“Bảo bảo, mau xuống đây, đại công tử Diêm gia tới tìm con.”
Thịnh Hạ thật muốn bày ra biểu cảm囧với bà, nhìn người đàn ông đang cười kia khiến cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cô đã nói với Dương Tĩnh Hà rất nhiều lần, nhưng bà vẫn kiên trì gọi cô là bảo bảo.
Lúc không người còn tốt, hiện tại bị gọi là bảo bảo trước mặt người đàn ông khác khiến cô hận không thể chui xuống đất.
“Hai người cứ nói chuyện đi.”
Thịnh Hạ bất chấp mình có đang thất lễ hay không, trong đầu chỉ nghĩ mau chóng trở về phòng.
Dùng máy sấy tóc một hồi, lại bôi thêm một lớp kem dưỡng da, còn chưa đổi một thân quần áo chỉn chu đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Cô không nghĩ nhiều, còn tưởng người bên ngoài là Dương Tĩnh Hà, đầu không thèm ngẩng liền nói:
“Mời vào.”
“Tôi có quầy rầy em không?”
Vừa nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, trong lòng Thịnh Hạ đã vô cùng hoảng loạn, lực đạo trên tay cô không khống chế được khiến da đầu đau xót, mái tóc dài đang quấn dở rũ xuống làm nổi bật lên dung mạo như phù dung.
“Thơm quá.”
Phảng phất trong không khí mùi thơm của dầu gội, không quá nồng, chỉ nhàn nhạt mùi hoa nên rất dễ ngửi.
Mái tóc mềm mại như tơ lụa len qua bàn tay người đàn ông khiến hắn không nỡ buông tay.
Diêm Hướng không nhịn được cúi đầu khẽ hôn nhẹ mái tóc.
Đối với người vừa mới gặp mật, hành động của hắn thật sự rất lớn mật. Thịnh Hạ có chút không vui giương lông mày.
“Diêm công tử sao lại lên đây? Mẹ tôi đâu?”
Chỉ kém không nói rõ nơi này không phải nơi hắn có thể vào.
Trong mắt Diêm Hướng hiện lên ý cười nghiền ngẫm không quá rõ ràng, chỉ hơi lóe lên cơ hồ không thể thấy được.
Hắn có chút tiếc nuối buông tay, khôi phục bộ dáng ôn tồn lễ độ.
“Dì nói có chút việc phải đi, để tôi lên nói vài lời với em.”
Trong lời nói của hắn hoàn toàn không coi mình là người ngoài. Thịnh Hạ có chút tức, càng tức hơn là vì Dương Tĩnh Hà.
Cô đem tóc cuộn gọn lại, lúc này Thịnh Hạ mới đánh giá người đàn ông trước mặt, quả nhiên không khác gì trong sách viết.
Bề ngoài Diêm Hướng trông ôn tồn lễ độ, kỳ thực là một tên văn nhã bại họa, sói đội lốt người. Có lẽ cô do cô biết trước hắn là người như thế nào, dù sao nhìn kiểu gì cũng thấy hắn không giống nam nhân tốt.
Quả nhiên, hắn móc từ trong túi một chiếc nhẫn đưa qua.
“Đưa tay.”
Thịnh Hạ không cử động, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
Diêm Hướng thở dài một tiếng, bỗng nhiên giơ tay che kín mắt cô.
“Đừng nhìn tôi như vậy.”
Ánh mắt cô quá sáng, trong nháy mắt tâm Diêm Hướng trở nên mềm mại, không nhịn được kéo cô vào trong lòng.
Rất nhiều tà niệm từ sâu trong nội tâm dâng lên, dần dần chiếm cứ trái tim hắn.
Một người thuần khiết như vậy, thật muốn biết cô bị mình vấy bẩn sẽ thành bộ dạng gì.
Đôi mắt bị che kín khiến cô không thấy được cảm xúc trong mắt hắn, nhưng Thịnh Hạ vẫn mẫn cảm nhận ra tình trạng hiện tại của mình.
Rõ ràng là mùa hè, nhiệt độ trong phòng cũng không thấp, vậy mà cô có cảm giác như bị động vật nguy hiểm nhìn trúng, mạc danh khiến cơ thể rùng mình một cái.
Nếu cô không bị che đôi mắt, chắc chắn có thể thấy được sự chiếm hữu cùng du͙© vọиɠ trần trụi trong mắt hắn.
Bất quá Diêm Hướng cái gì cũng không làm, hắn buông tay, đem nhẫn trong tay mình đặt vào tay Thịnh Hạ.
Kích cỡ vô cùng phù hợp.”
“Thích không?”
Thịnh Hạ trầm mặc không biết nói gì.
Thích cái gì? Cuộc hôn nhân này sẽ biến thành bộ dạng gì cô cũng không biết, kết quả bọn họ cũng thành người xa lạ thôi.