Xuyên Không: Tôi Trở Thành Thư Ký Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 8:

“Tỉnh đi, đến nơi rồi.”

Triệu Trân Châu đang ngủ ngon lành, còn mơ một giấc mơ đẹp, bỗng có người đẩy vai mình, bên tai là giọng nói trầm thấp quen thuộc.

Cô mở đôi mắt mê mang nhập nhèm, chậm rãi tỉnh lại.

Trước đó cô rời công ty có lên xe của Lệ Phong Niên, may mà người đàn ông này không động tay động chân với cô.

Làʍ t̠ìиɦ thật sự mất quá nhiều sức lực, cho nên sau khi lên xe cô bất giác ngủ mất, hơn nữa còn… Dựa vào vai Lệ Phong Niên mà ngủ!

Triệu Trân Châu cách gương mặt điển trai của Lệ Phong Niên gần trong gang tấc, ngu quan của anh thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi duyên, trông có chút mềm mại, có xúc động muốn hôn lên đó.

Cô không nhịn được trầm mê trong sắc đẹp của Lệ Phong Niên, thế nhưng quên mất phải dậy.

Lệ Phong Niên chuyển mắt, khí lạnh nhanh chóng lia tới, lạnh lùng nói với Triệu Trân Châu một câu, “Xuống xe.”

“Vâng, Lệ tổng.”

Triệu Trân Châu không chút nghĩ ngợi bật thốt, đây là thói quen nghề nghiệp, cũng là câu cô nói nhiều nhất sau khi đến thế giới này.

Sau đó, cô mới chậm rãi đứng dậy, đẩy cửa xe đi xuống.

Lệ Phong Niên trông có vẻ lạnh lùng, nhưng lại không hề thấy phiền với phản ứng chậm chạp của Triệu Trân Châu, ngược lại yên lặng chăm chú nhìn cô, nơi đáy mắt còn nhiễm chút ý cười.

Anh yên lặng không một tiếng động thu lại ánh mắt, đi xuống từ bên kia cửa xe.

Đôi chân dài bị quần tây bao lấy rơi xuống đất, từng bước một đi về phía cô, bóng hình cao lớn có thể sánh ngang với siêu mấu.

Khó trách anh là nam chính của thế giới này, thật đúng là có sắc đẹp mê hoặc người.

Triệu Trân Châu không kịp cảm khái, Lệ Phong Niên đã đi ngang qua cô, cô lập tức theo sau, hai người cùng đi vào một cửa hàng có mặt tiền khá rộng.

Đây là phòng tạo hình, Lệ Phong Niên giao cô cho nhân viên công tác xong thì rời đi.

Trước khi tiến vào thế giới này Triệu Trân Châu không có nhiều tin tức liên quan lắm, cho nên lại càng không biết gì về những nội dung phụ, chỉ có thể tạm thời đi theo cốt truyện.

Lúc cô nhìn thấy thầy Tony thoáng chốc đã hiểu.

Thầy Tony này là NPC của hệ thống thịt văn, khác với nhân viên quản lý của cô, NPC cố định tồn tại trong mỗi thế giới, tiến hành dựa theo trình tự giả thiết của hệ thống, sẽ mang đến dụng cụ trong những lúc mấu chốt.

Cô gặp thầy Tony cũng chính là đã khởi động cốt truyện tương ứng, cùng với đạo cụ mấu chốt…

“Là cái này?”

Triệu Trân Châu nhìn món đồ thầy Tony lấy ra, không dám tin mở to hai mắt mà nhìn.

Cái gọi là đạo cụ mấu chốt, thế nhưng lại là một chiếc quần chữ T!

Màu đen, vừa nhỏ vừa thiếu vải, chỉ sợ đến tiểu huyệt cũng không che được, lôиɠ ʍυ lộ hết ra ngoài.

Thầy Tony nói lại, “Nhân viên quản lý số 2004, chúc mừng cô nhận được đạo cụ mấu chốt.”

Triệu Trân Châu không thể không chấp nhận hiện thực trước mặt.

Cẩn thận ngẫm lại, dù sao cũng là hệ thống thịt văn, đạo cụ mấu chốt là một chiếc quần chữ T gợϊ ȶìиᏂ cũng là chuyện thường.

Ngay sau đó, thầy Tony phát huy bản năng nghề nghiệp, giúp Triệu Trân Châu làm tạo hình tham gia tiệc rượu tối nay.

Anh ta muốn chọn cho Triệu Trân Châu, áo khoác tây trang phối với váy chữ A, tạo hình vô cùng cổ hủ lạc hậu, Triệu Trân Châu nghe được thiếu chút nữa nổi khùng.

Không khí đang vô cùng căng thẳng, thầy Tony đột nhiên tiến đến trước mặt Triệu Trân Châu, hai mắt nhìn chằm chằm môi cô hỏi, “Son môi này của cô không tệ, đủ độ tươi, trơn bóng, màu số bao nhiêu, thương hiệu nào đấy?”