả người rơi vào trong vại mật, ngọt ngào.

Khóe miệng anh không kìm được nhếch lên, vô cùng vui vẻ trả lời: “Được.”

“Tôi gửi định vị cho em.”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Chu lập tức gửi định vị qua cho Lục Mạnh Ngữ, sau đó chạy về sân bóng, tiếp tục đá bóng cùng những người khác.

Chẳng qua bởi vì trong lòng còn nhớ đến Lục Mạnh ngữ, hơi mất tập trung, luôn phạm phải sai lầm.

“Này! Giang Chu, hôm nay cậu bị làm sao thế? Trạng thái không tốt chút nào!”

“Mẹ kiếp!” Một người bạn khác cười nói, “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tâm trạng của anh Chu chúng ta không tốt hả? Rõ ràng là khóe miệng cũng sắp dài đến tận mang tai rồi đó!”

Bị mấy người bạn khác cùng trêu chọc, lúc này Giang Chu mới không chế trái tim, không còn liên tục nhìn ra bên ngoài sân bóng nữa, đặt lực chú ý vào chuyên đá bóng.

Lúc Lục Mạnh Ngữ đến, nhìn thấy một nhóm người mặc đồng phục và giày thể thao chạy rất nhanh trên thảm cỏ xanh trong sân bóng.

Mặt trời trên đỉnh đầu nóng rực, cô cầm ô che nắng đi dọc theo bên ngoài, cuối cùng dừng lại dưới một bóng cây.

Lục Mạnh Ngữ cất ô đi, nhìn vào bên trong sân bóng.

Có một bóng dáng rất bắt mắt, cô chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy.

Người nọ mặc một bộ đồng phục màu trắng vàng, đang ở dùng chân thuần thục đá bóng chạy về phía trước.

Lần này người đàn ông không còn chải tóc ra phía sau rất đẹp trai như hai lần trước nữa, tóc của anh rất mềm mại, cứ như vậy tự nhiên mà rũ xuống, vừa chạy mái tóc ngắn cũng hơi bay lên rất có tiết tấu và trình tự.

Gân xanh trên cánh tay anh nổi lên, cơ bắp trên đôi chân dài rắn chắc, đường cong rõ ràng, thoạt nhìn có cảm giác rất có lực.

Giang Chu chạy ở trong sân bóng, hoàn toàn không có khí chất của một doanh nhân xuất sắc cô đã nhìn thấy vào mấy ngày trước, thay vào đó là cảm giác của một thiếu niên với tinh thần phấn chấn, bồng bột và tràn trề sức sống bắn ra xung quanh.

Rất kỳ quái, rõ ràng anh cũng đã hai mươi sáu tuổi, nhưng Lục Mạnh Ngữ lại nhìn thấy được bóng dáng của một cậu thiếu niên mười mấy tuổi ở trên người anh.

Làm cho người khác cảm thấy cả người anh đều tràn ngập hương vị của ánh nắng.

Cô cũng không có lên tiếng gọi anh, cắt ngang trận đá bóng của anh, mà đứng ở bên ngoài yên tĩnh nhìn người đàn ông đang đá bóng.

Đúng là…… Cảnh đẹp ý vui.

Cho đến khi trong lúc lơ đãng Giang Chu thoáng nhìn qua, thấy được cô đứng ở bên ngoài.

Mà ngay khoảnh khắc anh nhìn về phía cô, quả bóng dưới chân anh cũng bị người khác cướp đi.

Nhưng anh không thèm để ý một chút nào, chỉ mỉm cười rất vui vẻ vẫy vẫy tay thật mạnh với cô.

Lục Mạnh Ngữ bất giác cong môi cười, cũng giơ tay lên vẫy vẫy hai cái với anh.

Không biết Giang Chu nói gì với bạn bè mình ở trong sân, giây tiếp theo đã vội vàng chạy đến chỗ cô

Khi người đàn ông đứng ở trước mặt cô thì mái tóc ướt đẫm dán vào trên trán, mồ hôi trên mặt giống như anh vừa mới rửa mặt xong, liên tục chảy xuống dọc theo khuôn mặt anh.

Giang Chu không để ý lắm, trực tiếp kéo áo đồng phục của mình lên trên, sau đó cúi đầu, dùng áo lau mặt.

Mà Lục Mạnh Ngữ đứng trước mặt anh, nhìn thấy rõ ràng cơ bụng góc cạnh trên người anh.

Lục Mạnh Ngữ: “……”

Cô xấu hổ chợt hoảng loạn đánh mắt nhìn sang một bên, khuôn mặt giống như là bị đốt cháy vậy, nhanh chóng nóng lên, hơi nóng vẫn lan tràn tới sau mang tai.

Bình thường Giang Chu cũng như vậy làm, có điều chuyện này đối với một đám người đều là đàn ông thì chỉ vì thói quen, cho nên cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, cũng không biết hành động này của mình làm cho người phụ nữ đối diện rất thẹn thùng.

Anh thả áo đồng phục xuống, ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh cùn Lục Mạnh Ngữ, hỏi: “Em đến từ khi nào thế?”

“Vừa mới đến thôi.” Cô cụp mắt, khuôn mặt đỏ lên.

Có phải anh căn bản không biết anh ngồi gần cô như vậy, thì toàn bộ hơi nóng trên người cũng sẽ lan sang?

Lục Mạnh Ngữ khẽ mím môi, cố gắng làm cho mình không nghĩ trên hơi thở hormone mạnh mẽ tỏa ra từ người anh, nhưng dù làm như thế nào cũng không thể bỏ qua được.

Trên người có mùi hương rất nhạt, hòa với mồ hôi, biến thành một mùi hương rất đặc biệt.

Cũng không phải mùi mồ hôi, mà lại rất mãnh liệt, có thể làm cho người khác đỏ mặt.

Lục Mạnh Ngữ không biết nên nói cái gì, chỉ đưa cái túi cô xách cho anh, bên trong có hai chai nước, chắc là cô đã mua ở cửa hàng tiện lợi gần đây, mát lạnh, trên đó còn có một tầng hơi nước.

Giang Chu cũng không làm ra vẻ, sau khi nhận lấy thì nhẹ nhàng vặn chai ra ngửa đầu uống ùng ục ùng ục một hơi hết hơn nửa chai.

Yết cầu trên cần cổ thon dài người đàn ông không ngừng trượt lên xuống, xương quai xanh ở phía dưới vô cùng rõ ràng, bên cạnh có hai xương đòn đối xứng.

Cực kỳ, cực kỳ gợi cảm.

Ban đầu cô cho rằng anh rất gầy, không phải kiểu đàn ông lực lưỡng thường vận động.

Nhưng hôm nay mới phát hiện, kỳ thật, anh rất được.

Điển hình của dáng người mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo lại có da thịt.

“Có chuyện muốn nói với tôi sao?” Anh hỏi.

Lục Mạnh Ngữ cuống quít ngước mắt nhìn về phía anh, nhưng rất nhanh sau đó lại nhìn sang một bên, gật đầu.

Anh luôn thẳng thắn như vậy.

“Suy nghĩ xong rồi?” Giang Chu hỏi. Lại là một câu hỏi trực tiếp.

Lục Mạnh Ngữ im lặng khẽ cắn môi, cụp mắt xuống, nhìn về phía ánh sáng loang lổ trên mặt đất, trầm giọng “Ừm” một tiếng.

“Nói đi,” Anh cong môi, “Hy vọng là đáp án mà tôi muốn.”

Chỉ là……

“Rất xin lỗi,” Lục Mạnh Ngữ hơi nhíu mày, cô dừng lại một chút, nuốt nước miếng, khô khốc nói: “Tôi cảm thấy, dường như chúng ta không hợp nhau lắm.”

Cô không hành động theo cảm tính, mà là đã trải qua gần một tuần suy nghĩ cặn kẽ, mới hoàn toàn hạ quyết tâm, kết thúc cuộc hẹn hò ngắn ngủi kéo dài chỉ trong một tuần này với anh.

Anh là con trai độc nhất trong nhà, ba Giang và mẹ Giang cũng chỉ có một đứa con là anh.

Đây là nguyên nhân lớn nhất.

Khuôn mặt đang tươi cười của Giang Chu bỗng nhiên cứng đờ, nụ cười chậm rãi biến mất, anh cảm thấy hơi khổ sở, thậm chí còn có không cam lòng.

“Vì sao? Chỉ vì tôi nhỏ hơn em sao?” Giọng điệu của người đàn ông trầm xuống.

Lục Mạnh Ngữ cúi đầu, im lặng một lúc lâu.

Ngay một giây trước khi cô gật đầu, giọng Giang Chu rất trầm, lý trí nói: “Tôi không tin.”

“Nhất định là có nguyên nhân khác.”

Không biết vì sao trong lòng cô đột nhiên trở nên luống cuống trong một cái chớp mắt.

Sau vài ngày suy nghĩ, lần này Lục Mạnh Ngữ cũng không có ý định nói ra tình hình thật sự của mình, cô cũng đã suy nghĩ kỹ đường lui rồi, cũng chỉ nói không phù hợp với anh, kết thúc tình yêu bắt đầu từ xem mắt này, sau đó không bao giờ đi xem mắt nữa, thậm chí cũng sẽ không yêu đương.

Cứ như vậy một mình trải qua một đời.

Cô thật sự là sợ hãi, đau đớn và khó chịu mỗi lần thẳng thắn thú nhận tình trạng sức khỏe của mình.

Mỗi một lần trải qua, chính là một lần bị đả kích.

Cô cũng sẽ trở nên càng nhạy cảm hơn một chút, càng tự ti hơn một chút.

Cô không thích bản thân như vậy.

Cho nên đã đến lúc thay đổi.

Mà lần này, nếu quyết định không tiếp tục với anh nữa, thì cũng không cần thiết nói với anh tình huống của cô.

“Chỉ là…… Không thích hợp.” Cô nhẹ giọng nói, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Tôi không có gì cảm giác gì với cậu cả.”

Câu này vừa thốt ra, thậm chí Lục Mạnh Ngữ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt Giang Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của người đàn ông rất sắc bén, thẳng thừng, nhìn cô không chớp mắt là cho cô cảm thấy không được tự nhiên.

Khi cô muốn đứng dậy rời đi, bỗng nhiên anh nắm lấy cổ tay của cô.

“Em lừa tôi.” Giang Chu vẫn ngồi, ngửa mặt, rất quật cường cũng rất tự tin vạch trần nói: “Mạch đập và nhịp tim đập của em đang bán đứng em.”

“Lục Mạnh Ngữ, cho dù em có để tôi chết, thì cũng phải cho tôi chết một cách rõ ràng.”

“Nếu không thì em đừng nghĩ có thể đi,” Giang Chu đứng lên, tay lại nắm chặt hơn một chút, Lục Mạnh Ngữ căn bản trốn không thoát, cô lùi lại phía sau vài bước, dựa lưng vào gốc cây đại thụ, trước mặt chính là sự thúc ép của người đàn ông, giọng điệu anh vô cùng kiên định, nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay.”

Xung quanh đều là hơi thở của anh, bao bọc lấy cô từng lớp từng lớp một, làm cho Lục Mạnh Ngữ suýt chút nữa bị ngạt thở.

Trái tim cô đập thình thịch, giống như giây tiếp theo sẽ trực tiếp phá vỡ l*иg ng.ực.

Thật sự, một biện pháp cũng không có.

Làm gì có người đàn khó nói chuyện như vậy.

Hai người giằng co rất lâu, không ai nói gì.

Cuối cùng vẫn là Giang Chu lên tiếng trước, giọng người đàn ông rất trầm, có một chút dịu dàng, chậm rãi gằn từng chữ: “Mạnh Ngữ, em vốn dĩ không phải như thế.”

“Lần đầu tiên tôi gặp em, em đứng chính giữa sân khấu, trên mặt là nụ cười tươi tắn vừa tự tin vừa lạc quan, có thể mang đến cho người khác sự ấm áp và năng lượng vô tận.”

“Nhưng em của hiện tại, nhạy cảm, tự ti, ít nói, cũng không thích cười.”

“Em có biết, lúc em cười rộ lên đẹp như thế nào không?”

“Rốt cuộc đã có chuyện gì với em?”

Lục Mạnh Ngữ cũng không biết vì sao, nước mắt chợt rơi xuống.

Cư như vậy không hề nằm trong dự liệu, sau khi nghe được lời này của anh, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, bật khóc trước anh.

Giang Chu chưa từng thấy cô khóc, ngay khoảnh khắc giọt nước mắt đầu tiên của Lục Mạnh Ngữ rơi xuống, anh đã hoàn toàn hoảng sợ.

Người đàn ông cao lớn lập tức thả lỏng tay cô ra, chân tay luống cuống đứng trước mặt cô, không biết phải làm như thế nào để cô không khóc nữa.

Anh muốn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, rồi lại không dám tùy tiện đυ.ng vào cô.

Người phụ nữ cúi đầu xuống, cụp mắt lặng lẽ rơi nước mắt, nước mắt rơi tích tách như sợi dây ngọc trai bị đứt, lạch cạch rơi xuống.

“Mạnh Ngữ……”

“Giang Chu.” Cô hít hít mũi, giơ tay lau sạch nước mắt, cố gắng điều chỉnh giọng nói, lần đầu tiên gọi tên của anh.

Bọn họ qua lại với nhau một tuần, đây là lần đầu tiên cô gọi tên của anh.

Lại cùng với tiếng khóc nức nở.

“Tôi nói với cậu.” Cô nhẹ nhàng thở ra, như là đang xây dựng tâm lý, lấy đủ dũng khí bình tĩnh nói: “Sức khỏe của tôi không tốt, tỷ lệ vô sinh là 50%, cho nên, xin lỗi.”

“Lẽ ra tôi nên nói cho cậu biết sớm hơn, nhưng thật sự xin lỗi……”

“Nhất định là rất khó chịu, đúng không?” Cô còn chưa nói xong, Giang Chu đã lẩm bẩm lên tiếng.

Lục Mạnh Ngữ ngẩn người, ngước mắt lên, sững sờ nhìn anh.

Người đàn ông cũng đang nhìn cô, cảm xúc trong ánh mắt rất mãnh liệt, anh đau lòng hỏi: “Mỗi lần đến khi phải thẳng thắn với đối tượng xem mắt, trong lòng nhất định rất khổ sở, đúng không?”

Trong ánh mắt Lục Mạnh Ngữ hiện lên một tầng hơi nước.

Cô vội vàng quay đầu sang một bên, muốn nuốt nước mắt ngược vào trong.

Sao anh lại như vậy.

Lục Mạnh Ngữ khẽ nhíu mày, mím chặt môi.

Sao phản ứng đầu tiên lại khác với những người đàn ông khác vậy chứ?

Không phải là anh nên rất thất vọng sao?

Lần này Giang Chu không hỏi cô, càng không cho phép cô từ chối, cứ như vậy kéo cô vào trong lòng.

L*иg ng.ực an còn ấm áp hơn cả lần trước, thậm chí có thể nói là nóng rực.

Bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng cô vỗ về, trụ Lục Mạnh Ngữ hoàn toàn kinh ngạc và ngơ ngẩn dựa vào trong lòng anh, trợn tròn mắt, hô hấp cũng đóng băng.

Cô nghe được tiếng thở dài của anh, nói: “Lý do này không đủ, bác bỏ.”

“Người tôi muốn chính là em, cũng không phải là đứa con.”

Những con ve sầu trốn trên những cành cây tươi tốt phía trên đầu kêu râm ran, trên sân bóng phía xa có những tiếng hét lớn nối tiếp nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng còi xe ô tô ngoài đường.

Những âm thanh xung quanh thật sự rất hỗn loạn.

Nhưng bên tai cô lại chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.

Rất ồn ào.

Đây là lần đầu tiên cô biết tiếng tim đập của mình thế mà lại có thể ầm ĩ như vậy, ồn đến mức cô không thể nghe được âm thanh nào khác.

Cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được một người đàn ông yêu thương.

Trốn ở trong lòng anh, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô, chảy vào trong miệng.

Thì ra, nước mắt cũng có thể ngọt như vậy.