Đường Về

Chương 19

Edit: Mây

Ba năm trước.

Lục Bá Khiêm nhận được một nhiệm vụ tối mật, yêu cầu anh phải giả chết, sau đó lẻn vào trong tổ chức buôn bán ma túy nằm vùng, mục tiêu là phải bắt được trùm buôn thuốc ma túy lớn đứng ở phía sau và tiêu diệt những ổ ma túy kia.

Khi anh nhận được nhiệm vụ này, anh còn nửa tháng nữa là đến thời gian anh nhận nhiệm vụ phải giả chết.

Cho nên hiếm khi anh lại xin được cấp trên nghỉ trở về, cùng ăn cơm với bố, cùng bố chơi cờ, dặn dò Lục Trọng Cẩn ở gần nhà thì phải thay anh trở về ở cùng bố nhiều hơn.

Sau đó, anh đi tìm vợ chưa cưới của mình.

Đêm đó, anh mặc một bộ quần áo màu đen đơn giản, đứng ở trước cổng bệnh viện, chờ Biên Duyệt tan làm.

Anh cũng không nhắn tin thông báo trước là anh trở về, ngay khoảnh khắc sau khi Biên Duyệt tan làm cùng đồng nghiệp đi từ trong bệnh viện ra, cô giống như có cảm ứng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này.

Lục Bá Khiêm đút tay vào trong túi, người đàn ông đứng trong gió lạnh, sừng sững thẳng tắp giống như một cây tùng bách.

Trong ánh mắt của cô hiện lên sự bất ngờ, vội vàng nói lời tạm biệt với đồng nghiệp rồi chạy tới.

Ở trước mặt Lục Bá Khiêm, Biên Duyệt vĩnh viễn giống như một cô bé mãi không lớn, cô lập tức lao vào trong lòng anh, ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông, vô cùng vui vẻ hỏi: “Sao anh lại đột nhiên trở về thế?”

Anh ôm cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, khẽ cười, ôn hòa nói: “Nhớ em.”

Nói xong, người đàn ông bất ngờ gia tăng sức lực, dùng hết sức lực ôm chặt lấy cô.

Cũng giống như anh ôm cô lúc tỏ tình với cô vào đêm tuyết đầu mùa lúc học cấp ba vậy.

Nhiều năm như vậy, mỗi lần hai người bọn họ gặp mặt đều sẽ ôm nhau, còn có cái ôm mỗi lần chia tay, anh đều sẽ như vậy, dùng hết toàn bộ sức lực ôm chặt lấy cô.

Biên Duyệt ở trong lòng anh bật cười khanh khách, vô cùng vui vẻ hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Anh trả lời.

Biên Duyệt rất hứng thú nói: “Vậy chúng ta đi mua đồ ăn đi, đêm nay em tự mình làm, để cho anh nếm thử tay nghề của em.”

Lục Bá Khiêm buông cô ra, nắm ngược lại bàn tay hơi lạnh của người phụ nữ, nhét vào trong túi áo của mình, “Em chắc chứ?”

Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo một chút trêu chọc, như là không tin lời cô nói.

Bởi vì Lục Bá Khiêm biết Biên Duyệt là sẽ không xào rau nấu cơm.

Gần đây Biên Duyệt đang học nấu ăn cảm thấy tài nghệ nấu nướng của mình đã rất tiến bộ, không phục nói: “Tối nay em sẽ cho anh xem.”

Cô lôi kéo anh đi đến cửa hàng tổng hợp, mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, lúc hai người trở về nhà của bọn họ, Biên Duyệt lập tức bắt đầu thể hiện tài năng.

Lục Bá Khiêm muốn ở bên cạnh hỗ trợ cô, đồng thời còn có thể giúp cô một chút, nhưng là Biên Duyệt không chịu, đuổi Lục Bá Khiêm ra khỏi phòng bếp.

Người đàn ông bất đắc dĩ, đành phải đi tắm rửa trước.

Chờ anh tắm rửa thay quần áo xong đi ra, Biên Duyệt đang dọn bàn.

Lục Bá Khiêm vừa đi đến đã nhìn thấy, trứng xào cà chua, trứng xào ớt chuông, xương sườn kho, còn có một món canh thịt bò.

Trứng gà trong hai món chay hơi nhão, có thể là trong lúc xào đã để lửa hơi lớn.

Còn về phần xương sườn kho, nếu không phải Lục Bá Khiêm biết cô mua nguyên liệu nấu ăn gì về nhà, thật sự không dám xác định đây có phải là xương sườn hay không, bên ngoài đều bị cháy.

Anh cảm thấy, có lẽ là cũng chỉ có món canh kia còn tốt hơn một chút.

Biên Duyệt nhìn người đàn ông gần như đứng yên, tìm lý do tự bào chữa cho mình nói: “Đừng nhìn vẻ bên ngoài, ăn ngon là được.”

Lục Bá Khiêm liếʍ môi, khẽ cười.

Người đàn ông ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa bắt đầu gắp đồ ăn ăn, có vị nhão, nhưng cũng không phải là không thể ăn.

“Ăn ngon không?” Cô hỏi.

“Ừm.”

Biên Duyệt nhìn vẻ mặt của anh giống như bình thường ăn hết miếng này đến miếng khác, vô cùng thỏa mãn cười rộ lên.

Cho đến khi cô tự mình gắp ăn vào trong miệng, người phụ nữ ngẩn người, bỗng nhiên đặt đũa xuống, vừa mất mát vừa chán nản.

Ăn ngon cái gì chứ, khó ăn muốn chết.

Trứng gà thì nhão, xương sườn bên ngoài cháy bên trong thì vẫn còn hơi sống, ngay cả canh thịt bò cũng mặn muốn chết.

“Đừng ăn nữa,” Biên Duyệt nhìn Lục Bá Khiêm, mím môi nói: “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”

Lục Bá Khiêm lắc đầu, anh cảm thấy ăn rất ngon, cong môi cười nói: “Anh thích ăn.”

Biên Duyệt biết anh vẫn luôn tuân thủ quy tắc không bao giờ để lãng phí đồ ăn, nhưng cũng không ngờ anh sẽ ăn hết sạch những món này, một chút cũng không còn.

Ngay cả canh cũng thấy đáy.

“Không mặn sao?” Cô nhíu mày hỏi.

“Có hơi, nhưng lát nữa uống ngụm nước là được.” Anh thuận miệng trả lời, nói rất tự nhiên.

Biên Duyệt nhìn anh, trong lòng vô cùng ấm áp.

Anh luôn nhượng bộ cô như vậy.

Ngay cả khi cô làm không tốt, anh cũng sẽ không đả kích cô.

“Lục Bá Khiêm, em còn chưa ăn, em rất đói.” Cô bĩu môi, nhẹ giọng, mềm mại nói.

Ăn uống no đủ người đàn ông rút tờ khăn giấy lau sạch khóe miệng, ngước mắt lên nhìn về phía cô, sau đó đứng dậy, đi tới, kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngay sau đó, Biên Duyệt đã bị người đàn ông trực tiếp bế lên, ngồi xuống trên đùi anh.

“Muốn ăn gì?” Anh thấp giọng hỏi.

“Gì cũng được.” Biên Duyệt vòng tay ôm lấy cổ anh, dựa vào trong lòng anh, “Anh đi làm cho em đi.”

Anh mỉm cười, “Một lúc nữa.”

Biên Duyệt còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức bị người đàn ông chặn miệng lại.

Nụ hôn của anh từ nông đến sau, dài lại tinh tế.

Hai người còn mặc quần áo ngồi trên ghế làm chuyện xấu, Biên Duyệt xấu hổ mặt đỏ, cô hít một hơi thật sâu, ở bên tai anh nhỏ giọng nói: “Chưa kéo rèm cửa sổ lại……”

Lục Bá Khiêm nhướng mày, rất dễ nói chuyện đổi sang nơi khác.

Anh cứ như vậy bế cô đi phòng bếp.

Biên Duyệt bị anh đặt trên bàn bếp, xúc cảm lạnh băng kéo đến, làm cho cô không tự chủ được run lên, bả vai co lại.

Biên Duyệt khẽ cắn môi, đôi mắt bị một lớp sương mù bịt kín, ánh mắt ướŧ áŧ, chất chứa tình yêu nhìn anh.

Áo của người đàn ông đã bị chính anh cởi ra, lộ ra cơ bụng tám múi săn chắc cứng rắn, hình dáng cơ bắp trên cánh tay cũng hiện ra, bả vai rất rộng, eo hẹp, cổ thon dài, yết hầu nhô ra chỉ khẽ trượt lên xuống nhưng lại vô cùng gợi cảm.

Lúc Lục Bá Khiêm tiến đến gần, Biên Duyệt ôm lấy cánh tay anh, hàng lông mày thanh tú cũng nhíu chặt lại, chợt cúi đầu xuống, cắn một cái vào bả vai anh.

Khẽ lẩm bẩm, dần dần chuyển thành trầm ngâm.

Lục Bá Khiêm thật sự là có thể nghiền nát người khác, lăn lộn một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Biên Duyệt tủi thân không ngừng khóc lóc cầu xin anh, anh mới chịu buông tha trong cho người phụ nữ đang nức nở trong lòng mình.

Sau khi hai người trở lại phòng ngủ anh lập tức bế cô đi thẳng vào trong phòng tắm.

Biên Duyệt còn chưa kịp dịu lại thì đã bị anh dụ dỗ đợt lần thứ hai.

Đến khi dừng lại, thì đã là đêm khuya. Sau khi tắm rửa sạch sẽ Biên Duyệt được Lục Bá Khiêm bế lên trên giường, cơ thể người phụ nữ mềm mại, anh cúi người hôn lên mi tâm của cô, đắp chăn lại đàng hoàng cho cô, cứ như vậy chỉ mặc một cái quần dài, để trần nửa người trên đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Bá Khiêm làm mì nóng cho Biên Duyệt, đồng thời cũng dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ.

Chờ đến khi anh bưng một tô mì nóng hổi đi vào phòng ngủ, Biên Duyệt đã mơ màng sắp ngủ.

Không biết có phải là ngửi thấy mùi hương hay không, cô mở mắt ra, nhìn về phía Lục Bá Khiêm.

Một tay người đàn ông bưng tô mì, giữa ngón tay có kẹp đôi đũa, ngồi xuống ở mép giường, dịu giọng nói với cô: “Ăn mì rồi ngủ tiếp.”

Biên Duyệt vốn dĩ đã rất đói, hơn nữa vừa rồi thể lực lại bị tiêu hao quá nhiều, cô chậm rãi ngồi dậy, dùng chăn quấn lấy mình, há miệng đợi anh đút.

Lục Bá Khiêm bật cười, bất đắc dĩ nói: “Lúc anh không có ở đây thì em phải làm sao bây giờ?”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng anh vẫn là rất kiên nhẫn đút cho cô ăn mì từng chút từng chút một.

Lúc ăn đến phía dưới Biên Duyệt mới nhìn đến ở đáy tô còn có một quả trứng ốp la ở đó, ngay lập tức cười rộ lên vì bất ngờ.

Một tô mì nóng vào bụng, cả người Biên Duyệt cũng ấm áp hơn.

Lục Bá Khiêm rửa sạch bát đũa, xoay người trở lại phòng ngủ, leo lên trên chen vào trong chăn.

Anh kéo người phụ nữ ôm vào trong lòng, da thịt hai người dán sát vào nhau, Biên Duyệt gối lên cánh tay anh, nằm trong lòng anh giống chỉ giống như một con mèo đang tìm kiếm vị trí thoải mái nhất, sau đó lại ngoan ngoãn cọ cọ vào người anh, nằm ngoan ngoãn.

“Lần này anh trở về có thể ở lại mấy ngày?” Cô nhắm mắt lại, lười nhác hỏi.

“Chỉ có một ngày, ngày mai phải trở về.” Lục Bá Khiêm bình tĩnh nói.

Biên Duyệt bỗng nhiên không nói lời nào.

Một lúc sau, cô đưa tay lên ôm chặt lấy anh, buồn bực nói: “Ngày mai em đưa anh đi.”

“Không cần,” Lục Bá Khiêm bình tĩnh hỏi: “Mặc kệ công việc ở bệnh viện sao?”

Biên Duyệt khẽ mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có thể xin nghỉ.”

Anh thở dài một tiếng, “Đến lúc đó anh đi tìm em, dành ra vài phút tới gặp anh là được.”

Mũi Biên Duyệt vô cùng chua xót, cô cố nén suy nghĩ kích động muốn khóc, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.

Thật ra trong lòng cô rất không nỡ, cũng cảm thấy tủi thân, mỗi lần anh trở về cô đều cảm thấy chỉ vừa mới ở chung với cô một chút mà thôi, trong chớp mắt anh lại phải rời đi.

Mỗi lần đều như thế này.

Thời gian cô và anh ở bên nhau hoàn toàn không bao giờ là đủ.

Lúc Biên Duyệt được anh ôm sắp mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cô mơ hồ nghe thấy anh thấp giọng nói chuyện với cô.

“Cô bé ngốc, em phải ngoan nha.”

Cô còn lười biếng lẩm bẩm trả lại anh một câu: “Lúc em không ngoan thì sao?”

Trong l*иg ngực Lục Bá Khiêm rung lên phát ra một tiếng cười khẽ, đôi môi người đàn ông in trên cái trán bóng loáng của cô, ôm chặt lấy cô, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”

Sáng hôm sau, lúc Biên Duyệt tỉnh dậy, Lục Bá Khiêm đã làm xong bữa sáng.

Hai người cùng nhau ăn một bữa sáng thịnh soạn, Biên Duyệt lại vội vội vàng vàng mặc áo khoác vào xách túi xách muốn ra ngoài.

“Bé con!” Người đàn ông gọi cô lại, khi cô quay đầu, tự tay quàng lại khăn quàng cổ bị rơi xuống của cô.

Biên Duyệt bật cười, nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.

“Trước khi đi đừng quên đến bệnh viện tìm em đó!”

“Ừm.”

Lục Bá Khiêm đứng ở huyền quan, nhìn Biên Duyệt rời đi, cửa nhà đóng lại một lần nữa, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, vô cùng thâm trầm.

Thật lâu sau, anh mới xoay người, nhìn vào mọi thức bên trong phòng khách, đôi môi mỏng mím chặt lại.

Lục Bá Khiêm thu dọn lại mọi thứ trong nhà lại một chút, tất cả những thứ nên thay và giặt, sửa sang lại tất cả xong, làm sạch sẽ.

Thời gian càng trôi về phía trước, càng đến gần thời khắc anh phải rời đi.

Anh mặc xong quần áo, thay giày, mở cửa.

Lúc chuẩn bị bước ra ngoại thì lại lập tức xoay người trở về phòng ngủ.

Lục bá khiêm tháo chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa tay trái xuống, đặt phía dưới gối.

Cô bé ngốc, em hiểu ý anh mà.

Sau khi Lục Bá Khiêm tới cổng bệnh viện thì gọi một cuộc điện thoại cho Biên Duyệt, rất nhanh, người phụ nữ mặc quân trang màu xanh ô liu, bên ngoài mặc áo blouse trắng vội vàng chạy từ trong đại sảnh của khu nhà điều trị ngoại trú ra.

Lục Bá Khiêm đứng trước xe jeep, người đàn ông vẫn mặc một bộ quần áo màu đen như cũ, đi giày quân đội màu đen phối hợp với quần túi hộp màu đen, phía trên là áo khoác áo khoác màu đen.

Cách phối hợp rất đơn giản bình thường, nhưng lúc anh mặc vào lại có cảm giác giống như đang chụp ảnh cho một tạp chí thời trang lớn.

Chiều cao một mét tám mươi sáu, chỉ cần đứng yên ở đó, không làm gì, cũng có thể làm chi người khác cảm nhận được khí thể mạnh mẽ trên người anh.

Biên Duyệt chạy đến trước mặt anh, vừa mới dừng lại, còn chưa kịp nói gì, người đã bị anh lập tức kéo vào trong lòng.

“Thời gian gấp gáp, anh chỉ nói ngắn gọn,” Anh dán vào bên tai cô, thấp giọng dặn dò: “Nhớ tự chăm sóc mình và người nhà thật tốt.”

Biên Duyệt gật đầu khẽ ừm một tiếng, “Anh cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt.”

Vừa nói xong, anh lập tức giữ mặt cô lại hôn lên.

Kỹ thuật hôn của người đàn ông thành thạo, Biên Duyệt cũng rất phối hợp, rất dễ dàng để cho anh chinh phục được đi vào trong, anh ngang ngược đòi hỏi cô, có hơi càn rỡ điên cuồng, cuối cùng lúc buông tha cho Biên Duyệt thì đôi môi của cô cũng đã hơi sưng lên.

“Bá Khiêm……” Giọng nói của Biên Duyệt có cuốn theo hương vị ngọt ngào, hơi thở bất ổn khẽ gọi anh.

Lục Bá Khiêm lại lần nữa ôm chặt cô vào trong lòng, hung hăng ôm chặt cô gái của anh.

Giống như trước đây khi bọn họ chia tay nhau, dùng hết toàn bộ sức lực ôm cô.

Nhưng lần này thời gian anh ôm lại dài hơn bất kỳ lần nào trước đây.

“Cô bé ngốc,” Anh thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Anh phải đi rồi.”

Nói xong, người đàn ông lập tức buông cô ra, xoay người lên xe.

Biên Duyệt chỉ cảm thấy trong lòng ngực trống rỗng, lúc ngẩng đầu lên nhìn qua, chiếc xe jeep đã chạy ra khỏi cổng bệnh viện rồi.

“Lúc ấy chỉ cảm giác có gì rất không đúng, nhưng là bản thân mình lại không thể nói ra được rốt cuộc là có chỗ nào khác thường, cũng chỉ là cảm thấy bất an.”

Biên Duyệt ngồi ở bên cạnh giường bệnh biên, khóe môi nhếch lên xuất hiện một nụ cười, nhìn người đàn ông nằm ở trên giường bệnh, nói: “Cho đến khi tin tức anh hy sinh truyền đến, rốt cuộc em cũng hiểu được, nguồn gốc sự bất an của em là vì sao.”

Anh nắm lấy tay cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, giọng nói khàn khàn chậm rãi hỏi: “Phát hiện chiếc nhẫn khi nào?”

“Phát hiện ra vào ngày thứ ba sau khi anh hy sinh.” Cô thành thật trả lời, “Lúc muốn đi thay ga trải giường, chiếc nhẫn rơi xuống trước mắt em.”

“Em có biết trong ba năm này anh suy nghĩ đến điều gì nhiều nhất không?” Anh hỏi.

Ánh mắt Biên Duyệt ánh mắt và anh giao nhau, sau đó lại nghe thấy người đàn ông khàn giọng nói: “Muốn được ăn cơm em nấu một lần nữa.”

“Bé con, rảnh rỗi lại làm cho anh một lần nữa đi.”

Biên Duyệt không tự chủ được nghẹn ngào, trong mắt cô ánh lên nước mắt lấp lánh, cố gắng khống chế cảm xúc, hít hít mũi, mím môi, một lúc sau nói: “Khả năng nấu ăn của em không tiến bộ, vẫn khó ăn như vậy.”

“Không sao, anh thích là đủ rồi.”