Trần Thứ vẫn chưa ngủ được, có lẽ do thay đổi chỗ ngủ, hoặc có thể là do anh ấy đang đang nghĩ về cha mình.
Trằn trọc, đi tiểu đêm, hoàn cảnh xa lạ, khiến Trần Thứ không tìm được công tắc đèn trong nhà vệ sinh, anh ấy cũng không muốn làm phiền ai, vì vậy anh ấy chỉ đẩy cửa ra sau đó nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ để cởϊ qυầи.
Có người đâm vào lưng anh ấy, đột ngột như vậy khiến anh ấy không kịp phòng bị, chưa nói được câu gì thì một đôi tay nhỏ đã ôm lấy eo của anh ấy, cái đầu ấm áp dụi vào sống lưng của anh… Anh ơi, anh tiểu nhanh lên đi… Em cũng buồn đi tiểu…
Là Trần Dục Hoan.
Trần Thứ cười nhạt, có lẽ nha đầu này đang mê ngủ mà, vừa định nhét vật trong tay vào trong quần đùi, thì đôi tay mềm mại lại duỗi ra dây leo, sờ vào dưới rốn ba tấc của anh ấy, dần chạm vào vậy trong tay anh ấy. Trần Thứ giật mình, anh ấy cúi đầu nhìn ngón tay đang duỗi về phía mình, không ngừng thăm dò. Anh ấy nhướng mày, cổ tay thả lỏng ra, muốn xem cô nắm giữ kiểu gì.
Trần Dục Hoan mơ hồ có cảm giác trong tay mình có thêm một cái gì đó cứng rắn thô dài, thịt mum múp trơn trượt, nhận ra đây là cự vật trong miệng của mình lúc ban ngày, miệng cô phồng lên giống như đang ngậm lấy nó, lẩm bẩm. “Anh ơi… Em không ăn đâu… Em muốn đi tiểu…”
Cơ thể của Trần Thứ cứng đờ, tinh thần đang phiêu lãng chợt đông cứng lại, anh ấy nắm lấy cổ tay của cô, kéo tay cô ra khỏi dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình, sau đó duỗi chân đạp bệ bồn cầu xuống, rồi quay người đẩy cô một cái. “A Hoan, em đi tiểu đi.”
Nghe thấy thế, Trần Dục Hoan bừng tỉnh, cô dơ tay dụi dụi mắt: "A… Anh Thứ?”
Trần Thứ không trả lời, chỉ xoay người rời đi.
Trần Dục Hoan đứng ở chỗ đó ngẩn người, nhất thời quên đi toilet, ngón tay lén vân vê, trong lòng cảm thấy kinh ngạc đến mất hồn.
...
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, không ai nhắc đến chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua, nhưng Trần Dục Hoan vẫn giấu giếm tâm sự của mình và tránh mặt Trần Thứ, cô sợ ở chung một chỗ với anh ấy, nếu không may, để tầm mắt chạm vào nhau, thì cô sẽ quay mặt đi chỗ khác ngay lập tức, trong lòng xuất hiện cảm giác hoảng sợ.
Cũng may hôm nay rất bận rộn, đưa tang rồi hỏa táng, đốt lò thắp hương, đưa tang và chia buồn, người nhà họ Trần từ trên xuống dưới đều vội vã tiếp đón khách khứa, không có người nào rảnh rỗi cả.
Trong đám ma, ba Trần uống rất nhiều rượu, nhưng ai cũng biết… Anh cả của ông ấy đã đi rồi, ông ấy chắc chắn đau lòng muốn chết, hiện tại có thể nói là mượn rượu giải sầu, không chịu được nữa mà khóc lớn một trận!
Trần Thứ cũng uống không ít, Trần Dục Hoan nhìn thấy anh ấy tiếp rất nhiều chén rượu của những người nói “Xin hãy nén bi thương”, nhưng cho dù uống nhiều hay ít thì anh vẫn giữ thái độ khéo léo, chu toàn!
Trần Dục Hoan thầm nghĩ,người anh họ này sinh ra trong gia đình có truyền thống làm quan, chắc đã luyện được bí kíp uống ngàn chén không say! Cô đã sớm biết anh ấy là một người lạnh lùng, vui buồn giận dỗi cũng không bao giờ bộc lộ ra, nhưng hôm nay cô phát hiện ra anh ấy càng lạnh lùng hơn… Ngay cả khi nói lời từ biệt với người đã khuất, một thời khắc đau đớn như vậy, cũng không thấy cảm xúc của anh ấy bị mất khống chế, trong khi ai cũng khóc lóc đau buồn!
Trần Dục Hoan bí mật quan sát Trần Thứ, sau đó lại âm thầm thu ánh mắt lại, cô cảm thấy khuôn mặt và thân hình của người anh họ này đặc biệt nổi bật, ánh mắt rất rõ ràng… Khuôn mặt của anh ấy không tính là quá đẹp, nhưng trời sinh đã có phong độ và sự nam tính. Mắt đen mi dài, khuôn mặt điềm đạm bình tĩnh mang theo sức quyến rũ khó tả. Do phải đứng ngoài nắng canh gác quá nhiều nên làn da của anh ấy đã bị rám nắng, nhưng lại trơn bóng mịn màng, vì được luyện tập nhiều nên sức khỏe khá tốt, cao ráo khỏe khoắn, không tính là gầy nhưng không nhìn được ra một chút thịt thừa nào.
Trần Dục Hoan thầm thở dài, cô đã gặp người anh họ này vô số lần rồi, tại sao hôm nay cô lại có cảm giác anh không giống mọi khi?
Trần Dục Hoan cúi đầu nhìn bàn tay của mình, cô bắt đầu suy nghĩ bậy bạ… Hôm qua thứ mà cô sờ là dươиɠ ѵậŧ của anh sao? Sao nó lại lớn đến vậy?
Mặt của Trần Dục Hoan trở nên đỏ bừng, cô không dám nghĩ tiếp nữa, vội quay đầu đi nói chuyện với người khác.
Sau khi đám tang kết thúc, hai cha con nhà họ Trần đều uống rất nhiều rượu, bọn họ không thể lái xe về, nên mẹ Trần phải lái xe chở ba Trần và Trần Phỉ về nhà, còn Trần Dục Hoan có trách nhiệm đưa Trần Thứ về. Trần Phỉ dặn dò Trần Dục Hoan, “Mở dẫn đường lên để nhìn, đi chậm một chút, lắng nghe hiệu lệnh…”
“Ừm.” Khi Trần Dục Hoan lấy chìa khóa, Trần Phỉ còn lén nhéo lên eo của cô, cô duỗi tay đẩy anh ra. Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Trần Thứ, con ngươi đen như mực đang nhìn chằm chằm vào mặt cô khiến trái tim cô đập thình thịch ngay lập tức.
Không xong rồi, nhưng mọi việc tệ hại như thế nào, Trần Dục Hoan cũng không có thời gian mà nghĩ lại cho kĩ.
Chưa kịp nghĩ thì cô đã phải lên chiếc Land Rover của Trần Thứ để lái xe thay anh ấy… Cái này gọi là kỵ hổ khó giá*, phải không?
*Kỵ hổ khó giá: đưa đón một con hổ mà bản thân mình đang sợ hãi không dễ dàng một chút nào.
Trần Dục Hoan nằm bò trên vô lăng để bấm điều hướng, ngón tay khẽ run, bấm mấy lần vẫn không tìm được đúng chỗ, Trần Thứ đang ngồi ở ghế phụ hút thuốc vẫn không nói lời nào, anh ấy nhìn cô, một lúc lâu mới hừ nhẹ một tiếng. “Em cứ đi đi, anh chỉ đường cho em.”
“OK, anh Thứ.” Cô đạp chân ga, nghiêng người về phía trước, cẩn thận bẻ lái.
“Em lái xe được bao lâu rồi?” Trần Thứ chợt hỏi.
Trần Dục Hoan không nghe thấy, “Ngươi nói cái gì cơ?"
“Em mới học lái xe phải không?” Giọng điệu còn có chút mỉa mai, Trần Dục Hoan quay đầu nhìn anh ấy, nhưng anh ấy đang mải nhìn xuống ngọn lửa của điếu thuốc ở trên tay.
“Ah, đúng vậy, em chưa có cơ hội lái nhiều, xe trong nhà đều là mẹ em và anh trai lái.”
Trần Thứ ừ một tiếng, anh ấy chống tay lên cửa sổ, khói thuốc bị gió thổi bay tản ra khắp noiw, một lúc lâu sau, anh mới nói…. Rẽ phải.
Hai mươi phút sau, chiếc xe ô tô đã dừng lại ở dưới tầng của nhà anh… Cái ngõ nhỏ trong một khu phố cũ, rất lâu đời, nhưng nằm ở vị trí đắc địa và có giá trị thị trường rất xa xỉ.
Trần Thứ đã đến tuổi này, anh ấy cũng đã sở hữu mấy chỗ bất động sản, nhưng anh ấy chỉ thích sống trong tòa nhà này, theo cách nói của anh ấy… Sống trong một ngôi nhà phải có không khí vui vẻ, vậy không khí vui vẻ là gì?