Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà

Chương 33: Cận kề nguy hiểm

Lệ Du Huyên nhanh chóng vận dụng bộ óc thông minh của cô, vội chạy đến bắt lấy tay anh.

“A! Cái đó… anh Giang à, anh quay về gấp gáp như vậy đã ăn tối chưa?”

“Tôi ăn trên máy bay rồi.”

“Ơ… à, thế anh đã tắm chưa? Hay là đi tắm một cái rồi đi ngủ cho khoẻ nhé.”

“Không cần đâu, tắm khuya không tốt cho sức khoẻ.

“Vậy… vậy anh…”

Lệ Du Huyên đã cố tìm ra một đống lí do trên đời mà vẫn không thể trì hoãn được anh. Trời ơi cái con người này sao lại không biết phối hợp với cô chút nào cả vậy? Như thế này thì không phải sẽ lộ ra liền hay sao?

Giang Niệm Dương nhíu mày khó hiểu, Lệ Du Huyên lại đột nhiên quan tâm tới anh như vậy là có ý gì? Mọi khi cô không chống đối anh thì cũng là cái vẻ không muốn quan tâm tới, sao đột nhiên lại hỏi han nhiều như vậy?

Người phụ nữ này tính khí thất thường, thật không thể đoán trước được.

“Tôi ăn rồi, uống rồi, cái gì cũng xong hết rồi. Cô không cần phải lo. Tôi vào xem Tiểu Kiệt một lúc.”

Trời đất, anh trả lời một loạt như thế là muốn chặn họng cô đây mà. Cô thật sự không còn gì để hỏi nữa rồi. Nếu cứ thế này thì lúc mở cửa ra cô biết phải giải thích thế nào với anh đây.

Trong đầu Lệ Du Huyên đã vẽ ra khung cảnh cực kì cẩu huyết. Giang Niệm Dương nhìn thấy Tiểu Lục giống hệt Tiểu Kiệt, sau đó sẽ cho người điều tra. Sự việc một khi sáng tỏ sẽ bắt lấy Tiểu Lục rồi vứt cô ra cửa, mẹ con chia cắt từ đây.

Trời ơi! Đây không phải chính là cẩu huyết trong truyền thuyết đó sao? Này cũng quá bi thương rồi!

Lệ Du Huyên hết cách, lúc anh quay lưng định lên phòng xem Tiểu Kiệt thì cô liền vờ ngã bịch xuống đất, rồi sau đó thống khổ kêu lớn: “Á! Giang Niệm Dương, cứu tôi với!”

Cố ý kêu lớn tên anh tới muốn vỡ cái nhà như vậy, chắc là Tiểu Lục và Tiểu Kiệt sẽ nghe thấy rồi. Tiểu Lục đứa trẻ này tinh ranh như vậy, chắc sẽ hiểu được ý cô.

Giang Niệm Dương nghe tiếng của cô liền quay lại. Nhìn thấy cô ngồi trên sàn, anh liền vò đầu, nhíu mày khó hiểu.

“Lệ Du Huyên, cô hôm nay làm sao thế?”

Lệ Du Huyên đưa tay níu lấy góc áo anh, còn tỏ vẻ uỷ khuất mà đáp: “Chân tôi đau, anh đỡ tôi lên ghế được không?”

Diễn sâu như thế, chính cô còn thật sự tin rằng là chân mình bị đau luôn đấy. Sau này nếu không làm phóng viên nữa thì có thể suy nghĩ đến chuyển qua bên điện ảnh làm cũng không tồi đâu.

Giang Niệm Dương thở dài bất lực, bế bổng cô lên nhẹ nhàng đặt xuống ghế sô pha.

“Bị thương ở đâu?”

Bị thương ở đâu à? Làm sao mà cô biết được!

Lệ Du Huyên lúng túng chỉ đại vào cổ chân của mình: “Chỗ này chỗ này! Lúc chiều có ngã một chút, chắc là có đυ.ng trúng một chút.”

Bịa! Bịa còn giỏi hơn cả biên kịch nổi tiếng. Với trình độ này của cô mà đi làm phóng viên thì đúng là quá uổng phí nhân tài. Oscar có khi còn nợ cô một giải thưởng nữa cơ.

Nhưng mà không sao, bí mật là quan trọng nhất. Vì bí mật kia, làm gì cũng được.

Giang Niệm Dương không biết làm thế nào, nhẹ nhàng xoa xoa cho cô. Nhưng anh vừa chạm vào thì cô đã la ó trời mây. Thật ra Lệ Du Huyên chỉ đang muốn cảnh báo thật nhiều cho hai đứa trẻ thôi.

Cũng may, Tiểu Kiệt và Tiểu Lục còn chưa ngủ sâu thì đã nghe tiếng của cô. Nghe tên Giang Niệm Dương vang đi vang lại mấy lần, liền biết ý của cô.

Tiểu Lục huých vào tay Tiểu Kiệt: “Không hay, ba cậu tìm đến tận cửa rồi! Chúng ta không thể để ông ấy phát hiện ra tớ được.”

Tiểu Kiệt gật đầu. Sau đó Tiểu Lục trốn trong tủ quần áo, còn Tiểu Kiệt thì vờ như bị tỉnh ngủ, mở cửa vừa đi vừa dụi mắt.

“Ba!”

Giang Niệm Dương nhìn thấy Tiểu Kiệt thì liền đi đến ôm lấy thằng bé. Mới một ngày không ở nhà đã cảm thấy nhớ. Anh dịu dàng xoa đâu, bế nó lên.

“Sao thế? Có phải là bị làm ồn nên mới tỉnh không?”

Tiểu Kiệt gật gật đầu. Sau đó Giang Niệm Dương bế thằng bé quay trở lại giường ngủ, bảo cô ngồi ở đó đợi anh.

Im lặng như thế, chắc là hai đứa nhỏ đã nhận được cảnh báo của cô nên Tiểu Lục trốn đi rồi. Thật thông minh! Không hổ là con trai cưng của cô mà!

Lệ Du Huyên không yên tâm liền chạy đến ngó đầu vào nhìn. Đúng thật là trong phòng chỉ có một mình Tiểu Kiệt. Làm cô sợ chết khϊếp!

Giang Niệm Dương đắp chăn cho Tiểu Kiệt xong thì quay ra đóng cửa, nhìn thấy cô anh liền ngạc nhiên: “Ơ… chân cô khỏi rồi à?”

Lệ Du Huyên ngớ người. Chết thật! Lo lắng quá nên quên mất rằng bản thân còn đang diễn. Mới ban nãy còn ôm chân la ó trời mây mà bây giờ lại đi đứng bình thường, Giang Niệm Dương chắc chắn sẽ nghĩ cô có vấn đề mất.

Lệ Du Huyên đổ mồ hôi hột, cô gãi gãi đầu biện minh: “À, đột nhiên hết đau rồi. Chắc không có vấn đề gì đâu.”

Giang Niệm Dương nhíu mày, nhếch miệng mỉa mai cô: “Tôi thấy là đầu óc cô có vấn đề mới đúng!”

Cái gì? Dám bảo cô đầu óc có vấn đề?

Lệ Du Huyên tức giận giãy lên, trỏ tay vào mặt anh mà lớn tiếng: “Đầu óc anh mới có vấn đề ấy!”

Giang Niệm Dương ngẫm nghĩ một hồi mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Anh quay sang hỏi cô: “Lệ Du Huyên, không phải cô còn một đứa con trai sao? Thằng bé đâu rồi?”

Chết rồi! Lúc nào không nhớ lại cứ nhằm lúc này mà nhớ ra cơ chứ? Cái não thông minh đó sao lại chọn đúng lúc này mà phát huy tác dụng vậy trời.