Tà váy lễ phục được thiết kế xẻ cao, hai chân tuyết trắng của Triệu Trân Châu như ẩn như hiện sau làn váy, nếu bước chân lớn hơn chút, ngay cả nửa thân mông trần cũng bị lộ ra.
Bộ đồ này không chỉ lẳиɠ ɭơ mà còn dâʍ đãиɠ.
Cô cực kỳ hài lòng với tạo hình này, duy chỉ có một tiểu khuyết điểm chính là chiếc quần chữ T cọ xát tiểu huyệt bị mài sưng, có chút không thoải mái.
Nhưng nghĩ đến sau khi cô đi ra ngoài, Lệ Phong Niên có khả năng sẽ nhíu mày, tỏ vẻ không vui, tốt nhất là có thể quát lớn không cho cô tham gia tiệc rượu, miễn cho mất thể diện của anh thì càng tốt…
Nghĩ đến đây, Triệu Trân Châu cong môi nở nụ cười, thần thái kiều diễm như đóa hồng nở rộ.
Nhưng nghĩ đến đêm nay có thể Lệ Phong Niên sẽ yêu một người phụ nữ khác, ngực cô lại loáng thoáng có chút không thoải mái.
Chuyện gì thế này?
Nhân vật này của cô chỉ là một vai phụ tuyên 3 thôi, bởi vì ham hư vinh cho nên mới bò lên giường nam chính, sao có thể thật sự có tình cảm với nam chính được?
Chẳng lẽ chỉ vài lần giường với Lệ Phong Niên mà cô đã bị làm cho ra tình cảm?
Triệu Trân Châu vội vàng vỗ về gương mặt, khiến đầu óc tỉnh táo lại, sau đó đi ra bên ngoài.
Nhưng mà.
Lệ Phong Niên nhìn thấy một thân tạo hình “tỉ mỉ” của cô, gần như chỉ khẽ động đuôi mày, đôi mắt hơi trầm xuống.
Hai hàng lông mày chưa từng nhíu lấy một lần, lại càng không xảy ra trường hợp giận tím mặt như Triệu Trân Châu chờ mong, cho dù là bị bắt chờ thời gian dài, anh cũng không tỏ chút gì là mất kiên nhẫn.
Sâu trong đôi mắt đen nhánh, thậm chí còn có một chút kinh diễm, đuôi mắt đảo qua bầu ngực tuyết trắng của cô.
“Đi thôi.” Lệ Phong Niên nói, anh tiến lên nắm tay Triệu Trân Châu, kéo cô còn đang ngẩn ngơ đi về phía trước.
Người phụ nữ kiều diễm cùng người đàn ông tuấn lãng sóng vai cùng đi, tạo thành một bức tranh phong cảnh xinh đẹp.
Chỉ… Chỉ có vậy?
Lệ Phong Niên không ghét người phụ nữ yêu diễm hám giàu sao?
Triệu Trân Châu bị Lệ Phong Niên kéo đi phía trước, trong đầu còn đang suy nghĩ vấn đề này, thật lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn, hành động nắm tay mang tính xâm lược của anh cũng bị cô xem nhẹ.
Dẫu sao cũng chỉ là bạn giường mà, nắm tay còn có khi ái muội hơn cả làʍ t̠ìиɦ~
Nửa giờ sau, bọn họ đến hội trường tiệc rượu, bên trong toàn là trai gái quần áo là áo lượt, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt.
Lệ Phong Niên vừa xuất hiện, lập tức thành tiêu điểm của mọi người.
Ba chữ Lệ Phong Niên này đại biểu cho đẹp trai, giàu sang và quyền thế, những người muốn bắt chuyện nịnh bợ đều xông tới.
Tính cả Triệu Trân Châu vào, hai người đều bị bọn họ nhìn chằm chằm.
Những người này lúc nhìn về phía Lệ Phong Niên, ánh mắt là nịnh nọt lại sợ hãi, nhưng nhìn về phía Triệu Trân Châu, ánh mắt lại vừa tham lam vừa dâʍ ɭσạи.
Triệu Trân Châu không để bụng dáng người yểu điệu bị người ta dâʍ ɭσạи, nhưng lại không thích ánh mắt khinh thường kia của bọn họ.
Thậm chí có người, còn mang theo cái miệng đầy mùi rượu hỏi Lệ Phong Niên, “Lệ tổng, đây là tình nhân mới của anh sao? Dáng vẻ xuất chúng lắm, là người ở câu lạc bộ nào vậy?”
Lệ Phong Niên chau mày, giọng nói trầm thấp, “Cô ấy là thư ký của tôi.”
“Thư ký sao ~” người đàn ông mặt đầy dầu mỡ cười vô sỉ, “Thư ký cũng được, có thể hầu hạ bên người, còn có thể gọi đến đuổi đi tùy ý, chúng tôi hiểu được mà, khi nào Lệ tổng chơi chán rồi cô hãy đến làm thư ký cho tôi đi.”
Nếu không phải Triệu Trân Châu không có thời gian đếm xỉa gì đến ông ta, cô thật muốn giơ giày cao gót đạp vào đũng quần ông ta.
Lúc này Triệu Trân Châu còn đang bận tìm nữ chính Cố Tiểu Ngải.
Trong đêm tiệc rượu hôm nay, quấn Lệ Phong Niên và Cố Tiểu Ngải vào với nhau, mới là đại sự của cô.