Nghiêm Hàn nhắm hai mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Một câu liền đánh tan pháp lực của hắn ta à. . .
Đến cùng là ai? !
Mà hư không bỗng nhiên phun trào, thân ảnh của một người tuổi trẻ chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người, như là một tôn Thiên Thần hạ phàm!
Thấy rõ người tới, đệ tử Huyền Thiên Tông nhao nhao đại hỉ, cùng nhau cúi chào:
"Gặp qua sư huynh Tần Đình!"
Trong lòng Từ Hạo cũng là thở dài một hơi, có sư huynh Tần Đình tại, người của Nguyên Thủy Môn sao có thể cản?
Mà đám đệ tử Huyền Thiên Tông còn lại đã là thần sắc phấn chấn, chờ mong những người Nguyên Thủy Môn gặp không may.
Bọn họ đều là đệ tử Huyền Thiên Tông, thuở nhỏ đều là sư môn gia tộc dốc lòng dạy bảo, đã bao giờ chịu qua loại ủy khuất này?
Huống chi rõ ràng là người Nguyên Thủy Môn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đánh lén! Sau khi bọn họ
thắng ngược lại được người của Nguyên Thủy Môn thì lại bị cường giả Thần Thông đối phương ức hϊếp!
Thật sự là Nguyên Thủy Môn quá vô sỉ, thế mà lấy khí thế của cường giả Thần Thông ép buộc bọn họ quỳ xuống nói xin lỗi, muốn cho Huyền Thiên chịu nhục nhã!
Bọn họ đều là nhân kiệt, tự nhiên lập tức biến minh bạch dụng ý ác độc của Nghiêm Hàn kia!
"Tần Đình!”
Nhìn người tới, Nghiêm Hàn mặt trầm như nước, như lâm đại địch!
Hắn dù cũng là đệ tử chân truyền thánh địa tu luyện Nguyên Thủy Môn, nhưng danh khí mà nói hoàn toàn không sánh bằng Tần Đình, huống chi thời gian trước Tần Đình đã đột phá tới Thần Thông cảnh, càng là người đời đều biết!
“Có điều ta cũng không sợ ngươi! Ta đã có thể tranh phong với Nguyên Thủy Thánh Tử! Tự nhiên cũng có thể cùng Tần Đình ngươi đấu một trận!"
Trong mắt Nghiêm Hàn lóe lên vẻ khác lạ, trong lòng dâng lên chiến ý.
Trong Nguyên Thủy Môn, hắn ta cũng có chút tranh đấu với Nguyên Thủy Thánh Tử, mặc dù ở vào hạ phong, nhưng vẫn luôn không bị đè chết! Điều này khiến hắn ta vẫn cảm thấy tự mình ở trong thế hệ tuổi trẻ tại Đông Hoang cũng là tồn tại siêu quần bạt tụy!
Tần Đình thế nhưng là người mười sáu tuổi vào Thần Thông cảnh, Thánh tử tương lai của Huyền Thiên Tông! Chỉ cần có thể giẫm Tần Đình này ở dưới chân, thanh thế của hắn ta có thể nhất phi trùng thiên, từ đây danh chấn Đông Hoang!
Mà thanh vọng của hắn ta tại trong tông cũng sẽ phóng đại! Có tổ phụ tại tông môn ủng hộ, nói không chừng Thánh Tử chi vị sẽ đứng ở phía ta!
Nghiêm Hàn lưu chuyển tâm tư, trong nháy mắt tính toán xong.
Ngươi ta đều là thiên chi kiêu tử, đều là cường giả Thần Thông, ta sao phải sợ
ngươi?
Ánh mắt Tần Đình hiện lên một tia trào phúng, hắn đương nhiên là nhìn ra chiến ý và dự định trong lòng của Nghiêm Hàn.
Trong lòng cười lạnh, muốn chết!
Nếu là vị Nguyên Thủy Thánh Tử kia thì cũng thôi đi, Nguyên Thủy Thánh Tử chính là nhất đại thiên kiêu, xem như Tần Đình cũng có chút coi trọng, coi là đại địch.
Nhưng chỉ Nghiêm Xem ảnh 1Hàn ngươi thì tính là thứ gì, bất quá là đồ tự đại ỷ
vào gia thế càn rỡ mà thôi.
Hắn còn nghe nói, Nghiêm Hàn này có thể đột phá đến Thần Thông cảnh là nhờ lão tổ vì hắn ta quán chú tu vi mới thành công đột phá cảnh giới.
Ngày sau thành tựu có hạn, có thể tu thành Thần Cung coi như vận khí của gã tốt.
Thấy được vẻ mỉa mai trong mắt Tần Đình, sắc mặt Nghiêm Hàn có chút điên cuồng!
Ngươi dám xem thường ta? Ta cũng là cường giả Thần Thông cảnh! Ta nhất định phải làm cho ngươi hối hận!
Bạch!
Một đạo kiếm quang bạch sắc cấp tốc bay tới, trong nháy mắt liền đến mi tâm Tần Đình, tốc độ nhanh như thiểm điện, để cho người ta muốn tránh cũng không được, tránh cũng không thể tránh!
Đột nhiên, kiếm quang bỗng đứng im, Tần Đình nâng tay phải lên, hai ngón tay kẹp lấy kiếm quang.
Kiếm quang bạch sắc này chính là một thần thông cực kì cường hoành, đột nhiên soạt một tiếng bể nát, hóa thành vô số bạch quang, lập tức ngưng tụ, Nghiêm Hàn một kiếm nơi tay, thế như biển lớn trầm uyên đứng im, lại như Vân Hải biến hóa khó lường, công tới Tần Đình như cuồng phong bạo vũ.
Tần Đình nhìn thế công trước mắt, một chỉ điểm ra.
Chỉ ra một chỉ!
Hắn đánh ra một chỉ về phai trước, một chỉ này còn chưa rơi xuống, liền nhấc lên thiên địa dị tượng, chỉ gặp một ngón tay to như núi từ trên trời giáng xuống, đại địa đột nhiên lõm xuống hơn mười trượng, ầm ầm ầm không ngừng chìm vào lòng đất.
Kiếm quang của Nghiêm Hàn dễ dàng sụp đổ, khóe miệng gã đột nhiên phun ra mấy dòng tiên huyết, vẻ mặt trở nên uể oải suy sụp!
Một chỉ này rốt cục rơi xuống, Kháo Sơn Thành phảng phất địa chấn, chấn động không thôi! Tựa hồ Liên Vân sơn mạch xa xa cũng run rẩy, uy thế cỡ này không thể
địch nổi, không thể chống cự, Nghiêm Hàn gầm thét giống thú bị nhốt, không thể
cải biến bất kỳ kết quả gì.
Chỉ thấy y phục của Nghiêm Hàn bị hủy hết, thần sắc uể oải, chỉ là nỗ lực đứng đấy, tựa hồ một trận gió liền có thể thổi ngã gã!
Nghiêm Hàn, đệ tử chân truyền của Nguyên Thủy Môn.
Bị một chỉ của Tần Đình, đánh bại!