Ánh mắt Triệu Trân Châu tìm tòi vài vòng, vẫn không nhìn thấy Cố Tiểu Ngải đâu, muốn đi xa hơn chút nhìn xem sao, nhưng từ đầu đến cuối cánh tay Lệ Phong Niên đều đặt trên eo cô, chưa từng buông lỏng một giây.
Cô chỉ có thể theo sát Lệ Phong Niên không rời.
Trong lúc mơ hồ cuối cùng Triệu Trân Châu cũng thấy được cô gái xinh xắn mặc váy trắng đơn thuần trong đống nam thanh nữ tú, xa xa đang ở hướng toilet.
Người phụ nữ kia nhất định là Cố Tiểu Ngải!
Hai mắt Triệu Trân Châu sáng ngời, nhìn chằm chằm cô ấy, gương mặt trầm tĩnh cả đêm bỗng chốc vụt sáng, xinh đẹp tuyệt luân.
Đám đàn ông xung quanh nhìn Triệu Trân Châu, hầu như đều trợn tròn mắt, du͙© vọиɠ chinh phục sục sôi.
Lệ Phong Niên nhìn cô, âm thầm nhíu mày, cánh tay đột nhiên buộc chặt, kéo cô vào trong ngực.
Động tác quá mạnh, bầu vυ' nửa lộ ra ngoài nửa giấu trong vạt áo của Triệu Trân Châu cứ thế va phải l*иg ngực rắn chắc của Lệ Phong Niên.
Cảm giác mềm mại đè ép, vòng eo mảnh khảnh cũng theo đó dán vào cơ bụng của người đàn ông.
Triệu Trân Châu vội thu lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Phong Niên, nhẹ giọng nói, “Lệ tổng, nơi này là nơi công cộng, xin anh chú ý cử chỉ của mình.”
“Cử chỉ của tôi? Hiện tại cử chỉ của tôi có gì không ổn sao?” Lệ Phong Niên rũ mắt, nhìn cô, môi nhếch lên đầy trào phúng, dùng giọng điệu nghiêm túc nói lời da^ʍ mĩ, “Thư ký Triệu, toàn thân trên dưới của em, có nơi nào mà tôi chưa từng sờ qua, chưa từng liếʍ qua?”
Nghe người đàn ông hùng hồn thốt ra những lời này, hơn nữa trên cánh tay sau lưng còn truyền đến cảm giác ấm nóng, đột nhiên hai chân Triệu Trân Châu nhũn ra.
Bị hơi thở của Lệ Phong Niên bao vây, cô thế mà không không chế được muốn động dục, tiểu huyệt loáng thoáng co rút.
Hai người thân mật ôm nhau một lát, Triệu Trân Châu càng thêm run rẩy rõ ràng.
Bởi vì một tay Lệ Phong Niên ôm cô, một tay khác duỗi xuống vạt váy, sờ đến mông cô, ngón tay vuốt ve dọc đường cong đi xuống, móc lấy chiếc quần chữ T kéo lên!
Trước mặt bao người mà anh dám làm ra loại chuyện này!
Nếu không phải Lệ Phong Niên chân dài người lớn, cả người che hơn phân nửa người cô, chỉ sợ những ánh mắt da^ʍ tà ngoài kia đã thấy được hết rồi.
Triệu Trân Châu lại một lần nữa được nếm thử cảm giác phá vỡ giới hạn của nam chính trong thịt văn.
Cô trợn to hai mắt trừng Lệ Phong Niên, đáy mắt đỏ ửng, không rõ là xấu hổ buồn bực hay phẫn nộ nhiều hơn.
“Lệ tổng, mau dừng tay… A…”
Triệu Trân Châu đè thấp giọng, từng câu từng chữ, nói ra mang theo mùi vị nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng lời nói thì hùng hổ mà ấm cuối lại không khống chế được mang theo chút run rẩy.
“Hửm?” Lệ Phong Niên thấp giọng hỏi lại, “Em thật sự muốn tôi dừng tay sao?”
Bàn tay anh vẫn đang thâm nhập vào dưới làn váy của Triệu Trân Châu, dọc theo chiếc quân chữ T đi về phía trước, lập tức sờ đến hoa huyệt ẩm ướt khăng khí.
Tiểu huyệt của cô vẫn còn đọng lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng mật nước trước đó chưa rửa sạch, ướt dầm dề, trơn mềm.
Ngón tay thon dài không chút cố sức tách hai cánh hoa ra, mang theo dịch da^ʍ tiến vào bên trong, sau đó nữa… thọc vào rút ra, dùng ngón tay cắm vào trong tiểu huyệt của cô.
“Lệ tổng…”
Cả người Triệu Trân Châu chấn động, càng thêm mềm nhũn, hoa huyệt mẫn cảm bị người đàn ông trêu đùa âu yếm, kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến cô nói không thành lời được.